Tình đầu và tình cuối đều là em

Chương 6: Không phải là anh tự mình dạy tôi sao


2 tháng


Editor + Beta: Ngọc

Mặc dù chỉ là một bức ảnh chụp từ phía sau cũng đủ khiến nhóm sáu người này phấn khích.

【 chính diện! Muốn ảnh chính diện! 】

【 Trời ạ, tớ làm sao dám? Chỉ sau khi bọn họ đi ngang qua quầy lễ tân, tớ mới dám lấy điện thoại ra chụp lén đó. 】

【Nhưng nhìn bóng dáng này, chắc chắn là một anh đẹp trai a~! 】

“Thật sự.”Dương Tuyết bên cạnh đang cầm điện thoại di động, cẩn thận đánh giá  người đàn ông trong ảnh, “Nhìn từ phía sau, xác thật là một người trẻ tuổi không sai, hơn nữa cái dáng người đĩnh bạt* này, chậc chậc, có chút thú vị.”

(*đĩnh bạt: cao gầy,...)

“Đúng không giám đốc Lâm.” Dương Tuyết sau một phen đánh giá, liền quay đầu hỏi Lâm Nhiễm, nhìn cô muốn tìm kiếm sự tán thành. 

Nhưng lại phát hiện, Lâm Nhiễm vẫn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trong điện thoại.

“Làm sao vậy giám đốc Lâm?” Dương Tuyết không được nói đùa, “Không phải chỉ là một bóng lưng thôi sao, đã mê hoặc được cậu rồi?”

Lâm Nhiễm lấy lại tinh thần, đang muốn nói chuyện thì điện thoại đột nhiên rung lên, tổng giám đốc vừa gửi tin nhăn, thông báo mọi người lập tức đến phòng hội nghĩ để họp, còn cố ý nhắc nhở lãnh đạo mới đã tới và yêu cầu mọi người chuẩn bị cho tốt.

“Trời ạ!” Dương Tuyết bỗng nhiên kêu rên một tiếng, bấm bấm chuột, nhìn về phía màn hình máy tính, “Hắn không phải là muốn nghe chúng ta báo cáo công việc hàng tuần chứ? Người ta đều nói quan chức mới nhậm có ba việc phải làm, không biết liệu chúng ta có bị chọn phải hay không.”

Nói xong, lại nắm chặt thời gian tiếp tục sửa đổi, trau chuốt lại bản thảo.

“Yên tâm.” Lâm Nhiễm cũng mở máy tính ra, kiểm tra lại một lần báo cáo công việc của mình, “Mọi người đều giống nhau, không cần quá mức lo lắng.”

Dương Tuyết tranh thủ nhìn cô một cái, “Cậu cũng thật bình tĩnh.”

Lâm Nhiễm kéo kéo khóe môi, gửi báo cáo công tác đến máy tính trong phòng họp.

Không phải là cô bình tĩnh, chỉ là cô…… không quan tâm.

Lúc 9 giờ 20, tất cả quản lý của Thế Long Mậu Dịch đều tập trung tại phòng họp đúng giờ.

Trên bàn hội nghị hình chữ nhật, một hàng người ngồi ngay ngắn chỉnh tề phía bên phải.

Trước đây, mỗi khi cuộc họp chuẩn bị bắt đầu, quản lý các phòng ban đều sẽ pha trò nói cười để điều tiết bầu không khí, nhưng hôm nay, vì lãnh đạo mới đã đến nên tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, không một ai dám nói nhiều. Vì thế mà bầu không khí trong phòng hội nghị căng thẳng như thùng thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào, khiến người ta không thở nổi.

Mười phút dài như nửa thế kỷ vậy, 9 giờ rưỡi, cánh cửa phòng họp đang đóng kín cuối cùng cũng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Mọi người trên chỗ ngồi đều nghe tiếng ngẩng đầu lên, cũng tự giác đứng dậy khỏi ghế, cung kính có lễ mà nghênh đón tân lãnh đạo.

Vài người mặc vest đi giầy da từ bên ngoài tiến vào, người dẫn đầu không thể nghi ngờ, đúng như những gì Lâm Nhiễm suy đoán, chính là Thẩm Thước.

