5

Sau khi giải quyết xong vụ bê bối cho Phó Sinh, tôi bắt xe đến bệnh viện. 

Bác sĩ khuyên tôi phải đi hóa trị đúng lịch, như vậy mới có khả năng chữa trị. 

Tôi biết.

 Những lời đó chỉ là để an ủi tôi mà thôi.

Khi quẹt thẻ trả viện phí, tôi bỗng nhiên phát hiện thẻ không còn tiền. 

Cũng đúng thôi.

Vài ngày trước tôi chuyển mấy chục nghìn tệ cho Tạ Trì để đóng tiền thuê nhà. 

Hôm qua hình như còn đi mua túi xách, quần áo, giày dép, tiêu hết hơn trăm nghìn tệ.

Không để ý rằng giới hạn thẻ đã hết, bây giờ một đồng cũng không rút ra được.

Vậy nên.

Tôi mới gọi điện hỏi tiền từ Phó Sinh. 

Nhưng tôi không ngờ rằng.

Người từng nói kiếm được tiền sẽ đưa hết cho tôi tiêu.

Bây giờ lại chuyển hết tiền trong ví cho Lục Thiển Thiển.

Sáu năm qua.

Tôi và Tạ Trì không làm gì cả.

Nhưng Phó Sinh đã làm mọi thứ với Lục Thiển Thiển. 

Thậm chí, trước đây Lục Thiển Thiển còn từng có con với anh ta. 

Phó Sinh không đồng ý, cuối cùng bắt cô ta phá thai. 

Tôi biết tất cả những điều này.

Nhưng tôi sẽ không rời khỏi Phó Sinh với hai bàn tay trắng.

Kẻ trước trồng cây, kẻ sau hái quả. 

Không có chuyện tốt đẹp như vậy. 

Dù có mục nát.

Tôi cũng phải mục nát cùng anh ta.

6

Nhận được tiền từ Tạ Trì.

Cuối cùng tôi cũng thành công ra khỏi bệnh viện.

Tôi lập tức chạy đến ngân hàng để mở khóa giới hạn thẻ, sau đó chuyển ngay 50,000 tệ cho Tạ Trì.

[Cảm ơn, nhóc con.]

Tạ Trì nhỏ hơn tôi bảy tuổi. 

Dù bây giờ cậu ấy đã có công việc, và là giám đốc của một tập đoàn niêm yết trên sàn chứng khoán.

Nhưng tôi vẫn thích gọi cậu ấy như vậy. 

Có không ít cô gái theo đuổi cậu ấy.

Nhưng Tạ Trì luôn thích gọi điện cho tôi, lừa tôi đến gặp những cô gái đó, sau đó khoác tay tôi và nói:

“Xin lỗi nhé, tôi đã có bạn gái rồi.”

Rất nhiều năm trước.

Khi còn đi học.

Phó Sinh cũng đã dùng cách này để đối phó với những đàn em theo đuổi anh ta. 

Chỉ tiếc rằng, quá khứ không thể níu kéo.

7

Nửa đêm.

Tôi gỡ bỏ tóc giả, để lộ cái đầu trọc lóc do hóa trị. 

Nhìn hình ảnh tiều tụy của mình trong gương, tôi không khỏi bàng hoàng. 

Là từ khi nào, người từng được Phó Sinh ví như nữ thần Aphrodite, lại biến thành dáng vẻ thế này…

Một kẻ lưu lạc đáng thương, lang thang không biết ngày về.

Linh hồn và thể xác đều khô héo.

Bác sĩ nói.

Bệnh của tôi là do tôi tự chuốc lấy. 

Cũng đúng.

Những năm tháng ấy tôi uống không hết rượu, không ngừng hút thuốc, tham gia không biết bao nhiêu buổi tiệc tùng, tất cả chỉ để giúp con đường gây dựng sự nghiệp của Phó Sinh thêm suôn sẻ.

Bây giờ, con đường của anh ta đã thật sự rộng mở.

Chỉ còn lại tôi chơi vơi trong cống rãnh.

Cốc cốc…

Cửa nhà bị ai đó gõ nhẹ hai lần. 

Đây là căn nhà riêng của tôi, đến cả Phó Sinh cũng không biết. 

Tôi không nhìn qua mắt mèo,btrực tiếp mở cửa. 

Đập vào mắt tôi là một màu đỏ rực. 

Chín mươi chín đóa hồng tươi thắm, được bọc trong giấy đen tinh tế, rực rỡ động lòng người.

Trong nhụy hoa ở chính giữa bó hoa này.

Có một chiếc nhẫn kim cương nhỏ. 

Nói thật lòng.

Đó là viên kim cương nhỏ nhất tôi từng thấy.

Nhưng nó cũng là…

Chiếc nhẫn sáng nhất tôi từng gặp.

Tạ Trì cúi xuống, tháo mũ. 

Cậu ấy đã cạo trọc mái tóc ngắn mềm mại của mình. 

Cái đầu trọc lóc, ở dưới ánh đèn hành lang trở nên vô cùng chói mắt. 

“Em cạo trọc cùng chị, sợ gì chứ.”

