Bất cứ người con gái nào cũng mang trong mình niềm ước ao về một buổi đám cưới trọn vẹn, Dư Đàn cũng không phải là ngoại lệ. Thế nhưng đằng sau sự vẹn toàn ấy là một loạt công đoạn rườm rà, rắc rối như lên kế hoạch tất tần tật cho các khâu, từ chuyện lớn là đặt bàn, sắp xếp nhà hàng cho đến chuyện nhỏ như một viên kẹo mừng. Lục Ngạn chỉ biết cắm cúi làm việc, không thể tham gia quán xuyến nên đẩy hết toàn bộ cho Dư Đàn.

Lục Ngạn chỉ sờ đầu Dư Đàn rồi dỗ dành cô với vẻ dịu dàng nhưng cũng không kém phần lý trí, chưa bao giờ thay đổi: "Em cứ quyết định mấy chuyện này nhé rồi lấy tiền của anh trả là được. Em cũng biết mà, dạo này anh bận quá."

Dư Đàn là người chăm lo cho Lục Ngạn, cũng luôn là người phải đưa ra lựa chọn.

Từ khi còn tấm bé Dư Đàn đã ôm giấc mộng màu hồng về cuộc hôn nhân của mình, bởi vì bố mẹ cô có một cuộc sống hạnh phúc và mỹ mãn, ông bà nội thì nắm tay nhau đến khi bạc đầu. Chính vì vậy mà Dư Đàn cũng muốn tìm một người nào đó sẽ nắm tay mình trọn đời, mãi đến răng long đầu bạc.

Cô xem hết bản kế hoạch này đến bản kế hoạch khác, thử hết váy cưới này đến váy cưới khác. Trong thời gian đó, cô không chỉ cần chuẩn bị cho lễ đính hôn mà còn phải đi làm, bận như con quay.

Ngày mai là ngày đính hôn của hai người, hôm nay vừa kết thúc hành trình đi dự liên hoan phim, đang trên chuyến bay chuẩn bị về thành phố C.

Dư Đàn xem đồng hồ rồi thay đồ với tốc độ nhanh như tên lửa: "Hơn một tiếng nữa Lục Ngạn hạ cánh rồi, giờ tớ ra sân bay đón anh ấy đây."

Bách Dung Dung ngập ngừng muốn nói lại thôi: "Chắc không cần đón anh ta đâu, bên cạnh anh ta toàn vệ sĩ với trợ lý, được bảo bọc kín mít vậy, chờ anh ta về rồi gặp nhau cũng được mà?"

"Tớ muốn cho anh ấy một món quà bất ngờ cơ."

“Chậc, bên nhau sáu năm rồi mà cứ làm như lúc mới yêu ấy! Nhiều cơm chó quá rồi đó!”

Dư Đàn mỉm cười hạnh phúc: "Tớ nghĩ nếu mình đã quyết định ở bên nhau và tiến tới hôn nhân thì phải có trách nhiệm vun vén tình cảm cho nhau."

Bách Dung Dung cũng tán đồng với điều này.

Nhìn vẻ mặt đầy ao ước của Dư Đàn, lúc này Bách Dung Dung có rất nhiều điều muốn nói nhưng chỉ đành nuốt chúng xuống bụng.

Là bạn bè với nhau bao nhiêu năm trời, Bách Dung Dung có ấn tượng khá tốt về Lục Ngạn, cảm thấy gã là một người bạn tốt nhưng chắc gì gã đã xứng đáng với vai trò của một người chồng?

Không sai, đúng là Lục Ngạn vừa có tài vừa có sắc đấy nhưng mới hẹn hò thôi mà gã đã cư xử như vậy rồi. Nếu Bách Dung Dung này mà là Dư Đàn ấy hả, cô ấy đã co giò chạy té khói từ đời nào rồi.

Tính ra thì gia cảnh của Lục Ngạn rất bình thường, thậm chí bảo là nghèo khổ cũng không quá. Được cái gã đạt được nhiều thành tích tốt, hàng năm được cấp học bổng từ nhà nước và sống tự lập.