Thật kỳ lạ, rõ ràng hai ngày trước mới thấy qua, nhưng lúc này trông anh thành thục ổn trọng* hơn không ít, có lẽ là do bộ tây trang đắt tiền cùng với địa vị kia, càng làm tăng thêm vài phần tự phụ, khó có thể chạm tới.

(*thành thục ổn trọng: chững chạc và vững vàng)

Dưới cái nhìn cung kính của các quản lý, Thẩm Thước bước đi thong dong đến trước bàn hội nghị.

Tổng giám đốc của Thế Long Mậu Dịch, Triệu Phương Chu từ phía sau anh bước lên trước một bước, tươi cười đầy mặt giới thiệu: “Vị này chính là tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Vĩnh Phong, Thẩm tổng.”

Mọi người đồng loạt cúi đầu chào, “Chào Thẩm tổng.”

Thẩm Thước thấy sắc mặt mọi người đều căng thẳng, như đang đối mặt với đại địch, anh câu môi cười khẽ, ánh mắt như vô tình hay cố ý rơi vào một người trong số họ, “Đều ngồi đi.”

“Cảm ơn Thẩm tổng.”

Sau đó một hàng người giống như robot nhận được chỉ dẫn, động tác đồng đều ngồi xuống.

Tổng giám đốc kéo ghế chủ vị ra, mời Thẩm Thước ngồi.

Nhưng Thẩm Thước lại xua tay, vòng qua ghế chính đi tới đối diện,tùy tay kéo ra một cái ghế ngồi xuống, “Mọi người mở họp đi, tôi ngồi nghe một chút là được.”

Các giám đốc điều hành của Tập đoàn Vĩnh Phong đi theo anh lần lượt ngồi vào ghế, ở phía bên trái bàn hội nghị, đối diện với nhân viên quản lý của Thế Long Mậu Dịch.

Một đám người Thế Long Mậu Dịch đều đứng thẳng sống lưng, nâng lên mười hai phần tinh thần.

Triệu Phương Chu nói ngắn gọn vài câu, sau đó từng quản lý bộ phận bắt đầu đưa ra báo cáo công việc hàng tuần, Thẩm Thước tựa hồ thật sự chỉ là “nghe một chút”, toàn bộ quá trình cũng không có ý kiến gì, thẳng đến khi giám đốc bộ phận nhân sự báo cáo xong thì anh đột nhiên lên tiếng.

“Giám đốc Lâm.” Anh nghiêng đầu nhìn Lâm Nhiễm đang đứng trước máy chiếu, khóe môi nhếch lên một vòng cung nông.

Mọi người theo ánh mắt anh cùng nhìn về phía Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm đứng ở kia, trong tay cầm bút máy chiếu, vẻ mặt không thay đổi, “Vâng,Thẩm tổng.”

Thẩm Thước nhìn cô nói: “Tôi mới đến, đối với nhân viên trong công ty không quá quen thuộc, làm phiền giám đốc Lâm sau cuộc họp cho tôi một danh sách nhân sự.”

“Được,Thẩm tổng.” Lâm Nhiễm trả lời không chút cảm xúc .

Dừng một chút, lại hỏi: “Anh còn vấn đề gì khác không ạ?”

Thẩm Thước nhướng mày, khóe môi ngậm ý cười, “Không có.”

Bị cố ý điểm danh, còn tưởng rằng sẽ bị chỉ trích, nhưng kết quả……chỉ vậy thôi sao? Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm cho Lâm Nhiễm.

Cảm xúc Lâm Nhiễm thật ra cũng không có gì thay đổi, nhẹ nhàng cúi đầu chào mọi người rồi quay về chỗ ngồi.

Sau khi hội nghị kết thúc, Lâm Nhiễm trở lại văn phòng trước tiên, mở máy tính lên tìm danh sách nhân viên của công ty.

Cô theo thói quen bấm vào hệ thống công, nhưng lại phát hiện Thẩm Thước không có trong đó.

Anh tới quá đột ngột, cũng chưa mở hệ thống cho anh .

Vậy làm thế nào để gửi nó cho anh ta đây? Cô đã xóa tất cả phương thức liên lạc của anh vào ba năm trước.

Nghĩ nghĩ, Lâm Nhiễm đành phải đem danh sách in ra.

Trong văn phòng có một cái máy in, cô cầm tờ giấy vừa mới in lên, vẫn còn có hơi nóng trên tay, sau khi kiểm tra chắc chắn không có vấn đề gì, cô mang đến văn phòng tổng giám đốc.

