Diệp Phi Chu ngơ ngác, nhìn chằm chằm sợi tơ hồng, lại sờ sờ, thời điểm ngón tay chạm vào tơ hồng lại không có cảm giác nào, giống như chạm vào không khí.
Sợi tơ hồng hữu hình nhưng không phải vật chất, tựa như hình chiếu từ một thế giới khác.
Thẩm Hành Vân nở nụ cười nhàn nhạt, giơ tay quơ quơ trước mặt Diệp Phi Chu: “Có nghe anh nói không, bảo bối ?”
“… Có.” Diệp Phi Chu một mặt không thể tin gật gù, tất cả sự chú ý tựa hồ như bị sợi tơ hồng hấp dẫn đi rồi, cậu ngẩng mặt nhìn Thẩm Hành Vân, thở dài nói: “Em không chạm vào sợi tơ hồng được !”
“Sợi tơ hồng không phải là đồ vật của trần gian, không tuân theo quy tắc của nhân gian.” Thẩm Hành Vân kiên nhẫn giải thích, sau đó quay người chạy nhanh vài bước, kéo ra một khoảng cách với Diệp Phi Chu, độ dài của sợi tơ hồng lúc nãy còn vừa vặn lập tức kéo dài theo bước chân của Thẩm Hành Vân, nhưng kích cỡ không thay đổi, hơn nữa Diệp Phi Chu cũng hoàn toàn không có cảm giác cổ tay bị lôi đi.
Sợi tơ hồng như một huyễn ảnh hư vô xa vời, nhưng cũng chân thật liên kết hai người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT