*Hoa Tulip còn được gọi với cái tên vô cùng mỹ miều là Uất Kim Hương, loài hoa này bắt nguồn từ đất nước Thổ Nhĩ Kỳ và Ba Tư. Mang trong mình màu sắc dịu nhẹ và mộng mơ nên chúng còn mang ý nghĩa về sự chăm sóc, ý nghĩa tình cảm. Nếu tặng Tulip hồng cho người con gái bạn thương nghĩa là bạn quan tâm và muốn được chăm sóc họ. Ngoài ra, nó còn có ý nghĩa là một lời chúc may mắn, tốt đẹp trong công việc cũng như trong cuộc sống.
Không có thời khắc nào khiến Dư Đàn cảm thấy hoang đường hơn thời khắc lúc này được nữa. Nếu có thì đó chính là lời nhắn tiếp theo của người tặng hoa kia.
“Còn có đôi lời nữa muốn tặng cho người quen và gia đình ở hiện trường ngày hôm nay. Mời các vị đang có mặt ở đây nghe cho kỹ. Phim điện ảnh hoạt hình [Vía thần tài] là tác phẩm ăn cắp đề cương tác phẩm của người khác. Chuyện gã sao chép y nguyên tranh bản thảo của người khác là chuyện có chứng cứ vô cùng xác thực. Đã đến lúc công bố sự thật cho mọi người biết rồi. Coi như đây là món quà lớn tặng cho anh Lục Ngạn trước buổi lễ kết hôn.”
Người đàn ông tặng hoa để lại một tiếng sấm trên mặt đất bằng phẳng rồi đẩy cửa rời đi. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong thời gian chưa tới mười phút nhưng lại làm dấy lên sóng to gió lớn ở hiện trường.
Tôn An Liên đứng dậy đuổi theo ra cửa, tức giận mở miệng chửi bới ầm ĩ: "Con mẹ mày chứ ăn nói bậy bạ gì đấy! Coi chừng bà đây kiện mày bây giờ! Kiện cho mày ngồi tù luôn! Chuyện gì xảy ra với an ninh của nhà hàng này vậy hả! Sao loại chó mèo gì cũng cho vào thế này!"
Trông mặt mũi bà ta cực kỳ giống một người đàn bà đanh đá và chua ngoa.
Dương Thiều Mỹ nhìn cái bà "thông gia" này với vẻ mặt cực chê.
Khách mời xung quanh toàn là người có quan hệ gần gũi cả. Mọi người nhao nhao châu đầu ghé tai lại bàn tán xôn xao.
Lục Ngạn phản ứng chậm hơn một chút. Vẻ mặt của gã khiến người ta không thể hiểu nổi.
Lúc này Dư Đàn cũng ngẩn cả người ra. Cô quay đầu lại hỏi Lục Ngạn: “Chuyện gì xảy ra thế này anh?”
Còn chưa đợi Lục Ngạn trả lời, Tôn An Liên đã lớn tiếng nói với những người có quan hệ gần gũi xung quanh đang có mặt ở đây: "Đây toàn là nước bẩn mà kẻ thù hắt lên người Lục Ngạn thôi! Mọi người chớ nhẹ dạ cả tin. Trong giới giải trí chuyện gì cũng có thể xảy ra. Bây giờ thằng bé Lục Ngạn có được thành tựu rồi nên bị người khác ghen ăn tức ở hãm hại đấy!"
Những lời này nghe cũng có lý đó.
Người thân của Lục Ngạn cũng đứng ra giảng hoà: "Được rồi được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục thực hiện nghi lễ đính hôn đi. Không nên để những người xấu xa này quấy phá bầu không khí đang tốt lành."
Người thân của Dư Đàn cũng lên tiếng: "Đúng thế, đúng thế!"
Sau vài ba lời, khách mời nhanh chóng yên lòng lại.
Vẻ mặt Dương Thiều Mỹ cực kỳ khó coi. Bà vẫn luôn có sự phê bình kín đáo với gia đình Lục Ngạn. Nhưng bây giờ lại hiếm khi thấy bà im lặng một lần, chỉ quay sang nhìn Dư Đàn.