Thẩm Thước và Triệu Phương Chu cùng với vài vị quản lí cấp cao của tập đoàn đang ngồi uống trà trong văn phòng, thời điểm Lâm Nhiễm gõ cửa đi vào, anh vừa lúc ngước mắt lên liền chạm mắt với cô.

Lâm Nhiễm dời mắt, bước tới đưa tờ giấy A4 trong tay cho anh, “Thẩm tổng, danh sách nhân sự ngài yêu cầu.”

Thẩm Thước nhìn chằm chằm vào cô, giơ tay nhận lấy tờ giấy cô đưa, rũ mắt nhìn lướt qua, sau đó lại ngước mắt nhìn cô, “Bản giấy?”

Triệu Phương Chu thấy thế, đặt ấm trà đang rót cho mấy vị quản lý xuống, “Này, giám đốc Lâm, hiện tại chúng ta đang đề xướng chủ trương bảo vệ môi trường, nhanh và tiện lợi, ai còn dùng bản giấy nữa? Cô mau đi nhanh gửi bản điện tử cho Thẩm tổng.”

Lâm Nhiễm nắm chặt điện thoại trong tay, đang định mở tài khoản hệ thống công cho Thẩm Thước lại nghe thấy anh nói: “Không sao đâu.”

Anh đổi chủ đề, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, “Chỉ sợ người cùng tên không trùng với nhau, lại làm phiền giám đốc Lâm dẫn tôi đi xem mặt mọi người được chứ?”

Nói xong, anh ngước mắt lên và mỉm cười nhìn cô.

“A, là tôi suy nghĩ không chu đáo.” Triệu Phương Chu tích cực mà đứng lên, “Để tôi dẫn ngài đi tham quan một vòng công ty.”

“Không làm phiền Triệu tổng.” Thẩm Thước buông chén trà, cầm danh sách trong tay đứng dậy, gõ gõ vào chân mình, nhìn chăm chú người trước mặt, “Có giám đốc Lâm dẫn tôi đi là được.”

Triệu Phương Chu từ ánh mắt anh nhìn Lâm Nhiễm, như nhận ra điều gì đó, lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà nói: “Xem trí nhớ của tôi này, còn bao nhiêu bản báo cáo số liệu chưa làm xong với mấy vị lãnh đạo nữa.” Vừa nói, vừa cười tủm tỉm mà nhìn về phía Lâm Nhiễm, “Giám đốc Lâm, mau mang Thẩm tổng đi làm quen một chút đi.”

Lâm Nhiễm liếc nhìn đống báo cáo trên bàn, mặt vô biểu tình mà đáp ứng, “Được.”

Nói xong cô xoay người dẫn đầu đi ra ngoài.

Thẩm Thước nhìn cô, giơ tay ấn ấn vai Triệu Phương Chu rồi cất bước theo sau.

Làm giám đốc nhân sự, Lâm Nhiễm biết rõ từng nhân viên trong công ty và nhớ rõ tên của họ, họ đến từ đâu, tốt nghiệp trường nào, gia nhập công ty vào ngày nào, khi nào họ được thăng chức,... .

Cô đưa Thẩm Thước đi dạo một vòng quanh công ty, nên giới thiệu đều giới thiệu rõ ràng, cuối cùng trở lại văn phòng tổng giám đốc. Cô dừng lại trước cửa, quay lại hỏi anh, “Thế nào, Thẩm tổng có gì thắc mắc nữa không?”

“Em đùa tôi à, giám đốc Lâm.” Thẩm Thước chắp hai tay sau lưng, mỉm cười như lẽ đương nhiên với cô, “Tới mấy chục người như thế, làm sao tôi có thể nhớ hết được.”

Anh nói như là rất có lý vậy, Lâm Nhiễm mím môi, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Cho nên.” Thẩm Thước mỉm cười cầm lấy thẻ công tác trước người cô, nhìn một cái,để trong tay thưởng thức, “Về sau vẫn là phải phiền toái giám đốc Lâm rồi.”

Vì hành động như là khiêu khích của anh, Lâm Nhiễm khẽ cau mày, giơ tay lấy lại thẻ công tác.

Cô đang muốn mở miệng thì cánh cửa đang đóng bên cạnh đột nhiên mở ra.

