Thực ra, anh cũng từng nghĩ đến chuyện chủ động tỏ tình nhưng chắc chắn anh không thể ngờ được rằng, người nói câu này trước lại là Dư Đàn.
Tình cảm của cậu thiếu niên không tài nào nói ra miệng được. Những năm mười lăm, mười sáu tuổi, Tạ Chi Dục sợ điều ấy sẽ làm Dư Đàn sợ hãi rồi chạy mất, khiến cô càng ngày càng xa cách với anh hơn nên anh không hề nói gì hết.
Suốt một quãng thời gian rất dài, lúc nào anh cũng chỉ dám nhìn bóng lưng cô từ xa, từ đầu khai giảng cho tới cuối học kỳ, từ tiết thể dục buổi sáng cho tới giờ tự học buổi tối, bất kể xung quanh có bao nhiêu bạn học qua lại, lúc nào ánh mắt anh cũng tìm kiếm bóng dáng của cô trước tiên. Dù giống như thờ ơ nhưng thực ra cô làm gì anh đều biết hết.
Thầm mến là một món đồ không nhìn thấy được cũng không sờ thấy được, phần lớn thời gian, nó chỉ là thứ cảm xúc dường như rất rẻ mạt của bản thân.
Tạ Chi Dục không nói, bởi vì anh biết người khác không thể hiểu được tình cảm này của anh, Dư Đàn lại càng không hiểu.
Dư Đàn rúc trong lòng Tạ Chi Dục, không ngẩng đầu lên. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh, vẫn luôn là mùi chanh thoang thoảng này. Trong khoảng thời gian ở chung với nhau gần đây, Dư Đàn mới biết Tạ Chi Dục không dùng nước hoa lâu rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, lọ cô tặng anh anh đã dùng hết rồi, sau đó anh không mua thêm nữa.
Thế nhưng cô vẫn ngửi được mùi hương rất rõ ràng trên người anh, chính là mùi hương sạch sẽ, mát lạnh nhất của cậu thiếu niên trong ký ức, là hơi nóng tỏa ra khắp người vào một buổi chiều sau khi anh chơi bóng rổ xong, mặt trời ngả về tây, anh đeo cặp sách, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, ngậm một cây kẹo mút trong miệng…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play