Dương Xán là hạt mầm Dương gia vô cùng cực khổ quanh co khúc chiết mới nuôi lớn được.
Là đứa trẻ lớn lên trong gia đình có chỉ số hạnh phúc cực cao, đầu óc ngay thẳng không cong quẹo.
Thật ra cậu đã sớm nghe qua danh tiếng Hoắc Huyền, bởi vì gương mặt cùng tính cách lạnh nhạt kia, không biết là ai đặt cho hắn cái biệt danh "mỹ nhân lạnh lùng".
Trong một lần tài xế có việc gì đó không tới đón cậu, khi cậu đang trên đường về nhà chọc phải đám lưu manh chuyên cướp tiền học sinh gần đó.
Dương Xán sao đánh thắng được mấy người này, cậu lắp bắp không nói lại những người đó, đúng lúc một cái tát sắp giáng xuống, cậu đột nhiên nghe được giọng nói Hoắc Huyền vang lên cách đó không xa: "Có bệnh hả, tiền của thiểu năng cũng cướp".
Ác miệng thật.
Mấy kẻ đó rất nhanh đã bị Hoắc Huyền nhẹ nhàng giải quyết, Dương Xán cảm thấy hắn thật con mẹ nó lợi hại.
Sau đó cậu liền quấn lấy Hoắc Huyền đòi làm bạn với hắn, bởi vì cậu thấy Hoắc Huyền đánh nhau lợi hại, học tập cũng lợi hại không kém. Mặc dù Hoắc Huyền luôn thờ ơ với cậu, nhưng cậu cũng tự hiểu, đây là sự cao ngạo của học sinh giỏi hàng đầu.
Tuy rằng Hoắc Huyền với cậu không có gì đặc biệt, nhưng thời điểm mấy người khác tự xưng bạn tốt ồn ào muốn mời hắn đến chơi nhà, phản ứng của Hoắc Huyền luôn là "chậc" một tiếng không kiên nhẫn.
Từ nhỏ trên người Dương Xán chưa từng thiếu tiền tiêu vặt, ra tay rất hào phóng, vì tính cách tương đối đơn thuần nên cậu từng nghĩ tiêu chí để kết bạn là thanh toán giùm đối phương.
Chỉ có Hoắc Huyền trợn trắng mắt khi nghe cậu nói muốn mời hắn ăn cái gì đó, sau đấy mở miệng nói: "Dương Xán, mày là đồ ngốc hả? Bọn họ xem mày là đứa coi tiền như rác mà mày không nhận ra à?"
Không phải Dương Xán không biết, chỉ là cậu cảm thấy không cần thiết vì một chút tiền nhỏ mà tổn thương tình bạn, sau lại có một lần cậu vô tình nghe được mấy người bạn tốt khác nghị luận về mình, lời nói không dễ nghe, về sau cậu cũng chỉ chơi cùng Hoắc Huyền.
Cậu thậm chí còn đưa Hoắc Huyền về nhà, giới thiệu hắn với gia đình của mình, còn có cả chú út cậu yêu thích nhất.
Trước đây cậu đã từng khoe khoang trước mặt Hoắc Huyền, chút út của cậu cực kỳ lợi hại, cũng lợi hại giống như hắn, tuy Hoắc Huyền không nói cái gì, nhưng hiển nhiên hắn không tin tưởng lắm.
Dương Xán thật sự rất sùng bái chú út của mình, ở trong lòng cậu, trên đời không có ai hoàn hảo hơn chú, chú nhỏ của cậu vừa dịu dàng lại hào phóng, nếu Hoắc Huyền không tin, vậy cho hắn tận mắt chứng kiến là được.
Cậu dứt khoát mời hắn đến nhà mình chơi.
Sau đó cậu hỏi Hoắc Huyền: "Chú út tao có phải rất tuyệt không? Người gì mà vừa đẹp trai vừa thông minh."
Hoắc Huyền sửng sốt, sau đó thâm ý nói: "Rất tuyệt."
Cậu cảm thấy Hoắc Huyền rất xứng đáng để làm bạn.
Tuy rằng cậu không quá thông minh, nhưng vẫn đủ biết ai đối xử tốt với mình.
Cậu nhớ rõ thời điểm mình muốn thi đại học, Hoắc Huyền nhìn thành tích của cậu còn bốc hỏa hơn ba mẹ cậu và chủ nhiệm lớp, thậm chí còn tự mình vì cậu lập kế hoạch học tập, như ma quỷ ngày đêm giám sát cậu.
