Mộc Tử Tự phải mua quần lót rồi,cả tuần qua mưa liên miên , tối hôm qua quên thu quần áo lại bị bay mất ba cái , cậu nhất định phải mua quần lót, vì vậy thừa dịp ngày hôm nay trời nắng, mở máy vi tính treo QQ lên, cầm ví tiền đến cửa hàng quần áo nam gần nhà trọ.soelchan.wordpress.com
Mới vừa bước vào cửa liền gặp em gái nhân viên bán hàng trên mặt nở nụ cười ngọt ngào , tiệm này cậu đã tới mấy lần, có lần đi cùng vài anh em , không biết có phải do ảo giác hay không , lần đó cậu cảm thấy ánh mắt quản lý cùng mấy nhân viên bán hàng đặc biệt loé sáng, nụ cười vô cùng niềm nở, nhưng cũng chính những ánh mắt sáng lấp lánh cùng nụ cười kéo đến tận mang tai kia làm cậu toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Đi dạo một vòng thấy mình ngoại trừ quần lót, không có gì muốn mua, vì vậy đi thẳng đến khu bán đồ lót , mà theo sát phía sau là nhân viên bán hàng niềm nở, vừa thấy cậu ngừng lại, liền hỏi:
“Anh là muốn mua quần lót sao? Anh nhìn bên này lại rất nhiều loại mới về,anh thích kiểu gì?”
Mộc Tử Tự bình thường da mặt dày vô đối, nhưng đó là bởi vì bên cạnh cậu đều là một đám Đại lão gia, là người quen với nhau , không có gì có thể kiêng kỵ, nhưng đây một cô gái giới thiệu các kiểu quần lót cho mình làm cả mặt trắng nõn của cậu đỏ lên, trong lòng lệ rơi đầy mặt:
Giời ạ ngày hôm nay vì cái lông gì không có nhân viên bán hàng nam ahhhh, quần lót cũng như ba con sói phải cùng đàn ông với nhau giao lưu chớ!
Giữa lúc Mộc Tử Tự quẫn bách , nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh mang ý cười :
“Tôi có thể giúp gì không ?”
Thẩm Mặc hôm nay rảnh rỗi, liền bị chị gái kéo qua hỗ trợ trông cửa hàng,tuy thế trong cửa hàng đã có nhân viên, anh chỉ cần ngồi thu tiền là được , cho nên liền cầm theo notebook ngồi tại quầy thu ngân lên mạng, không để ý đến trong QQ nhộn nhịp nổ tin,chăm chú chơi xếp hình Tetris, chỉ chờ tới lúc chị gái về là có thể kết thúc công việc rời đi.
Cách quầy thu ngân khoảng một mét là khu quần lót nam , tiếng nhân viên làm cho hắn phản xạ hướng bên cạnh nhìn lại, đập vào mắt là khuôn mặt thanh tú của người kia , anh sửng sốt trong giây lát,gò má trước mắt cùng cảnh trong ký ức hoà làm một, trong lúc bản thân còn chưa lấy lại tinh thần khóe miệng đã giương lên ý cười.
Nhìn ra được người kia lúng túng, Thẩm Mặc quyết đoán đứng lên đi tới hỏi:
“Tôi có thể giúp gì không ?”
Mộc Tử Tự bị âm thanh đột nhiên xuất hiện dọa một chút, trong lòng hô to:
Moá, rốt cuộc cũng có một tên giống đực .