Đại hiệp nghĩ thầm: Đệt, cái tên này thật độc ác.
Hèn gì người giang hồ đều gọi ma đầu kia là mỹ nhân rắn rết.
Bị con rắn độc này cắn không nguy hiểm tính mạng nhưng lại liệt dương.
Rõ ràng hắn nên khiển trách ma đầu, nhưng trong lòng hắn chợt cười nhạo những kẻ trúng chiêu kia, không hiểu sao còn hơi hả hê nữa.
Hắn ngồi dậy nhìn sâu vào đôi mắt cười của ma đầu, cảm thấy về mặt đạo nghĩa mình vẫn nên khiển trách đối phương.
Ma đầu nói: “Mỗ huynh, trên mặt ngươi đang cười kìa.”
Đại hiệp: "......"
Hắn lập tức sờ mặt mình, phát hiện khóe môi đúng là thất đức nhếch lên, vội ho một tiếng rồi nghiêm nghị nói: "Ngươi nói muốn đi tìm thuốc giải với ta, thế mà giờ lại càng hại nhiều người hơn, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì hả!"
Ma đầu cũng không sợ hắn mà chỉ nói: “Mỗ huynh, trong thiên hạ càng nhiều người bị liệt dương thì càng có nhiều người đi tìm cách chữa, chẳng lẽ không tốt sao?”
Lời này nghe còn rất có lý!
Đại hiệp suy nghĩ một lát rồi đi theo ma đầu.
Trước khi những người khác phát hiện, bọn họ phải rời xa chỗ thị phi này.
Nghe nói trong rừng sâu có một vị đại sư rất am hiểu dược lý.
Bọn họ mai danh ẩn tích, đi theo một nhóm người giang hồ khác vào rừng.
Kết quả đại sư bày mê hồn trận khiến mọi người bị nội tâm tham lam vây hãm trong mộng.
Đại hiệp nhìn thấy mỹ nhân.
Rất nhiều mỹ nhân vây quanh hắn.
Nhưng trong lòng hắn không hề dao động, thân thể cũng chẳng có cảm giác gì.
Ánh mắt hắn rơi vào một chỗ, đứng đó là ma đầu mỹ nhân hại hắn lâm vào tình cảnh này, ma đầu mặc áo đỏ, dây lưng mảnh thắt quanh eo thon, nhìn hắn bằng đôi mắt ẩn chứa tình cảm.
Giọng ma đầu vang lên cách đó không xa, khẽ cười hỏi hắn: "Ngươi ở đây chẳng phải để chơi ta sao?"
Khi ngón tay lạnh buốt của đối phương chạm vào mặt hắn, hắn đột ngột rút kiếm chém tan huyễn cảnh này.
Trong nháy mắt tất cả mỹ nhân tan thành mây khói, tiếng sáo trúc cũng im bặt, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
"Mỗ huynh," ma đầu ngồi giữa đám người giang hồ hôn mê, đôi mắt mang theo ý cười nhìn hắn, "Ngươi có thể thoát khỏi mộng đẹp thật không dễ gì."
Cổ họng đại hiệp nóng ran, khóe miệng ứa ra máu tanh. Hắn cũng không để ý mà phá lên cười: "Ma đầu, chẳng phải bây giờ ta không chơi ngươi được sao?"