Hắn hơi chút suy tư một lúc, sau đó nói: “Nhưng các ngươi còn dính nhau hơn cả đạo lữ.”
Quý Từ vẻ mặt càng kỳ quái hơn: “Có hả?”
“Đương nhiên!” A Hồ nhảy dựng lên nói.
Hơn nữa, chưa kể Quý Từ, ngay cả vị Tần công tử kia, ánh mắt nhìn Quý Từ như nhìn tiểu tức phụ nhà mình, người khác nhìn tiểu tức phụ nhà hắn có một chút là đã lạnh mặt nổi trận lôi đình.
Mỗi lần A Hồ muốn đến gần Quý Từ đều phải nhân lúc Tần Giác không có ở đây, nếu không Tần Giác sẽ dùng khuôn mặt đẹp đẽ đó để mắng người.
Không cần nói hay làm ra bất kỳ động tác nào, chỉ cần dùng khuôn mặt tuấn mỹ đó nhìn chằm chằm, như thể A Hồ hắn là người chết vậy.
Dù sao A Hồ cũng chịu không nổi.
Hắn đảo mắt, cuối cùng nói: “Ngươi vẫn nên nghĩ kỹ lại quan hệ của ngươi và Tần công tử một chút đi.”
Sư huynh đệ không giống sư huynh đệ, đạo lữ không giống đạo lữ là sao.
Nói xong câu đó, A Hồ lập tức biến về thành chồn, vọt ra sân nhanh như chớp.
Bỏ lại Quý Từ trong phòng một mình, bút đỏ trên tay bỗng trở nên nặng hơn.
Trong mắt thanh niên toàn là vẻ mê man, anh không khắc chế được mà nghĩ đến cảnh Tần Giác hôn lên hầu kết của anh, và cả những sự kiện rất lâu trước kia, những sự kiện bị anh cố tình xem nhẹ.
Lần lượt từng sự kiện, ánh mắt nóng cháy của Tần Giác nhìn về phía anh, vô tư nói ra những lời trêu chọc.
“Đệt, sao lại biến thành như vậy?”
Quý Từ thầm mắng ra tiếng, anh cụp mắt nhìn xuống, lại phát hiện trên giấy Tuyên Thành của mình toàn viết tên của Tần Giác.
“…”
Chẳng lẽ khi nãy anh nói chuyện với người ta, tay đã viết tên Tần Giác?
Quý Từ kinh hãi, cuống quýt vo tròn tờ giấy Tuyên Thành rồi ném xuống đất, vội nhắm mắt lại.
Mắt không thấy tâm không phiền, đối, mắt không thấy tâm không phiền.
Cho dù Tần Giác thật sự thích anh thì thế nào? Quý Từ anh thật sự là thẳng nam, thà gãy chứ không cong…
Trong đầu Quý Từ rất hỗn loạn, nhìn đông nhìn tây cmn toàn là Tần Giác.
Quý Từ không muốn nghĩ về Tần Giác nữa, nhưng chuyện này giống như đang chơi đánh chuột chũi vậy, đánh một con nơi này thì nơi khác lại xuất hiện một con khác, vô cùng vô tận.
Tuy tiểu sư đệ rất đẹp, làm việc rất nghiêm túc, kiếm thuật rất cao siêu, nấu cơm cũng rất ngon, còn rất biết chăm sóc người khác, hoàn toàn xứng với tiêu chí hiền thê, nhưng mà y cũng…
Cũng cái gì?
Quý Từ cố gắng muốn tìm ra nguyên nhân khác để Tần Giác không thể ở bên anh, cuối cùng lại bi ai phát hiện, tiểu sư đệ hình như ngoại trừ giới tính nam ra thì không có thói quen xấu nào.
Quý Từ: “…”
Đậu xanh, đây là đạo lý gì?
Quý Từ tự nhốt mình trong phòng không ra ngoài.
Liên tục mấy ngày liền, Quý Từ đều tìm cớ không ra ngoài.
Anh biết mình như vậy là hèn nhát, nhưng nếu anh ra ngoài, nhìn thấy khuôn mặt của tiểu sư đệ, Quý Từ cảm thấy có lẽ mình sẽ chết vì xấu hổ và tức giận.
Trong lúc đó, Tần Giác đã nhiều lần đến gõ cửa, nhưng lần nào Quý Từ cũng sống chết giữ chặt khóa cửa, miệng vẳng ra bảy tám lý do kỳ quái, tóm lại là không chịu ra.
Cuối cùng vẫn là Minh Viễn không nhìn nổi nữa, sợ Quý Từ chết đói nên ôm đồ ăn đến gõ cửa mới được Quý Từ cho vào.
Đáng tiếc là, bất kể Quý Từ có kỳ kèo không muốn gặp mặt Tần Giác thế nào đi nữa, đến ngày rời khỏi hoàng cung, cuối cùng vẫn phải đi cùng nhau.
Quý Từ trầm ngâm trong phòng hồi lâu để xây dựng tâm lý.
Anh sợ gì chứ? Anh không cần sợ!
Người có tâm gây rối hiện giờ là Tần Giác, không phải là Quý Từ anh! Người phải hoảng sợ phải là Tần Giác mới đúng!
Nghĩ vậy, Quý Từ trực tiếp đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Đã lâu không ra cửa, Quý Từ bị ánh nắng làm lóa mắt, có hơi không mở mắt ra được.
Anh “hít” một tiếng, dùng tay xoa mắt của mình, đang định ngước mắt lên thì ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Là mùi hương chỉ thuộc về mỗi Tần Giác, đó là hương cúc vạn thọ lạnh lẽo và cường thế.
