Thành Tiểu Quy có chút ngứa, co rụt cổ lại, lấy lại tinh thần, ở trong lòng thầm mắng mình ngu ngốc, bốn mắt nhìn nhau, lại còn hồn nhiên xem mắt người ta là cái gương nữa. Hắn xấu hổ không để đâu cho hết, thuận miệng nói bừa, cái gì mà ” Chân long thiên tử, trong mắt huyền cơ vô hạn” , vân vân và vũ vũ, rốt cục nói xong, mới nhuận nhuận yết hầu, nói” “Tiên phụ trước lúc lâm chung có để lại cho vi thần một thiếp Minh Mục Cao ( aka Virohto cổ đại =))) , vi thần…”
“Vi thần về nhà lấy” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, miệng rồng bên kia đã mở, mệt mỏi nói: “Chân trẫm tựa hồ cũng có chút không khỏe.”
Ngày hôm nay bị sao thế, hảo hảo không ngủ thì thôi, còn quấy rối người ta đi ngủ. Này không phải đang đùa giỡn thái y ta sao?  Thành Tiểu Quy âm thầm hạ quyết tâm, đợi khai thuốc xong, nếu Chu Tiểu Minh ngủ, nhất định phải trạc cho y tơi tả.
Bất quá, cửa trước mắt rất khó qua nha. Chân, cái bộ phận này, rất chi là nửa vời, xắn ống quần lên thì chưa xem hết được, phải cởi hết đó. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, cung nữ thái giám đề đã tản đi đâu hết, Thành Tiểu Quy có chút xấu hổ, lại có chút kinh sợ.. Người ta dù sao cũng là Hoàng Thượng, mà ta, dù sao cũng sắp thoát y cho hoàng thượng ~~
Nghĩ như thế, chậm chạp xuống tay.
“Kỳ thực cũng không có gì…” Hoàng thượng nói.
Thành Tiểu Quy ân một tiếng, nội tâm còn đang giãy giụa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play