Bách Dung Dung ngồi một bên cũng nhìn Dư Đàn với vẻ mặt khó hiểu rồi nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy chứ?"
Dưới đáy lòng Dư Đàn hiểu rõ chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Bản thân cô là người làm việc trong ngành truyền thông sáng tạo nên hiểu rất rõ rằng không có lửa thì làm sao có khói. Bình thường cô ghét nhất là loại người ăn cắp ý tưởng của người khác. Bởi vì lúc lên kế hoạch cô cũng đã từng bị người cùng ngành ăn cắp bản thảo rồi. Cuối cùng đối phương lại chỉ bị ép nói xin lỗi một câu nhẹ nhàng bâng quơ rồi thôi, hoàn toàn không hề phải gánh chịu chút ảnh hưởng thật sự nào. Càng nực cười hơn nữa là người hâm mộ của đối phương còn chạy tới tài khoản của Dư Đàn làm ầm ĩ bảo: "Được người ta sao chép là vinh hạnh của cô!" nữa.
Giận đến nỗi Dư Đàn mở một cuộc chiến tranh quy mô lớn đánh nhau ba trăm hiệp qua mạng với đám người kia luôn.
Hiện nay luật bảo vệ bản quyền sáng tạo trong nước vẫn chưa được hoàn thiện như ở nước ngoài. Người đi sao chép kiếm được cả chậu tiền không chỉ không bị luật pháp trừng trị mà cho dù có bị khiển trách cũng chỉ là mất một hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Bây giờ bất kỳ thuật ngữ chỉ hành động mượn thành tựu trí tuệ của người khác nào cũng đều là một loại tổn thương đối với tác giả.
Mắt Lục Ngạn lóe lên một cái, Dư Đàn lại tiếp tục hỏi đến cùng: "Rốt cuộc lời của người kia là có ý gì vậy anh?"
"Anh không biết, anh không biết gì hết!" Lục Ngạn lắc đầu, dáng vẻ mất hồn mất vía.
Bộ dạng này rất khác với Lục Ngạn của ngày thường.
Dư Đàn dứt khoát kéo tay Lục Ngạn rồi đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài nói chuyện cho rõ ràng.
Ngay trước mặt mọi người, chú rể và cô dâu lại đi ra khỏi phòng tiệc. Nhân vật chính muốn đi, khó tránh khỏi khiến những người khác phải suy nghĩ.
Dương Thiều Mỹ gọi Dư Đàn một tiếng nhưng Dư Đàn lại chỉ nhếch môi chứ không quay đầu lại.
Tôn An Liên muốn đuổi theo nhưng lại bị Dương Thiều Mỹ kéo về: "Hay là cứ để bọn trẻ nói rõ ràng với nhau đi."
Ngoài hành lang yên tĩnh hơn trong phòng tiệc rất nhiều. Tấm thảm cách âm chất lượng cực cao hút đi tiếng bước chân ồn ào.
Gót chân của Dư Đàn nhức nhối đau như bị một đống kim dày đặc đâm vào vậy. Không biết cô đã lấy đâu ra sức mạnh mà xông ngang đánh thẳng như một con bò rừng nhỏ kiên cường.
Lục Ngạn hoàn toàn không thể tránh được khỏi tay Dư Đàn. Gã mất hồn mất vía đi theo sau lưng cô, trông cứ như tất cả mọi chuyện đều không cần phải nói nhiều nữa vậy.
Tầng này của khu Vân Thiên toàn là phòng tiệc riêng tư cả. Hành lang như không có điểm dừng chân cuối, nguy nga và lộng lẫy.
Cuối cùng thì bước chân của Dư Đàn cũng dừng lại ở chỗ rẽ tĩnh lặng. Thoáng ngửi thấy mùi thuốc lá, cô hơi nhíu mày lại nhưng cũng không để ý nhiều như thế.
"Anh thật sự đã sao chép của người ta à?" Dư Đàn đi thẳng vào vấn đề.
"Không hề!" Lục Ngạn chối đây đẩy.
"Vậy gần đây anh làm mích lòng người nào sao?"
