Vì vậy tạm biệt Quý Tuần, hai người liền lên xe rời đi, quán ăn cách trường học không xa,đây là một quán ấm áp ngắn gọn , Mộc Tử Tự lúc thường cũng thích đến nơi này dùng bữa, dù sao con trai sống một mình thường không biết nấu ăn, cho nên trên căn bản liền giải quyết bên ngoài.
Lúc Thẩm Mặc gọi món, Mộc Tử Tự nghi ngờ hỏi:
“Anh không phải không ăn cá sao ?”
Trong ấn tượng khi còn bé người này không bao giờ đụng đến thịt cá, nói ăn cá quá phiền toái, vừa nãy chính mình gọi món ăn còn đặc biệt không chọn cá đây.
Thẩm Mặc chọn đồ ăn xong,nhìn Mộc Tử Tự cười nói:
“Em thích ăn không phải sao, hơn nữa giờ anh cũng ăn được.”
Nụ cười không chút nào che giấu sủng nịch suýt chói mù hai mắt cậu, Tử Tự tuyệt không thừa nhận trong nháy mắt đó tim mình rung rinh một chút, tên này vậy mà lại nhớ đến chuyện mình thích ăn cá, đột nhiên phát hiện kỳ thực cái tên này cũng không đáng ghét như vậy , Mộc Tử Tự hoàn toàn quên mất chính cậu cũng nhớ như in là đối phương không ăn cá .
Một bữa cơm ăn trong hoà thuận, hai người hàn huyên cuộc sống nhiều năm qua , Mộc Tử Tự mới biết thì ra cửa hàng quần áo nam kia là của chị gái Thẩm Mặc , nói cách khác người mỗi lần đều quỷ dị nhìn mình chằm chằm cười chính là chị gái Thẩm Mặc; nghĩ tới đây cậu rùng mình một cái.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT