"Đường Tử Thần, huynh rất thích hắn?"
Tần Giác lau kiếm trong tay, ý vị không rõ hỏi.
Cuộc chiến bên ngoài khách đi3m trở nên gay cấn, xung quanh rất nhiều người xem náo nhiệt.
Quý Từ ghé vào bên cửa sổ, không yên lòng trả lời một câu: "Cũng được, nhưng đối với ta loại lợn rừng muốn ủi cải trắng nhà ta này cũng không có nhiều hứng thú.
"
Nói đến đây, Quý Từ hoảng hốt hồi phục tinh thần lại, sau đó nói với Tần Giác: "Đệ cũng thật là, ra cửa thế nào cũng có thể gặp được người theo đuổi đệ.
"
Nghe vậy, Tần Giác nhìn về phía cậu: "Người theo đuổi ta?"
Quý Từ trả lời: "Vậy không phải sao? Nghe nói hắn thích đệ rất nhiều năm rồi.
"
Vừa nói xong, Tần Giác liền phát ra một tiếng cười.
Người theo đuổi y, Đường Tử Thần người vốn đỏ mặt nhìn chằm chằm Quý Từ, ánh mắt né tránh lại là người theo đuổi y.
Tần Giác chỉ cảm thấy buồn cười.
Y thu kiếm vào vỏ, thản nhiên nói: "Đi thôi, xuống lầu ăn cơm.
"
Quý Từ lưu luyến nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới theo Tần Giác ra khỏi phòng.
Bạch Đế thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, núi vây quanh bốn phía, khí hậu nóng ẩm, dẫn đến cư dân địa phương đặc biệt thích cay.
Quý Từ nhìn một đ ĩa đầy ớt, thán phục không thôi.
Quý Từ gắp một miếng thịt chấm đầy nước sốt ớt, giục nói, "Tiểu sư đệ, mau đi giúp sư huynh rót chén nước.
"
Tần Giác nhìn cậu một cái, tựa như không ngờ vị sư huynh này lại thành thạo sai khiến mình như thế, sau khi dừng một hồi, liền đứng dậy, đi tìm tiểu nhị lấy nước.
Trong Bạch Đế thành quá nhiều người, gian khách sạn này càng kín người, nhìn sơ qua tất cả đều là nhân sĩ tu tiên đeo kiếm mang đao.
Ngay lúc Quý Từ ăn quên mình, bàn bên cạnh chẳng biết vì sao đột nhiên xảy ra tranh chấp.
Sau mấy câu cãi vã kia, nháy mắt bàn gỗ chia năm xẻ bảy, thậm chí có vài mảnh vụn rơi vào canh ớt của Quý Từ.
Quý Từ sửng sốt, lập tức bất mãn: "Ai ai chuyện gì xảy ra vậy? Canh của ta!"
Đáng tiếc không có người để ý tới cậu, mấy người bàn bên cạnh kia đã rút kiếm đánh nhau, cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi.
Quý Từ quay đầu nhìn qua theo bản năng, ba người kia gần như biến thành nhộng, nói thứ tiếng mà cậu không hiểu.
"Đây!.
Đây là xảy ra chuyện gì vậy?" Quý Từ dời đồ ăn của mình vào trong góc, sau đó vỗ Tần Giác một cái, "Tiểu sư đệ, đệ nghe hiểu không?"
Tần Giác đặc biệt chọn món ăn khá thanh đạm, nghe vậy liếc sang bên cạnh một cái, thờ ơ trả lời: "Xung đột lợi ích, giết người đoạt bảo mà thôi.
"
Nghe thế, Quý Từ nháy mắt luống cuống: "Vậy người khác mặc kệ sao? Trước mặt mọi người, sao có thể náo loạn như vậy.
"
Tần Giác nở nụ cười: "Sư huynh, có đôi khi ta thật sự nghi ngờ huynh là Bồ Tát từ bi hạ phàm.
"
"Cái gì?" Quý Từ không hiểu.
"Tu Tiên giới cá lớn nuốt cá bé, giết người cướp của là chuyện thường, người có thể ở lại.
"
Nói xong, Tần Giác liền gắp một miếng thịt bỏ vào chén Quý Từ.
Thanh niên trước mặt lại như nghe thấy chuyện gì đáng ngạc nhiên, cau mày, hiển nhiên không thể lý giải: "Nhưng trong tông quy Đạo Tông đều viết! "
"Bởi vì bọn họ là tán tu.
" Tần Giác ngắt lời cậu, "Hơn nữa bọn họ cũng không phải là nhân sĩ Trung Nguyên, quy củ của dị bang Tây Vực, chúng ta không cần quản nữa.
"
Nghe thế, Quý Từ không lên tiếng.
Cậu ỉu xìu ăn đồ trong bát mình, thỉnh thoảng lại nhìn sang bên cạnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đám người bàn bên kia thắng thua đã định.
Ngực Kim Mao bị đâm một lỗ, trong tay cầm một tảng đá đang phát ra kim quang.
Hắn phát ra tiếng cười sang sảng, không biết nói gì, Tần Giác biến sắc.
Nháy mắt tiếp theo, tảng đá phát sáng kia ném tới, chuẩn xác chọi trúng người Quý Từ.
Quý Từ ôm lấy thân thể phát đau, còn chưa kịp hoàn hồn, sau một khắc, người Tây Vực cầm đại hoàn đao kia hung ác vọt tới.
Ngay lúc lưỡi đao sắp sắp chém trúng người, một thanh kiếm màu sương bên cạnh đánh tới, mạnh mẽ đỡ được một đao kia.
Tay Quý Từ bất giác nắm chặt tảng đá kia, có chút mờ mịt nhìn về phía Tần Giác: "Tiểu sư đệ, có bị thương không?"
"Không sao.
" Tần Giác lắc đầu, cầm kiếm đứng trước người Quý Từ.
Đại hán Tây Vực kia một thân gân thịt, hai mắt đỏ ngầu, giằng co cùng Tần Giác.
Quý Từ rũ mắt nhìn tảng đá trên tay mình: "Hắn muốn cái này sao? Hay là đưa cho hắn đi.
"
Dứt lời, chung quanh đều yên tĩnh vài giây, Quý Từ thậm chí nghe thấy tiếng cười nhạo cách đó không xa.
Tần Giác nhíu mày nói: "Không cần, đến tay huynh, chính là của huynh, cầm là được.
"
Nói xong, u nhìn về phía đại hán Tây Vực, thần sắc lạnh như băng: "Hắn không dám tiến lên.
"
Quả thật không dám, trận đánh vừa rồi, đại hán Tây Vực dù thắng, nhưng đồng thời cũng tiêu hao không ít sức lực của hắn.
Đại hán Tây Vực lúc này căn bản không phải là đối thủ của Tần Giác.
Quý Từ nhẹ gật đầu, che Giới Tử Hoàn trấn an Minh Viễn xao động bên trong một chút, sau đó nhìn về phía tảng đá phát ra kim quang kia.
Vậy cái quái gì đây? Tại sao lại ném cho cậu?
Quý Từ cau mày, vẻ mặt có chút sầu lo.
Lúc đó, đại hán Tây Vực kia nhổ đờm xuống đất, hung tợn rời đi.
Ánh mắt Tần Giác lãnh đạm đưa mắt nhìn hắn rời đi, sau đó trở lại vị trí.
Thấy y rảnh rỗi, Quý Từ vội vàng cầm tảng đá hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Tần Giác nhìn tảng đá này, đang định nói mình cũng không biết, bên cạnh đột nhiên chen vào một câu trả lời khẩu âm kỳ lạ: "Đây là tủy kiếm ngàn năm, nếu dung nhập vào lưỡi kiếm, linh kiếm bình thường cũng có thể bộc phát ra uy lực của linh kiếm thượng phẩm.
"
Nói ngắn gọn, đây là một thần phẩm luyện khí.
Nghe được câu trả lời này, Quý Từ quay đầu lại, người nói chuyện tóc vàng, mắt xanh biếc, mặc cẩm bào tơ vàng lộ ngực, cơ bắp nhẵn nhụi cường tráng.
Thấy cậu nhìn qua, hơi cúi người với Quý Từ, chào hỏi hết sức ưu nhã lịch sự.
Quý Từ nhướng mày, quay đầu nhỏ giọng nói với Tần Giác: "Cơ bắp của hắn có chút đẹp a.
"
Tần Giác nhấc mắt nhìn cậu: "Vậy sao?"
Quý Từ gật đầu, cẩn thận suy nghĩ: "Hình như cường tráng hơn ta một chút, có chút hâm mộ.
"
Khóe môi Tần Giác cong xuống một chút, trở nên vô cùng thẳng tắp.
Người Tây Vực kia mặc vàng đeo bạc, nhìn bộ dáng không thiếu tiền bạc, hắn đi tới trước bàn hai người, cười híp mắt nhìn về phía Quý Từ: "Giới thiệu một chút, tại hạ Úy Trì, có thể thỉnh giáo tục danh của hai vị không?"
"Gọi ta Quý Từ là được rồi, bên kia là tiểu sư đệ của ta, Tần Giác.
"
Úy Trì theo hướng chỉ của cậu nhìn về phía Tần Giác, nhướng mày: "Quý tiểu hữu, sư đệ của ngươi thật đúng là tướng mạo tốt.
"
Nghe thế, nháy mắt Quý Từ cảm giác nguy cơ bạo rạp: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Úy Trì cười ha ha: "Không có gì, chỉ là cảm thấy Quý tiểu hữu đặc biệt thú vị mà thôi.
"
Dù sao ở thế đạo hiện nay, cũng không có ai ngốc đến mức cho bảo vật mình có được.
Cho nên, khi nghe Quý Từ nói vậy, Úy Trì không nhịn được cười ra tiếng.
.