Triệu Phương Chu cùng mấy vị quản lý cấp cao từ bên trong đi ra.

Lâm Nhiễm thu lại lời vừa đến bên miệng, đổi giọng: “Thẩm tổng khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm.”

Thẩm Thước nhìn cô giây trước như sắp nổi giận, giây sau lại giả cười, anh nghiền ngẫm nhướng mày.

Lâm Nhiễm lùi về sau một bước, “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước.”

Trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Thước cũng không nói gì nữa, hai tay đút túi quần, “Được, vất vả cho giám đốc Lâm.”

Lâm Nhiễm miễn cưỡng kéo nhẹ khóe môi, cúi đầu chào Triệu Phương Chu và những người khác, xoay người rời đi.

Cùng Thẩm Thước giới thiệu nhiều như vậy, Lâm Nhiễm lúc này miệng đắng lưỡi khô, sau khi rời đi cũng không quay lại văn phòng mà đi vapf phòng trà.

Mà lúc này vừa hay đến giờ nghỉ trưa, trong phòng trà có rất nhiều người tụ tập, có người dùng lò vi sóng hâm lại cơm, cũng có người đang pha cà phê .

Càng đông người thì càng có nhiều chuyện để thảo luận, một đám người đang nhỏ giọng phấn khích nói về vị giám đốc điều hành của Tập đoàn Vĩnh Phong kia.

“Cũng quá đẹp trai rồi, hơn nữa thoạt nhìn mới hai mươi mấy tuổi, tuổi còn trẻ như vậy mà đã ngồi đến vị trí tổng giám đốc của tập đoàn, thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn a.”

“Nhưng nhìn khí chất của anh ấy, có chút giống phú nhị đại.”

Không thể không nói, ánh mắt của mọi người quả nhiên rất sắc bén, Lâm Nhiễm đứng trước máy lọc nước, cười cười.

“Không phải nghĩa xấu đâu.” Người đánh giá Thâm Thước trông giống phú nhị đại, sợ bị truyền ra ngoài sẽ bị liên lụy, vì thế liền nói thêm một câu hay, “Phú nhị đại có năng lực cũng rất nhiều, chỉ cần nhìn khí chất trên người anh ta là không thể bỏ qua được. Xem ra là được bồi dưỡng từ một gia đình phú quý.”

“Cậu đừng nói nữa, Vĩnh Phong thuộc về Thẩm gia, mà vị kia lại họ Thẩm, nói không chừng là Thái Tử gia đó.”

“Mẹ nó!” Nghe đến đó, mọi người đều sửng sốt.

Lâm Nhiễm yên lặng nhấp ngụm trà.

Cô biết nhà Thẩm Thước hẳn là rất có tiền, nhưng lại không chắc chắn có phải là Thẩm gia mà quản lý Tập đoàn Vĩnh Phong không. Trước kia, cô và anh ở bên nhau, rất hiếm khi nghe anh nhắc tới gia đình mình. Nhưng theo suy đoán của mọi người thì khả năng này cũng không hề nhỏ.

Ở nơi làm việc nên mọi người đều biết chừng mực, tuy rằng trong phòng trà bàn luận về lãnh đạo là không tốt, nhưng mọi người đều biết chọn điều hay để nói, cho dù có truyền tới tai lãnh đạo cũng dễ nghe.

Lâm Nhiễm lười nghe bọn họ nịnh nọt Thẩm Thước, cầm nước trở lại văn phòng.

3 giờ chiều, tổng giám đốc lại lần nữa nhắn trong nhóm quản lý, nói rằng để chào đón lãnh đạo mới nên buổi tối sẽ tổ chức liên hoan ở câu lạc bộ.

Tất cả mọi người đều tích cực hưởng ứng, Lâm Nhiễm không còn cách nào khác đành phải trả lời: Được, đã nhận.

Gần tới lúc tan sở, Lâm Nhiễm lại nhận được tin nhắn từ Wechat của Trình Dục:

【 Hôm nay bận quá, không có thời gian nấu cơm, buổi tối đi ăn ở bên ngoài thì sao? 】

Bọn họ bình thường đều như vậy, hoặc là trở về cùng nhau nấu cơm, hoặc là cùng nhau ăn ở bên ngoài.