Ban đầu Lục Ngạn không một xu dính túi, chỉ có thể vẽ vời trong căn phòng dưới tầng hầm, sống qua ngày với cái bụng đói. Thậm chí, vào thời điểm gia đình gã bần hàn nhất, ngay cả một gói mì ăn liền thôi cũng trở nên xa xỉ, ba mẹ gã thì không kiếm được việc làm. Chỉ có một cô gái trọng tình trọng nghĩa như Dư Đàn mới sẵn sàng ở bên Lục Ngạn và giúp đỡ gã trong tất cả mọi chuyện.

May mắn thay, bây giờ xem như Lục Ngạn đã qua cái thời khổ cực, trở nên thành công, phát đạt, giàu có, sở hữu một lượng lớn fan bạn gái.

Dù vậy, gã vẫn không ruồng rẫy Dư Đàn - người đã đồng cam cộng khổ với gã ngay từ thuở gã chẳng có gì trong tay.

*

Đã bốn giờ chiều mà mặt trời vẫn còn treo trên cao.

Thành phố C vào tháng chín oi bức hệt như cái nóng nực mùa hạ vẫn chưa qua, hơi nóng lượn lờ khắp thành phố ven biển dẫn đến độ ẩm nơi đây không đâu là không cao, khiến cho người ta khó chịu vô cùng.

Dư Đàn mua một bó hoa hướng dương mà Lục Ngạn thích nhất rồi ôm hoa một mình bắt xe taxi đến sân bay.

Chỉ trong vòng sáu năm ngắn ngủi, hai bên con đường dẫn tới sân bay vốn lác đác vài ba ngôi nhà giờ đã mọc lên như nấm những tòa nhà cao ốc cao chót vót. Sáu năm qua, Dư Đàn ở bên Lục Ngạn mãi không rời, dõi theo từng bước chân trên con đường trở thành đạo diễn lớn mà ai ai cũng ngưỡng mộ của gã.

Ngay cả các chị em thân thiết đều trầm trồ Dư Đàn nhặt được một chiếc cổ phiếu tiềm năng.

Dọc đường bị kẹt xe, tài xế đi lúc nhanh lúc chậm, trên ứng dụng hiển thị chuyến bay của Lục Ngạn đã đến sân bay.

Xe taxi vừa dừng lại thì Dư Đàn đã hấp ta hấp tay chạy từng bước về phía đại sảnh đón hành khách xuống sân bay. Lúc ra khỏi tiệm váy cưới, cô quên bẵng phải thay đôi giày cao gót màu rượu vang đính đá lấp lánh dùng để phối với váy cưới. Dư Đàn vẫn chưa quen với nó, mới đi được có hai bước đã đau chân đến mức không thể không đi chậm lại.

Đi một đôi giày không phù hợp với mình thì cho dù đi bộ thôi cũng là một sự tra tấn chết người chứ đừng nói là chạy chậm.

Các fan hâm mộ tới đây đón Lục Ngạn bay về thành phố giơ bảng đèn cầm tay và hoa tươi ở đằng xa thu hút sự chú ý của người khác. Đó là một hình ảnh đối lập với các hành khách đang qua lại, trên mặt họ đầy vẻ ngây thơ và hăng hái, cũng tràn ngập sự mơ ước.

Các fan hâm mộ ấy đều đang đợi được gặp Lục Ngạn.

Dư Đàn thở phào nhẹ nhõm, xem ra gã vẫn chưa ra.

Cô ôm hoa từ từ đi tới luồn lách vào trong đám đông, nhìn bề ngoài chẳng khác gì các fan nữ trẻ trung kia.

So ra thì Dư Đàn là người có ngũ quan sắc sảo, mái tóc dài xõa trên vai, ăn mặc tuy đơn giản nhưng không hiểu sao lại nổi bật hơn hẳn giữa rừng fan này. Tính cách cô trông thì hiền hòa, không biết tức giận là gì vậy thôi nhưng không hề là kiểu con gái mong manh, yếu đuối. Gương mặt của cô lớn chừng bàn tay, đôi mắt tròn trịa tựa viên pha lê được rưới nước vô cùng long lanh.

Các fan hâm mộ không nhận ra Dư Đàn bởi vì có hai lý do, một là cô không phải người trong giới giải trí, hai là Lục Ngạn chưa từng đăng công khai ảnh của cô.

Dư Đàn hơi hoang mang, chút nữa phải làm sao cô mới lại gần Lục Ngạn được đây?

