Edit + beta: Iris

Khi mới vừa được dẫn lên núi, Thanh Ngọc là một đứa bé vô cùng ngoan ngoãn.

Hắn thích đọc sách ở nơi yên tĩnh không có người, các loại sách hắn đọc có phạm vi vô cùng rộng, là một nhân tài toàn diện và rất nổi tiếng ở Tu Chân giới.

Trên có thể cầm kiếm chiến đấu, dưới có thể tế thế cứu người.

Bởi vì vẻ ngoài ngoan ngoãn dễ thương, tính cách ngại ngùng ít nói, cộng với thành tích xuất sắc, thiên phú xuất chúng, Thanh Ngọc ngay lập tức nổi bật giữa hàng ngàn tiểu bối, trở thành người được các trưởng lão cũng như các đại năng trong Tu Chân giới yêu thích.

Hàng ngày, hắn thường được đưa ra để so sánh với các tiểu bối khác, khiến cho những bạn nhỏ đó không thích chơi cùng Thanh Ngọc.

Bình thường ở Đạo Tông vẫn còn ổn, hắn cũng không cô đơn như vậy, bởi vì xung quanh hắn có mấy vị sư huynh trạc tuổi có thể chơi cùng hắn, vì vậy Thanh Ngọc cũng không cảm thấy có gì to tát.

Nhưng nếu rời khỏi Đạo Tông, bị sư tôn dẫn ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, hoặc tham gia yến hội tông môn, hội nghị, điển lễ nào đó, về cơ bản là không có tiểu bối nào chơi cùng Thanh Ngọc.

Cảm giác này không hề dễ chịu, ban đầu Thanh Ngọc đã buồn bã đến mấy ngày vì chuyện này.

Cho đến khi Vân Thời nhìn thấy tình huống của hắn.

Vân Thời lười biếng bật cười, sau đó mắng hắn ngu ngốc:

"Bọn họ cô lập ngươi, ngươi không cô lập lại bọn họ sao?"

"Nếu là ta, ta không chỉ cô lập bọn họ, mà còn cho nổ tung mông của bọn họ bằng chất nổ."

Thanh Ngọc: "..."

Hắn hơi nghiêng đầu, sau đó cụp mắt xuống không nói lời nào.

Mặc dù cách nói của Vân Thời rất không đâu vào đâu, nhưng không hiểu sao Thanh Ngọc lại thấy hắn nói rất có lý.

Nếu bọn họ không muốn để Thanh Ngọc vui vẻ, vậy thì mọi người đừng hòng ai được vui vẻ.

Chỉ là so với Vân Thời, Thanh Ngọc muốn giả vờ một chút.

Hắn bắt đầu chủ động tiếp xúc với những bạn nhỏ không thích chơi với hắn, vụng về gia nhập nói chuyện với bọn họ, lúc gần đi còn chu đáo tặng thêm vài món đồ chơi nhỏ.

Dần dà, những bạn nhỏ đó bắt đầu từ từ chấp nhận Thanh Ngọc, hơn nữa yêu cầu hắn hoàn thành bài tập về nhà do tiên sinh giao.

Lần nào Thanh Ngọc cũng cười tủm tỉm nói được, nghiêm túc hoàn thành bài tập, sau đó lại kêu người đi mách lẻo.

Trong suốt quá trình đó không hề để lại nhược điểm.

Mỗi lần như vậy, mấy đứa trẻ bị dạy dỗ và ăn đòn sẽ nổi giận đùng đùng đến hỏi chuyện Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc lập tức bày ra vẻ vô tội, đôi mắt ngấn nước, lắc đầu tỏ vẻ mình không biết.

Đứa trẻ không tin tà, lục tục lại kêu Thanh Ngọc làm bài tập cho mình, kết quả lần nào cũng bị tiên sinh phát hiện một cách chính xác, sau đó bị trừng phạt.

Cuối cùng còn bị phạt chép sách 5000 lần.

Thậm chí sau đó, những tiên sinh trong tông môn khác cũng biết Tam Thanh Đạo Tông có một bé trai có thiên phú cực tốt, lần nào cũng bị mấy đứa trẻ cùng tông môn ép giúp làm bài tập, càng thương tiếc Thanh Ngọc hơn.

Nhìn lại mấy trái dưa cong queo nứt nẻ trong tông môn mình, thấy thế nào cũng không hài lòng.

Một đám trẻ hư, chỉ biết bắt nạt bé đáng thương kia của Đạo Tông.

Vì vậy càng phạt nặng hơn.

Làm bại hoại thanh danh của bọn họ còn chưa đủ, Thanh Ngọc còn cười tủm tỉm định đổ thêm ít lửa nữa.

Chỉ bị ghét bỏ thì có gì vui? Thú vui chân chính không chỉ là bị thương về mặt tâm lý, mà còn bị thương về mặt sinh lý.

Vào một cuộc thi đấu sau đó trong bí cảnh, Thanh Ngọc lại bị những đứa trẻ đó sử dụng như công cụ mở đường hình người.

Có yêu quái thì bọn họ chạy trước, có bảo vật thì bọn họ là người đầu tiên chạy lên trước.

Thanh Ngọc luôn giữ vững tính tình tốt, đi đằng trước mà không chút oán trách hay hối hận, dáng vẻ ngoan ngoãn, tự ti, không có chủ kiến, độc lập.