Lâm Nhiễm gõ gõ di động: 【 công ty có lãnh đạo mới đến, buổi tối có bữa tiệc. 】

Trình Dục: 【 uống ít rượu thôi. 】

Lâm Nhiễm: 【 Ừ.】

6 giờ, Lâm Nhiễm và Dương Tuyết cùng nhau tan sở, sau đó lái xe đi đến hội sở.

Trong những dịp như này, việc nịnh nọt là không thể thiếu, một đám đều dùng danh nghĩa kính rượu để tạo ấn tượng tốt trước mặt Thẩm Thước, đặc biệt là sau vài chén rượu lời nịnh nọt càng nói càng to.

Theo lý mà nói, Lâm Nhiễm đã ngồi ở vị trí giám đốc được mấy năm, lẽ ra cô đã quen với loại chuyện này từ lâu, cũng có thể mắt nhắm mắt mở mà phối hợp vài cái, nhưng cố tình người kia lại là bạn trai cũ của cô, bảo cô đi kính rượu? Không hất rượu vào mặt hắn đã là may rồi, càng đừng nói đến việc lấy lòng hắn.

Thế nên toàn bộ quá trình cô đều giống như người gỗ vậy, Dương Tuyết  ở bên cạnh đều nhìn không được nữa, âm thầm dùng khuỷu tay đụng cô mấy cái.

Lâm Nhiễm làm như không hiểu ám chỉ của cô ấy, cầm lấy chiếc đũa tiếp tục gắp đồ ăn ăn.

Dương Tuyết mắt trợn trắng, lấy cớ đi toilet, đem cô từ trên ghế kéo lên.

“Cậu đang làm gì vậy?” Dương Tuyết đứng ở trước bồn rửa tay, vừa trang điểm lại vừa nói với cô, “Ai cũng đều sợ bị đổi đi nên dốc hết sức lực vào đó để nịnh hót anh ta, cậu cũng nên chú ý chút chứ, aizzz.”

Vua mới thì cũng sẽ có cận thần mới, đây là định luật bất thành văn cho dù là ở cổ đại hay hiện đại.

Giờ đây, lãnh đạo mới của tập đoàn đến, kế tiếp khả năng cao là sẽ thay máu toàn bộ quản lý của các phòng. Triệu Phương Chu cố ý an bài bữa tiệc đêm nay, cũng là để cho giám đốc các bộ phận có cơ hội biểu hiện thật tốt.

“Đổi thì đổi thôi.” Lâm Nhiễm thật ra cũng không sao cả, đưa tay xuống vòi nước.

Dương Tuyết đang tô son thì dừng lại, nheo mắt nhìn cô trong gương, như thể nhận ra điều gì đó không ổn ở cô, “Cậu cũng quá Phật hệ* rồi.”

(*Phật hệ: ý chỉ độ lượng,....)

Cô mới không phải Phật hệ, chỉ là không muốn làm việc dưới trướng của Thẩm Thước thôi.

Nhưng Lâm Nhiễm chỉ cười cười không nói gì.

Chuyện quá khứ, vẫn là không nên nhắc tới.

“Tớ đi hút điếu thuốc.” Lâm Nhiễm lấy khăn giấy lau khô nước trên tay, cầm túi nhỏ trên bồn rửa tay, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Ra ngoài không bao lâu, ở trên hành lang gặp được một người phục vụ, Lâm Nhiễm hỏi đối phương khu vực hút thuốc ở đâu.

Cô rút một điếu thuốc bỏ vào miệng, vừa mới lấy bật lửa ra, lại đột nhiên nghe được phía sau có người hỏi: “Học hút thuốc khi nào?”

Lâm Nhiễm dừng động tác một chút, nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, sau đó thu hồi tầm mắt đem bật lửa bật lên, một ngọn lửa nhỏ sáng lên.

Giây tiếp theo, điếu thuốc trong miệng bị Thẩm Thước lấy đi.

“Không phải em nói không thích sao?”

Lúc trước anh tuyên bố muốn theo đuổi cô, cô liền lấy lý do không thích nam nhân hút thuốc để cự tuyệt anh, nhưng bây giờ chính mình lại là người hút thuốc.

Lâm Nhiễm cười châm chọc.

“Con người rồi sẽ thay đổi.” Lâm Nhiễm duỗi tay lấy lại điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Thước, “Đạo lý này, không phải là do anh dạy tôi sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play