Lúc mới đến vẫn chưa có chuyện gì nên cô không báo cho Lục Ngạn biết, cô vốn định dành cho gã một món quà bất ngờ nhưng nhìn tình hình trước mắt thì xem ra cô nên gạt suy nghĩ tạo bất ngờ này thì hơn, không biến thành biến cố là đã may phước lắm rồi.

"Hôm nay có được thấy chị dâu không ta?"

"Liên hoan phim lần này chắc chắn chị dâu sẽ đi cùng đạo diễn Lục nhỉ?"

"Tôi nghe nhân viên làm việc tiết lộ chuyến đi này có một cô gái đi bên cạnh đạo diễn Lục suốt, chín mươi phần trăm là chị dâu rồi."

"Ngày mai sẽ đính hôn mà, không dính nhau mới là lạ đó!"

"Ngưỡng mộ tình yêu của đạo diễn Lục và chị dâu quá đi mất! Mối tình dài sáu năm liền, cuối cùng cũng dắt nhau đi làm đám cưới rồi!"

"Ái chà chà, ái chà chà, đạo diễn Lục che chở chị dâu chưa kìa. Lát nữa chúng ta chụp ảnh nhớ làm mờ mặt chị dâu nhé."

"Ok ok, không thành vấn đề!"

Dư Đàn nghe lời trò chuyện của các fan hâm mộ mà tâm trạng thấp thỏm lo âu.

Ở đây thật sự chật ních người, Dư Đàn hoàn toàn không ngờ bây giờ Lục Ngạn đã nổi tiếng đến như vậy.

Điều đó bỗng nhiên làm cô xúc động vô cùng, cuối cùng ngôi sao Lục Ngạn đã tỏa sáng, tỏa sức nóng và trở thành trung tâm của sự chú ý rồi.

Từ tận đáy lòng cô dâng lên nỗi vui mừng khôn xiết.

Sau một hồi lưỡng lự, Dư Đàn lấy điện thoại nhắn tin cho Lục Ngạn: [Em tới sân bay đón anh nè nhưng ở đây đông quá, giờ em chờ anh ở đâu đây?]

Cô mới gửi tin nhắn thì đám đông đằng trước bỗng dưng bắt đầu nhốn nháo.

Có người hét lên: "Lục Ngạn đi ra rồi!"

Lòng Dư Đàn bất chợt giật thót, cô vô thức nhìn lên đằng trước nhưng chỉ thấy những cái đầu đen kịt.

Song, vài giây sau, Dư Đàn đã nhìn thấy Lục Ngạn.

Thân hình một mét tám mươi ba làm Lục Ngạn nổi bần bật giữa đám đông. Gã đang ra khỏi lối đi trong sự vây quanh kín kẽ của các nhân viên làm việc, trên mặt vẫn còn đang đeo chiếc kính râm được chụp lúc lên máy bay, môi mím lại thành một đường với chiếc cằm cương nghị.

Giờ phút này, gã tựa như cách cô thật xa, không thể nào với tới được vậy.

Tiếng cạch cạch khi chụp ảnh vang lên bên tai Dư Đàn không dứt, đèn thì chớp lóe liên tục đầy chói mắt. Đám đông chật như nêm hối hả chen lấn nhau, cô như một con cá trôi lềnh bềnh trên mặt đại dương. Rõ ràng biển ở ngay phía dưới nhưng cô lại không tài nào chạm đến được, lượng oxy ít dần, buồng phổi bắt đầu thít chặt từng hồi đau đớn.

"Thấy rồi, thấy rồi! Cô gái đi cạnh đạo diễn Lục là chị dâu đúng không!"

"Người đội mũ bóng chày màu hồng đó hả? Vóc dáng đẹp quá đi à!"

"A! Đạo diễn Lục ôm vai cô gái đội mũ bóng chày hồng kìa, chắc kèo là chị dâu rồi!"

"Trời ơi, hai người họ trông đẹp đôi quá đi mất!"

Cuối cùng, Dư Đàn bị đám đông đẩy cho ra rìa, cách Lục Ngạn càng ngày càng xa.

Có lẽ vì đứng ở ngoài nên Dư Đàn cũng đã thấy rõ mặt mũi cô gái đi bên cạnh Lục Ngạn. Đó không phải ai khác, chính là mối tình đầu của gã - Trần Trân.

Sét đánh ngang tai, không khí xung quanh càng lúc càng ít ỏi, còn hình ảnh trước mắt thì tựa như thước phim bị tua chậm 0,5 lần, bủa vây cô trong những âm thanh ồn ào, hỗn tạp.