Sau nửa canh giờ, bé trai ngoan ngoãn tự ti này dẫn đám người vào chỗ sâu nhất trong bí cảnh, là nơi nguy hiểm nhất, sau đó chạy thoát thân.

Trong trận pháp, đám trẻ hét chói tai đến đau lòng, sử dụng chút thuật pháp với sát thương ít ỏi để chống lại lũ yêu thú và quỷ quái xuất hiện liên tục một cách vô ích.

Ngược lại, Thanh Ngọc với tư thế nhàn nhã, tay cầm một chiếc lá sạch sẽ, thổi một khúc nhạc nhỏ.

Hắn nhàn nhã ngồi trên tảng đá lớn, tay nghịch một chiếc lá ẩm ướt, sau đó ngủ một giấc trên tảng đá trong tiếng kêu khóc thảm thiết.

Đến khi hắn tỉnh dậy, âm thanh trong trận pháp đã nhỏ đi nhiều.

Thanh Ngọc dụi mắt, lúc này mới đứng dậy, ung dung bước vào trận pháp như thiên thần giáng thế cứu đám nhóc đang cực khổ giãy giụa để sinh tồn.

Đám trẻ khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, thấy Thanh Ngọc như thấy chúa cứu thế, ồn ào kêu khóc ôm lấy ống quần của hắn.

Thanh Ngọc bình tĩnh di chuyển, tránh cho bọn họ làm bẩn mình.

Hắn rũ mắt nhìn đám người thiếu mất cánh tay cái chân, trong mắt không có chút thương tiếc nào, bên môi lại cong lên đầy đau lòng và thương xót như lẽ hiển nhiên:

"Các ngươi... Sao các ngươi lại biến thành như vậy?"

Đám trẻ không đứa nào giải thích, chỉ khóc kêu Thanh Ngọc dẫn chúng ra ngoài.

Như bọn họ mong muốn, Thanh Ngọc dẫn đám trẻ bị thương nặng ra ngoài, đồng thời hơi nhíu mày:

"Các ngươi nói trong đó có pháp bảo, không cho ta đi vào, nên ta mới không đi."

"Ta cũng không ngờ sẽ biến thành như vậy, thật xin lỗi."

Trong mắt Thanh Ngọc tràn ngập sự tự trách.

Nghe xong, đám trẻ vừa được Thanh Ngọc cứu mới tìm được đường sống trong chỗ chết, cuối cùng trong lòng cũng sinh ra áy náy:

"... Không trách ngươi, là chúng ta..."

Nói đến đây, đứa trẻ kia ngừng lại, mất tự nhiên không thừa nhận lỗi của mình:

"Thôi vậy, chuyện này cứ bỏ qua đi, vẫn phải cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta."

Thanh Ngọc mỉm cười, ôn hòa nói:

"Được."

Sau đó trong toàn bộ bí cảnh, đám trẻ ngại cướp con mồi và bảo vật của Thanh Ngọc, đều chắp tay nhường cho hắn.

Thanh Ngọc không kì kèo, vậy nên hắn cũng thu hết toàn bộ.

Đến khi ra khỏi bí cảnh, đám trẻ cũng ngại tiếp tục quát mắng Thanh Ngọc, thái độ dần trở nên khách sáo.

Nhưng nhiêu đây vẫn chưa đủ.

Thanh Ngọc thầm nghĩ.

Hắn tiếp tục ngáng chân những người này, lén giở thủ đoạn, sau đó dùng dáng vẻ chúa cứu thế giáng trần để giúp bọn họ giải quyết các vấn đề.

Ngày qua ngày, bọn họ bắt đầu cho rằng Thanh Ngọc thật sự là người tốt nhất trên thế giới.

Mặc dù thiên phú hắn cao khiến tất cả mọi người ghen ghét, nhưng tính cách hắn thật sự rất dịu dàng, tâm địa quá lương thiện!

Thanh Ngọc quả thật là người hoàn mỹ nhất! Lương thiện nhất thế giới này!

Cửu thiên thần Phật trên cao, bọn họ thề rằng trên thế giới này sẽ không có người nào ngây thơ hơn Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc là sự tồn tại sạch sẽ thuần khiết nhất trong Tu Chân giới dơ bẩn này!

Bọn họ phải bảo vệ Thanh Ngọc thật tốt! Cống hiến cho Thanh Ngọc, vào sinh ra tử vì Thanh Ngọc, đây là điều mà tín đồ của Thanh Ngọc, cũng chính là bọn họ nên làm!

Đến tận lúc này, Thanh Ngọc thành công gặt hái một đợt người hâm mộ trai gái đời đầu.

Không chỉ thế, những tín đồ này sẽ còn rêu rao Thanh Ngọc chân thiện mỹ khắp nơi.

Ở Tu Chân giới, nếu danh tiếng của Thanh Ngọc xếp thứ hai, vậy không ai dám nói mình thứ nhất.

Thanh Ngọc, hắn là thuần âm b*.

*Thuần âm b (阴暗b): nói một cách đơn giản là người không thích những điều tốt đẹp của người khác.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Không hiểu sao đọc ngoại truyện này mình cứ cười suốt:)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play