Dương Xán lúc đầu còn có thể kiên trì, sau mấy lần làm bài thi đến 1 giờ sáng, tình cảnh sống không bằng chết, cũng bắt đầu ghét học, nửa đêm không ngủ lén đi ra tiệm net, kết quả Hoắc Huyền thật sự tìm tới, Dương Xán vô cùng sợ hãi.
Nhưng Hoắc Huyền không hề mắng mỏ hay đánh cậu, mà ngồi bên cạnh dùng lời nói chân thành tha thiết tẩy não cậu, tài hùng biện kia còn tốt hơn cả diễn giả truyền cảm hứng mà nhà trường mời về giảng cho bọn họ.
Nói cái gì mà ba mẹ cậu nuôi nấng cậu cũng không dễ dàng gì, chú út cậu cũng mong cậu thành tài, làm cho họ kiêu ngạo vì cậu một thời gian, khiến mấy kẻ xem thường cậu phải nhìn bằng con mắt khác, hơn nữa hai đứa nếu không vào cùng trường đại học, về sau từng người có việc học và bạn bè riêng rồi dần dần xa cách, duyên phận này chẳng phải sẽ bị chặt đứt sao?
Dương Xán lúc ấy rất dễ lừa, lau khô nước mắt nắm chặt tay ngoan ngoãn theo Hoắc Huyền về nhà.
Cậu nhớ rõ lúc có điểm, Hoắc Huyền trông thành tích của cậu còn khẩn trương hơn so xem điểm của mình.
Dương Xán sau này mới biết được làm gì có vụ Hoắc Huyền muốn tiếp nối duyên phận với cậu.
Hắn con mẹ nó rõ ràng là muốn kết nối duyên phận với chú út của cậu!
Việc chú nhỏ cậu thích Hoắc Huyền cũng do cậu tự tìm ra manh mối, không chỉ thường xuyên bình tĩnh hỏi thăm hoàn cảnh về hắn, còn có pháo hoa mừng sinh nhật năm ấy, chú út cậu không cho cậu kể với Hoắc Huyền.
Lúc Hoắc Huyền mất tích, người đầu tiên phát hiện thật ra không phải cậu, mà là chú út cậu.
Thời điểm chú nhỏ và Hoắc Huyền kết hôn, cậu có chút tức giận, một người là bạn tốt của mình, một người là chú út của mình, sao hai người có thể âm thầm bên nhau sau lưng cậu?
Căn nguyên sự tức giận của cậu là niềm tin sụp đổ.
Mà Hoắc Huyền con mẹ nó quá biến thái, ai đời mẹ nó lớn già đầu rồi còn cả ngày đuổi theo cậu, ép cậu gọi hắn là thím nhỏ, còn mẹ nó vô cùng đắc ý. Mỗi ngày còn chua loét tìm hiểu chú út cậu lại cùng ai với ai đi ra ngoài.
Cậu không hiểu, rõ ràng hai người ai cũng không thể buông bỏ đối phương, sao có thể ầm ĩ đến mức ly hôn.
Sau đó hai người nhanh chóng hòa hảo, khôi phục lại cấp bậc gắn bó keo sơn.
Có một ngày Hoắc Huyền tự nhiên chủ động mời cậu qua nhà hắn ăn cơm, Hoắc Huyền đùa nghịch cái đồng hồ tình nhân giới hạn toàn cầu trên tay hắn, còn làm bộ vô tình thấp thoáng để lộ chìa khóa xe.
Đối diện với ánh mắt ghen tị của cậu, hắn nói cho cậu biết, chú út cậu cho rằng hắn từng yêu thầm cậu, lúc nói mấy lời này vẻ mặt Hoắc Huyền có chút phức tạp.
Dương Xán nghe vậy kinh ngạc rớt hàm: "Hả?"
"Tao cũng rất ngạc nhiên nha, chú út mày có phải cố ý chọc giận tao không? Nhưng anh ấy vì dỗ tao mà đồng ý cuối năm sẽ nghỉ phép mang tao đi trượt tuyết, tao không nên so đo nữa."
Dương Xán: "............"
Vậy mục đích chính của việc gọi cậu đến đây chỉ là để khoe khoang thôi đúng không? Hoắc Huyền mày là cái đồ hồ lư tinh mị hoặc chủ thượng!
Chờ sau khi chú út cậu về nhà, Dương Xán nhìn hai người bọn họ tình chàng ý thiếp, cùng Bảo Cầm trên mặt đất mặt đối mặt vài lần.
Đột nhiên phản ứng lại, cho nên ngày xưa hai người này dùng cậu làm cớ ngươi tới ta đi thông đồng hú hí nhau?
Cậu đúng là trụ cột tình yêu của hai người họ.
Nhưng cậu cũng chỉ là một cây cột mà thôi.