Dư Đàn siết chặt bó hoa hướng dương trên tay, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Trần Trân, Lục Ngạn, ngay cả tên hai người cũng hợp nhau vô cùng.

Năm xưa Trần Trân là người đòi chia tay với Lục Ngạn để một mình đi du học ở Mỹ, bỏ lại Lục Ngạn thất tha thất thểu như mất hồn. Chính vì vậy mà Dư Đàn đã có cơ hội chầm chậm bước vào cuộc sống của Lục Ngạn, cho đến khi sau này hai người chính thức quan hệ yêu nhau.

Bây giờ Trần Trân đã về, vẫn đứng cùng với Lục Ngạn. Hai người họ tựa như cặp đôi do ông trời tạo nên vậy.

Giữa đám đông tranh nhau chen lấn, Lục Ngạn cẩn thận bảo vệ Trần Trân đang đi bên mình, che chở cô gái nhỏ nhắn trong lòng. Bất cứ ai nhìn thấy hình ảnh này cũng đều biết hai người có quan hệ thân mật.

Cũng chính vào lúc đó, Dư Đàn bị ai đó huých trúng thật mạnh, nơi bả vai nhức nhối cực kỳ.

Vốn dĩ cô đã chưa quen với giày cao gót giờ lại bị va phải nên mất thăng bằng, loạng choạng suýt ngã. May mắn thay, đằng sau có người tốt bụng giữ chặt lấy cánh tay của Dư Đàn để bi kịch đáng tiếc không xảy ra.

Cánh tay bị bóp hơi đau, Dư Đàn nghiêng đầu nói với người bên cạnh trong vô thức: "Cảm ơn..."

Nhưng đến khi thấy rõ người trước mặt là ai thì cô ngây ra như phỗng.

"Tạ, Tạ Chi Dục?"

Việc này chưa xong việc khác đã đến.

Không ngờ lại gặp được người bạn thân cũ như Tạ Chi Dục ở đây lúc này, tâm trạng của Dư Đàn như trôi lơ lửng trên mây, lúc lên lúc xuống, choáng váng chẳng biết dựa vào ai.

Đã bao nhiêu năm rồi hai người không gặp nhau?

Thời điểm Tạ Chi Dục ra nước ngoài đúng lúc Dư Đàn và Lục Ngạn chính thức xác định mối quan hệ yêu đương, tính ra đã sáu năm trời rồi.

Cú đả kích này thật sự quá lớn đối với Dư Đàn, khiến cho cô khó tránh khỏi có phần hoảng hốt.

Trước mắt cô là hình ảnh Tạ Chi Dục với kính râm bản to, mặc nguyên một cây đen từ trên xuống dưới, toát lên phong thái bảnh chọe nhưng cũng không kém phần vênh váo, ngay cả mỗi một sợi tóc cũng khắc hai chữ "ngông nghênh" to đùng.

Cho dù Tạ Chi Dục có hóa thành tro đi chăng nữa thì Dư Đàn vẫn có thể tìm ra vệt sáng vàng chói lóa giữa đống cát bụi. Đó là minh chứng cho việc cậu Tạ từng tồn tại, không ai có thể bỏ qua.

Sau sáu năm xa cách, anh đứng trước mặt Dư Đàn, đưa lưng với muôn vầng ánh sáng chói lòa, từ ánh mắt đến cử chỉ đều toát lên vẻ nhị thế tổ ta đây đếch sợ ai, dường như anh chẳng hề thay đổi so với sáu năm trước.

Tạ Chi Dục tháo kính râm xuống, cúi người để vừa tầm nhìn của Dư Đàn rồi nhìn cổ cô bằng đôi mắt sắc lẻm, lạnh lùng bật hỏi: "Lâu ngày không gặp nhỉ bạn cũ, giờ cậu thoáng tới mức này rồi à?"

Chú ý tới Tạ Chi Dục đang nhìn vào đâu, Dư Đàn che cổ lại theo phản xạ: "Không phải vậy đâu..."

Không đợi cô trả lời hết, Tạ Chi Dục đã ngang nhiên lấy đi bó hoa hướng dương mà Dư Đàn đang ôm chặt trong lòng, quơ quơ nó với cô một cách cà lơ phất phơ: "Cảm ơn nhá."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play