"Chắc là thế đi? Ai mà biết được."
Cán cân trong lòng Dư Đàn tất nhiên là thiên về phía Lục Ngạn hơn. Nhưng cô cảm thấy thái độ của Lục Ngạn rất quái lạ. Nếu đúng là bị oan thật thì với tính cách của Lục Ngạn, gã sẽ không bao giờ bày ra dáng vẻ chột dạ này đâu.
"Lục Ngạn, em hy vọng anh có thể nói thật với em!" Mặt Dư Đàn lạnh xuống. Hôm nay cô trang điểm xinh đẹp khôn ngần. Dáng vẻ này khiến cô tự phủ thêm cho bản thân một lớp khí chất. Trước kia cô luôn trăm theo ngàn thuận trước mặt Lục Ngạn. Bởi vì cô biết Lục Ngạn cần sáng tác, biết gã có một ít tính khí nghệ thuật gia nên dù gã có thể nào cô cũng nhẫn nhịn hết.
Nhưng vấn đề liên quan đến ranh giới cuối cùng như thế này, Dư Đàn vô thức bày ra tư thế và thái độ hùng hùng hổ hổ khi làm việc của mình.
Lục Ngạn không thích dáng vẻ này của Dư Đàn. Gã nhíu mày: "Anh cũng đã nói là không hề rồi mà. Em tỏ thái độ này ra là có ý gì hả?"
Dư Đàn lạnh lùng đáp: "Theo sự hiểu biết của em về anh thì có thể chuyện này không đơn giản như vậy. Lục Ngạn, em muốn nghe anh nói một câu thật lòng."
"Nói một câu thật lòng ư? Em muốn nghe lời nói thật lòng nào?" Lục Ngạn nghiêng đầu cười mỉa mai: "Còn nữa, em thật sự cho là em hiểu anh lắm đấy à?"
Một cơn ớn lạnh dâng trào trong Dư Đàn. Cô chợt cảm thấy nổi da gà, nhìn chằm chằm vào Lục Ngạn không hề chớp mắt. Cô cảm thấy gã xa lạ đến đáng sợ.
Lục Ngạn lại nói: "Anh thật sự rất phiền muộn! Vừa phải làm phim điện ảnh hoạt hình, vừa phải tuyên truyền, rồi lại phải đối phó với truyền thông nữa. Mỗi ngày anh chỉ ngủ chưa đến ba tiếng đồng hồ. Trong lúc bận rộn còn phải dành thời gian ra để đính hôn."
"Cái gì mà trong lúc bận rộn còn phải dành thời gian ra để đính hôn cơ? Anh không muốn đính hôn à?"
"Dư Đàn à, anh không có ý này."
"Tất cả mọi chi tiết trong việc đính hôn này đều là do em lên kế hoạch. Anh chỉ tới tham dự một chút thôi mà khó khăn đến vậy sao?"
Lục Ngạn ngửa đầu lên nhìn trần nhà rồi thở dài một hơi: "Anh biết em rất muốn kết hôn. Nếu không phải là vì để em có cái gọi là cảm giác an toàn thì anh sẽ không thể nào cầu hôn em vào lúc này được."
"Chát."
Dư Đàn tát lên mặt Lục Ngạn một cái vang dội.
"Em chưa từng ép buộc anh!" Cả người Dư Đàn đều run rẩy: "Nếu anh không muốn kết hôn thì bây giờ có thể từ hôn luôn."
Lục Ngạn nghiến răng, cuối cùng cũng xuôi theo. Gã tiến lên muốn ôm Dư Đàn nhưng lại bị cô né tránh.
Một tiếng choang vang lên. Chiếc bình hoa bằng sứ màu trắng bị Lục Ngạn hất đổ. Chậu tulip màu hồng đào cứ vậy mà tung toé trên mặt đất.
Hai người đều bị tiếng vang bất ngờ không kịp đề phòng này làm cho ngạc nhiên sững người ra một chút.
Lục Ngạn mềm giọng nói với Dư Đàn: "Gần đây anh bận rộn quá nên đầu óc không tỉnh táo. Em biết anh không có ý đó mà."
Giọng của Dư Đàn vẫn lạnh lùng như cũ: "Lục Ngạn, những lời anh vừa nói khiến người ta cực kỳ tổn thương."
"Xin lỗi nhiều, anh xin lỗi em nhiều."
"Em không muốn nghe thêm gì nữa. Anh đi đi."
Lục Ngạn mạnh mẽ ôm lấy Dư Đàn. Gã cao hơn cô một khúc nên nếu dùng sức mạnh ép buộc thì cô không thể tránh thoát được: "Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, đều là lỗi của anh cả. Em biết từ trước đến nay anh luôn là người không biết cách bày tỏ mà. Bây giờ nhiều bạn bè người thân đang chờ bên trong. Chúng ta quay về phòng thôi. Có lời gì thì chờ kết thúc lễ đính hôn rồi chúng ta lại từ từ nói, được không em?"
Dư Đàn vẫn không hề nhúc nhích, chỉ lắc đầu một cái: "Anh để em yên lặng một chút đã, được không?"
Lục Ngạn không ép buộc nữa: "Được rồi, vậy lát nữa em vào sau nhé. Anh quay về trước đối phó tránh cho người khác suy nghĩ nhiều."
Dư Đàn không hề đáp lại.
Gã đi rồi, trên hàng lang không nhìn thấy điểm cuối này chỉ còn lại một mình Dư Đàn.
Chậu tulip màu hồng đào kia đáng thương nằm chỏng chơ dưới đất.
Dư Đàn cúi người ngồi xổm xuống, giơ tay ra nhặt bông hoa mềm mại non nớt lên.
Trước kia Dư Đàn thích Lục Ngạn không phải là vì vẻ bề ngoài, mà là vì năng lực hội hoạ vượt bậc của gã.
Hồi năm nhất đến trường báo danh nhập học, Dư Đàn đã nhìn thấy tác phẩm đứng đầu cuộc thi vẽ tranh toàn quốc trên bảng thông báo. Vì lối sáng tạo nghệ thuật phong phú không gò bó kia mà cô đã khắc ghi trong trí nhớ người vẽ bức tranh này tên là Lục Ngạn, là đàn anh năm hai đại học của mình.
Khi đó Dư Đàn đăng ký tham gia câu lạc bộ. Biết được Lục Ngạn ở trong câu lạc bộ Digital Art nên cô đăng ký tham gia ngay mà không hề nghĩ ngợi nhiều.
Có lẽ là vì đã có sẵn sự ngưỡng mộ nên sau này cứ nhìn Lục Ngạn là Dư Đàn sẽ tự áp lên cho gã một lớp kính lọc.
Dư Đàn vẫn luôn là một người hâm mộ nhỏ trung thành của tác phẩm của Lục Ngạn. Nhưng nếu biết được những tác giả của những tác phẩm đó không phải là Lục Ngạn thì Dư Đàn sẽ khó mà tránh khỏi việc nghi ngờ nhân sinh. Rốt cuộc người mà cô thích ai vậy?
Bất chợt có một tiếng cười nhạo vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Dư Đàn. Cô vô thức quay đầu lại.
Cách đó không xa, ở nơi ánh sáng mờ tối, Tạ Chi Dục đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, quanh người toàn là sương khói lượn lờ.
Anh đứng nơi đó, đối diện với nơi mà Dư Đàn đang ngồi, cũng không biết ánh mắt có đang nhìn về phía cô hay không, chỉ là khẽ cong môi lên. Ở nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, có thể thấy rõ đường cong ơi hàm dưới của anh, khiến cả người anh trở nên ngạo mạn hơn không ít.
Dư Đàn không ngờ rằng mình sẽ gặp được Tạ Chi Dục ở nơi này, cũng không biết anh đã đứng ở cái góc hẻo lánh này bao lâu rồi. Nhưng thông qua tàn thuốc rơi đầy đất và sương khói mù mịt kia cũng có thể đoán ra được đại khái là anh đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại lúc nãy rồi.