Cơ thể Quý Từ lập tức cứng đờ.
Anh hơi hối hận.
Kỳ thật, ngay từ ngày A Hồ vạch trần mọi chuyện, lẽ ra anh nên giả vờ như không biết gì mà ra ngoài làm thân với Tần Giác.
Chứ không phải như bây giờ, giấu đầu lòi đuôi trốn biệt mấy ngày trời, bây giờ mới chậm chạp, lòng đầy áy náy gặp mặt người ta.
Quý Từ thật sự rất muốn tát chết mình.
Anh ho khan vài tiếng, ánh mắt dừng trên người Tần Giác:
“Hôm nay thời tiết rất đẹp nhỉ, ha ha ha.”
Quý Từ “ha ha ha” không biết bao lâu, Tần Giác mới chậm rãi nói: “Đúng là không tồi.”
Như thể y không chú ý thấy Quý Từ có gì khác với ngày thường, vẫn tiến tới trước Quý Từ như thường lệ.
Thấy Quý Từ bất động, Tần Giác rất kiên nhẫn nắm lấy cổ tay Quý Từ, dẫn người ra ngoài cửa viện.
Ngay khi cổ tay bị nắm lấy, Quý Từ vô thức muốn rút về, nhưng lại nghĩ, chỉ là nắm thôi mà.
Bộ trước kia bọn họ chưa từng nắm tay nhau sao? Rất bình thường.
Đi được một đoạn, Tần Giác bỗng dừng lại.
Y nghiêng đầu liếc nhìn Quý Từ một cái, ánh mắt dừng ở bên tai đỏ ửng của đối phương, khóe môi hơi nhếch lên, kéo Quý Từ vào lòng mình.
Mặt Quý Từ lập tức đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu ——
Ôm, ôm thì sao chứ? Bộ trước kia bọn họ chưa từng ôm nhau sao? Rất bình thường.
Quý Từ anh ôm heo mẹ còn được, ôm Tần Giác một cái đã làm sao?
Ngay khi anh đang suy nghĩ miên man, Tần Giác đưa tay gỡ chiếc lá trên tóc anh:
“Sao sư huynh lại không để ý gì hết vậy? Lá rơi xuống cũng không biết.”
Trong đầu Quý Từ chỉ toàn là Tần Giác, làm gì còn chỗ chứa chiếc lá nào, thuận miệng nói:
“Biết biết.”
Tần Giác: “…”
Y dùng đầu ngón tay vân vê gân lá, động tác thong thả ung dung, tầm mắt nhàn nhã đảo qua người Quý Từ.
Thôi, không vội.
Giọng điệu y bình thản: “Khi đi đường sư huynh nhớ chú ý nhìn đường, đừng phân tâm.”
Nghe vậy, Quý Từ gật đầu đại.
Bọn họ tiếp tục đi về phía cửa cung.
Tần Giác vẫn nắm cổ tay Quý Từ, không hề có dấu hiệu buông ra, cũng không hề có tâm tư suồng sã.
Nhìn tay hai người giao nhau, Quý Từ nghĩ tới chuyện gì đó, tức khắc hối hận đến xanh cả ruột.
Trước đây anh đã làm gì vậy chứ?
Ấn sư đệ vào lòng cọ tới cọ lui, làm các động tác nhỏ thân thiết, ôm tới ôm lui, ngủ cùng một giường, còn dùng các từ ngữ khiêu khích.
Quý Từ thề anh chỉ là trời sinh tính hơi lưu manh tí thôi, không phải cố ý muốn chiếm tiện nghi của tiểu sư đệ!
Có thể nói, bọn họ thân mật khăng khít như bây giờ là do hành vi không biết giới hạn của Quý Từ tạo thành.
Thế nên bây giờ chỉ cần anh biểu lộ chút chống cự và không tình nguyện sẽ khiến Tần Giác nghi ngờ, chỉ có thể ngoan ngoãn bị nắm gáy, còn không thể phản kháng.
Quý Từ lặng lẽ hò hét trong lòng.
Mãi đến khi ra khỏi cửa thành, anh luôn trong trạng thái hoảng hốt, không biết lúc ấy mình đã tạm biệt Lương Hoàng thế nào.
“Sao tâm trạng sư huynh lại không yên như vậy, là vì cơ thể khó chịu sao?”
Sau khi lên xe ngựa, Tần Giác lo lắng hỏi.
Quý Từ hồi phục tinh thần, vội phủ nhận: “Không có, chỉ là hơi mệt thôi.”
Anh nghiêng đầu nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Tần Giác.
Thiếu niên lúc trước bây giờ đã lột xác thành người đàn ông hàng thật giá thật, trưởng thành cẩn trọng, lúc chăm sóc người khác lại dịu dàng tri kỷ, chu đáo tỉ mỉ.
Vả lại… Vả lại đã lâu như vậy, Tần Giác không hề làm ra bất kỳ hành động suồng sã nào.
Quý Từ nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù không biết vì sao Tần Giác lại sinh ra tâm tư phức tạp với anh, nhưng Tần Giác chính trực như vậy, quân tử bắt đầu từ tình cảm, kết thúc bằng lễ nghi, có lẽ y…
Có lẽ y không sốt ruột đâu nhỉ?
°°°°°°°°°°
Lời editor: Hai câu cuối chương tác giả toàn xưng “hắn”, mình cũng không rõ “hắn” là đang chỉ Quý Từ hay Tần Giác nữa. Mà chắc là Tần Giác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT