Quả thật có người, gần như là một giây sau khi Tần Giác nói xong, phía trước vụt tới một mũi tên.

Mũi tên lóe lên ánh sáng màu xanh bạc, Quý Từ liếc mắt một cái liền nhìn ra trên mũi tên kia có độc.

Thân thể di chuyển còn nhanh hơn não, Quý Từ liền ôm Tần Giác qua bảo vệ ở phía sau theo bản năng, hai người cùng nhau tránh sang bên cạnh.

Để lại một mình Đường Tử Thần tránh theo hướng ngược lại.

Hắn nhìn Quý Từ và Tần Giác đang ôm nhau, vẻ mặt kinh ngạc: "Ngươi có phải đã quên ta cũng là đồng đội của ngươi không?"

Quý Từ làm bộ không nghe thấy, một mực giấu tiểu sư đệ ở sau lưng mình.

Đường Tử Thần quả thực phục luôn, trong lòng tức giận, rồi lại không dám đánh hai người bọn họ, dứt khoát xông lên đánh nhau với đám người mai phục kia.

Đứng tại chỗ chỉ có Quý Từ và Tần Giác, trong tay cậu cầm chặt Chiết Liễu kiếm, vì muốn chăm sóc Tần Giác, nên không rời đi.

Bên người truyền đến một trận gió lạnh, Quý Từ xoay người một kiếm ngăn lại, lưu loát chém một đường trên vai hắn.

"Huynh đệ, các ngươi nghĩ ra loại chiêu thức nham hiểm này, quá vô đạo đức rồi?"

Nói xong, Quý Từ nhấc chân đá người ra ngoài.

Nhóm người này mặc trang phục màu xanh nhạt thống nhất, hẳn là xuất thân cùng một tông môn.

Nhưng Quý Từ không nhận ra quần áo của bọn họ, lại nói, loại mai phục nhắm vào người này đã hủy hoại ấn tượng tốt đẹp của Quý Từ đối với bọn họ, cho nên không cần thiết phải hiểu bọn họ nữa.

Kiếm pháp Đường Tử Thần coi như không tệ, nhưng song quyền khó địch bốn tay, cắn răng một cái, quát: "Nhóm người này lấy nhiều khi ít, ngươi mau tới giúp ta!"

Quý Từ có chút do dự: "Vậy tiểu sư đệ nhà ta làm sao bây giờ?"

Thấy lúc này Quý Từ vẫn còn nhớ đến tiểu sư đệ lao thập tử kia, Đường Tử Thần phẫn nộ, lần đầu tiên cảm thấy Tần Giác chính là một liên lụy, trực tiếp quát: "Y không có tay hay không có chân? Lớn như vậy còn cần ngươi che chở? Cho dù vai bị thương một thân linh lực của y cũng không phải không có chỗ sử dụng, mẹ nó ta thảm như vậy, ngươi không thể liếc mắt nhìn ta một cái sao?!"

*Lao thập tử: thứ khiến cho người khác ghét.

||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||

Nghe thế, Quý Từ cũng cảm thấy có đạo lý.

Vì thế thuận miệng dặn dò vài câu, liền cầm kiếm xông lên.

Lúc đến bên cạnh Đường Tử Thần, cậu còn cười hì hì nói: "Ngươi mắng tiểu sư đệ ta, ngươi xong đời rồi, sau này y sẽ không thích ngươi nữa.

"

Đường Tử Thần cắn răng, lạnh lùng nói: "Ai thèm y thích?"

"Ui, đây chính là ngươi nói nha," Quý Từ thuận tay làm cánh tay đối phương bị thương, ném người ta ra, "Về sau cũng đừng để cho nhìn thấy ngươi dây dưa với tiểu sư đệ nhà ta.

"

Đường Tử Thần lạnh mặt không nói gì.

Không dây dưa với Tần Giác, vậy nếu dây dưa ngươi thì sao?

Chỉ là những lời này không thích hợp, Đường Tử Thần đè ý nghĩ xuống theo bản năng, chuyên tâm nghênh địch.

Đám người này giết không hết, hơn nữa một câu cũng không nói, khiến cho bọn họ giống như sát thủ chuyên nghiệp, đặc biệt làm màu.

Hơn nữa phải đánh rất lâu, Quý Từ không tránh khỏi phát hiện -- nhóm người này tất cả đều là dùng chiêu thức chí mạng, vẻ mặt hoàn toàn không lưu tình.

Quý Từ đỡ kiếm hướng tới cổ hắn: "Không đúng? Chỉ là một cuộc tranh tài mà thôi, liều mạng như vậy làm gì?"

Người nọ không nói gì, tiếp tục ra sức tấn công.

Người nơi này sở dĩ không dứt, cũng là bởi vì bọn họ ỷ vào Quý Từ và Đường Tử Thần sẽ không hạ tử thủ, bị bức lui sau khi bị thương không nặng, cho nên lần lượt ngóc đầu trở lại, rất kiêu ngạo.

Quý Từ thật sự có chút phiền.

Sau khi bức lui một người lần nữa, Quý Từ giương mắt lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, trực tiếp chém đứt cánh tay của một người trong đó.

Người nọ trong nháy mắt phát ra tiếng la thật lớn.

Quý Từ hơi cong môi: "Đau lắm sao? Còn muốn xông lên phía trước không?"

Người nọ hai mắt đỏ tươi, cười nhạo nói: "Đệ tử Đạo Tông từ trước đến nay chính trực nhân nghĩa, nhưng theo ta thấy cũng không khác gì hơn.

"

Hắn mất đi một cánh tay, đây là điều trước đây tuyệt không nghĩ tới.

Quý Từ quả thực bị tức cười: "Bởi vì đệ tử Đạo Tông nhân nghĩa, ta nhất định phải giao tính mạng cho các ngươi ở đây? Không khỏi quá vô lý.

"

Vì một kiếm kia của Quý Từ vừa rồi, những người này có chút kiêng kỵ, không tiến thêm về phía trước.

Ánh mắt Quý Từ rơi vào trên người đám người này, búng búng lưỡi Chiết Liễu kiếm: "Đúng lúc, thanh kiếm này từ khi theo ta chưa từng thấy máu người, hôm nay đụng phải các ngươi, vừa vặn có thể lấy ra khai nhận.

"

Đám người này biến sắc: "Ngươi không sợ danh dự Đạo Tông bị hao tổn sao?"

Quý Từ hứng thú nhìn hắn: "Danh dự Đạo Tông có quan trọng như tâm trạng của ta sao? Hiện tại ta cảm thấy, nếu như không diệt trừ đám cặn bã các ngươi, đời này ta không được sống yên ổn.

"

Nói xong, Chiết Liễu kiếm bay ra ngoài, đúng lúc chém đầu một người.

Sạch sẽ lưu loát, không chút do dự.

Ngay cả Đường Tử Thần cũng kinh ngạc nhìn về phía cậu: "Ngươi làm thật sao?"

"Ngươi có tin không, hôm nay nếu không để cho bọn chúng thấy máu, đám người này sẽ không dừng lại vây công.

" Chiết Liễu trong tay Quý Từ hưng phấn không thôi, đã không thể chờ đợi muốn xông về phía trước, bị Quý Từ khó khăn kiềm chế lại, "Lấy giết trị giết là biện pháp duy nhất bây giờ.

"

Nghe thế, Đường Tử Thần có chút trầm mặc.

Cùng lúc đó, nhóm người nhận ra rằng mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, và hàng chục người vội vã chạy trốn.

Nhưng còn chưa chạy được bao xa, đã bị một thanh kiếm xanh biếc cắt đứt cổ họng, mất mạng tại chỗ.

Cùng lúc đó, ngân bạch hiện lên, lặng lẽ cướp đi tính mạng của vài người.

"Ở trong Thịnh Nguyên đại điển ra sức hạ sát thủ, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi sau khi ra ngoài đặt chân ở Đạo Tông thế nào!"

Quý Từ ghét nhất là nghe được lời này.

Đạo Tông còn có chỗ dung thân của cậu sao? Có cái rắm, những trưởng lão kia trời sinh trái tim lệch lạc, nếu không vì nhiệm vụ của hệ thống ép buộc cậu ở đây, cho dù Tần Giác tốt tận trời cậu cũng không vui vẻ ở đây chịu khinh bỉ.

Bây giờ còn bị người khác nói ra, Quý Từ hiện tại trong lòng nén giận, nhất thời giết càng hung tàn.

Đường Tử Thần vẫn còn nhỏ, bình thường ở tông môn lại được nuông chiều, giết vài người liền không ra tay nữa.

Ở đây hơn bốn mươi người, một nửa bị Quý Từ giết, một nửa khác bị thanh kiếm trắng bạc kia của Tần Giác giải quyết xong, nhất thời toàn bộ sân thành bãi thi rải rác khắp nơi, đều là bị một kiếm sạch sẽ lưu loát cắt cổ.

Trong lòng Đường Tử Thần có chút hoảng hốt.

Đứng ở giữa Quý Từ khó tránh khỏi dính chút máu tanh, trên mặt bị bắn vài vết máu, vẻ mặt lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy xa lạ.

Ngay khi Đường Tử Thần do dự có nên tiến lên nói một câu hay không, sắc mặt Quý Từ bỗng nhiên biến đổi, lảo đảo chạy đến bên cạnh vịn cây, nôn khan đứng lên.

Vừa nôn khan vừa ồn ào: "Máu của đám người này sao thối như vậy, gớm quá.

"

Đường Tử Thần: "! ! "

Quý Từ cũng cảm thấy mình không có tiền đồ, đẹp trai không quá ba giây.

Cậu tận lực chọn cách chết ôn hòa nhất, cắt cổ, như vậy ít nhất cảnh tượng sẽ không quá khó coi.

Tần Giác bên cạnh đưa một cái khăn, giọng nói có chút khàn khàn: "Lau đi.

"

"Cảm ơn.

" Quý Từ nhận lấy khăn, lau sạch máu trên mặt, sau đó vứt sang một bên.

Thật khó tin là cậu lại giết người.

Nghĩ cậu đường đường là thanh niên tốt nhị thập tứ hiếu, hôm nay lại ra tay giết người, Quý Từ có chút hoảng hốt.

Trong lúc cậu ngây người, Tần Giác âm thầm kéo cánh tay Quý Từ, để cậu tựa vào người mình, nói: "Lúc ra ngoài chuẩn bị cho tốt một chút đi, phỏng chừng bên ngoài có rất nhiều người đang chờ thẩm phán chúng ta.

"

Mấy ngàn năm qua, Thịnh Nguyên đại điển lần đầu tiên một lần chết hơn mấy chục người, việc này không thể cứ như vậy cho qua.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play