Tạ Chi Dục vẫn mặc bộ áo đen quần trắng như vừa rồi cô nhìn thấy trong thang máy. Chỉ là lúc này anh đã cuốn ống tay áo lên tới chỗ khuỷu tay, để lộ ra một hình xăm lớn trên cánh tay trái, trông có vẻ ngang tàng.
Dư Đàn thấy xấu hổ vô cùng. Cô cảm thấy chẳng còn khoảnh khắc nào mình bết bát hơn bây giờ được nữa. Bầu không khí bị bao phủ bởi lớp khói dày đặc xen lẫn muộn phiền. Sự chán chường tràn ngập khuôn mặt.
Đối mặt với bạn thân ngày xưa, giọng Dư Đàn cũng trở nên hậm hực hơn: "Cậu cười cái gì mà cười?"
Tạ Chi Dục chậc một tiếng, giọng có hơi vô tội: "Sao cậu lại giận dỗi với tớ?"
"Nghe lén người khác nói chuyện là một hành động rất không có giáo dục!"
"Tự tiện xâm phạm lãnh thổ của người khác. Tớ có nên tính sổ với cậu không nhỉ?"
"Cậu cảm thấy mỉa mai tớ thú vị lắm phải không?"
"Con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ đang mỉa mai cậu nhỉ?"
Tạ Chi Dục dập tắt điếu thuốc rồi đi về phía Dư Đàn. Một luồng sáng màu vàng chanh từ ngọn đèn hắt lên vai anh.
Anh đứng trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống, trên mặt bày ra vẻ trêu chọc rồi dùng tiếng Quảng Đông nói: "Đồ ngốc."
Là bạn thân nhiều năm rồi nên mặc dù Dư Đàn không hiểu chút tiếng Quảng Đông nào nhưng từ trước đến nay vẫn luôn hiểu được một số từ ngữ tục tĩu từ miệng Tạ Chi Dục. Cái người này rất quái dị. Bao giờ nói tục sẽ không dùng tiếng phổ thông mà lần nào cũng dùng tiếng Quảng Đông.
Trước kia Dư Đàn đã từng nói dáng vẻ khi Tạ Chi Dục nói tiếng Quảng Đông rất lạ. Bởi vì cách phát âm nhả chữ của anh hoàn toàn khác biệt, cứ như đã biến thành một người khác rồi vậy.
Dư Đàn đuối lý nên chỉ có thể thở dài một hơi rồi cúi đầu xuống.
Cô không có sức tranh cãi với Tạ Chi Dục nữa, cũng lười mở miệng. Thế nhưng trong lòng lại hết sức uất ức nên mắt cũng đỏ lên.
Thật ra thì từ bé đến lớn, Dư Đàn chưa bao giờ là người giỏi ngụy trang trước mặt Tạ Chi Dục. Bọn họ đã quá quen thuộc với nhau rồi.
Mất mặt thì cứ mất mặt đi. Dư Đàn cũng không muốn giãy dụa nữa.
Nơi này thật sự rất yên tĩnh. Không có tiếng ồn ào từ khách mời, bên cạnh là vườn hoa trên không nổi tiếng nhất của khu Vân Thiên. Bởi vì vườn hoa trên này thuộc quyền sở hữu tư nhân nên không mở cửa cho người ngoài vào.
Tạ Chi Dục cúi đầu nhìn Dư Đàn, lười biếng đánh giá cô. Mùi chanh thoang thoảng trên cơ thể anh quấn quanh người cô.
Sau đó anh từ từ ngồi xổm xuống, để tầm mắt mình ngang bằng với cô rồi bỗng nhiên giơ tay ra búng lên trán cô một cái.
Một tiếng "bốp" vang lên.
Xương sọ của cô cũng bị búng đến choáng váng.
Dư Đàn kêu rên thành tiếng, đau đến nỗi phải che đầu mình lại: "Tạ Chi Dục! Cậu bị điên đấy à!"
Tạ Chi Dục vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ kia và bảo: "Còn chưa tỉnh táo lại nữa hả? Cá nhỏ à, sao thứ rác rưởi vứt đi gì cậu cũng vơ lấy hết vậy?"