Cậu ấy quỳ một bên chân, dâng bó hoa hồng đến trước mặt tôi: 

“Chị, chị ly hôn với anh ta đi. Em nuôi chị.”

Nghe những lời này.

Trái tim vốn bình lặng như nước của tôi dường như bị kích động. 

Tạ Trì lấy điện thoại ra, hiện lên số dư 583 vạn tệ (~19,82 tỷ vnđ) khiến tôi sững sờ. 

“Chị, thật ra những năm qua, số tiền chị cho em, em đều tiết kiệm, không tiêu xài hoang phí.

“Tiền trước đây dùng để giúp đỡ bà và em gái, em cũng đã bù lại rồi.

“Thời Tương Tư.

“Chị ly hôn với anh ta đi, em sẽ nuôi chị.”

8

Đêm nay thật yên tĩnh. 

Màn lụa trong suốt bị gió đêm thổi qua, tung bay theo gió, ánh trăng trên bầu trời lúc xa lúc gần. 

Tạ Trì thì thầm bên tai tôi, nói hết lần này đến lần khác: 

“Chị, em rất yêu chị.”

Chúng tôi nhìn lên những vì sao, cố gắng ôm lấy sự ấm áp này sâu hơn một chút. 

“Còn chị? 

“Chị có nguyện ý yêu em không?” 

Tạ Trì khàn giọng hỏi tôi. 

Tôi và cậu ấy tay đan tay, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út của tôi sáng lên.

Tạ Trì cười nhẹ, khóe mắt hơi cong lên, nụ cười không giấu được niềm vui: 

“Vậy ngày mai, em có thể đưa chị về nhà em được không? 

“Em muốn giới thiệu vợ tương lai với bà và em gái của em.”

Tôi ngẩn người.

Trong đầu bất chợt nhớ lại nhiều năm về trước, có người đã từng nói với tôi những lời này. 

Đôi môi lạnh lẽo của Tạ Trì hôn lên trán tôi, ôm lấy đầu tôi như để an ủi: 

“Chị, em không phải là anh ta. 

“Chó con mãi mãi không phản bội chủ nhân của nó, tình yêu của em cũng vậy.”

9

Tạ Trì quê ở Đại Lý, Vân Nam. 

Chúng tôi mua vé máy bay chuyến sớm, khởi hành khi mặt trời mọc. 

Trước khi lên máy bay, tôi gọi điện cho luật sư:

“Luật sư Lý, phiền anh soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn.”

Đầu dây bên kia ngạc nhiên: 

“Chị Thời, chị đừng hành động bốc đồng.”

Tôi ngồi trong phòng, thản nhiên châm một điếu thuốc: 

“Không phải bốc đồng.”

“Chỉ là cảm thấy tên của tôi và anh ta đặt cạnh nhau thật ghê tởm.”

Luật sư Lý im lặng một lúc, khuyên nhủ tôi:

 “Chị, đó đều là tiền mà, chị không thể vứt bỏ dễ dàng như vậy.”

Thật ra.

Trước khi kết hôn, tôi và Phó Sinh đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân. 

Ai đề nghị ly hôn trước sẽ ra đi tay trắng. 

Tôi còn nhớ, khi đó Phó Sinh đã nói: 

“Tương Tư, giờ thì em sẽ không bao giờ đề nghị ly hôn với anh. 

“Em là người tham tiền, chắc chắn không muốn từ bỏ tài sản chỉ để rời bỏ anh.”

Anh ta nghĩ tôi là kẻ tham tiền. 

Không nghĩ rằng, những ngày đầu khởi nghiệp, tôi tiết kiệm từng đồng là để anh ta có thêm chút vốn. 

Đến cuối cùng, anh ta lại nghĩ tôi keo kiệt không dám tiêu tiền. 

Có lẽ cũng chính vì thỏa thuận tiền hôn nhân này, mà Phó Sinh giờ đây không kiêng nể gì, dám vô tư công khai Lục Thiển Thiển với tất cả mọi người.

Điều đáng sợ nhất là…

Khi bạn nghĩ sẽ sống cùng anh ta cả đời.

Thì anh ta lại nghĩ, cả đời này, phải dùng cách nào để tính toán với bạn.

“Dập đi.”

Một giọng nói lạnh lùng kéo tôi trở lại hiện thực. 

Tạ Trì đứng yên, nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay phải của tôi. 

Tôi vội vàng cúp điện thoại, dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn đầy bã cà phê.

“Chị, chị hứa với em sẽ không hút thuốc nữa mà.”

Tôi liếm đôi môi khô khốc, tay buông thõng xuống: 

“Không có lần sau.”

Trên máy bay.

Tôi ngồi cạnh cửa sổ. 

Tạ Trì dựa vào vai tôi ngủ, cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi, như sợ tôi chạy mất. 

Tôi nghĩ.

Tại sao tình cảm chân thành luôn bị phụ bạc? 

Tại sao khi vất vả lắm mới có người yêu mình, thì mình lại chẳng còn bao nhiêu thời gian?

Tạ Trì à.

Tốt nhất là em cũng lừa tôi. 

Như vậy, tôi sẽ không còn gì để vương vấn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play