Có đôi khi, con người cũng không cần phải nhạy bén thế đâu.
Nhất là đối với Quý Từ hiện giờ.
Anh chột dạ nhìn đi chỗ khác, khoác lác: "Ta là kiểu người sẽ bị tên trộm hèn mọn trộm mất túi tiền sao? Ngươi coi thường ta quá."
Rất hiển nhiên Đường Tử Thần cũng không tin.
Hắn nhớ đến dáng vẻ cười nhạo mình ban nãy của Quý Từ, càng quyết tâm phá vỡ tình thế:
"Phải vậy không? Nếu đã vậy, ngươi lấy túi tiền của mình ra để chứng minh đi."
Mắt Đường Tử Thần sáng ngời nhìn Quý Từ, nhất quyết muốn anh lấy ra chứng cứ.
Bây giờ đừng nói là túi tiền, ngay cả một cắc, Quý Từ cũng không đào ra được, trừ khi là lấy của Tần Giác.
Nghĩ vậy, Quý Từ lại muốn tranh luận với Đường Tử Thần.
Bây giờ anh vô cùng hối hận, sao lúc ấy mình lại chế giễu Đường Tử Thần vậy chứ?
Chừa người ta một đường sống, sau này vẫn còn gặp lại nhau.
Chẳng lẽ anh lại không hiểu đạo lý đơn giản đó sao?
Ánh mắt Đường Tử Thần càng lúc càng hả hê, ngay khi Quý Từ định từ đỏ, Tần Giác đứng bên cạnh đã mở miệng:
"Túi tiền của huynh ấy ở chỗ ta."
Vừa dứt lời, Quý Từ lập tức xoay đầu lại nhìn y.
Chỉ thấy Tần Giác lấy một túi tiền ở hông bên kia ra, vẻ mặt lạnh nhạt:
"Trước đó huynh ấy tiêu xài phung phí, nên đã gửi lại túi tiền ở chỗ ta, tránh cho lúc sau lại tiêu tiền bậy bạ."
Nghe vậy, Đường Tử Thần khựng lại: "Là vậy à?"
Khi Quý Từ bắt gặp ánh mắt của Tần Giác, Quý Từ lập tức phản ứng lại, anh rùng mình, vội nói: "Đương nhiên là thật."
Anh vừa nói xong, Tần Giác còn lắc lắc túi tiền trong tay, trong túi vang lên tiếng tiền va chạm vào nhau.
Quý Từ lấy lại tự tin:
"Nhìn xem, ta đã bảo là ta không có giống ngươi đâu."
Đường Tử Thần: "..."
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể tìm ra chỗ sai, cuối cùng quyết định giữ im lặng.
Thôi, túi tiền của Quý Từ có bị trộm hay không không quan trọng, quan trọng là tối nay hắn phải bắt Quý Từ làm phiếu cơm.
Kết quả là, Đường Tử Thần buông xuống ân oán cá nhân, nói một cách tử tế:
"Biết rồi, vậy xin hỏi Quý huynh có thể mua một phần cơm tối cho ta không?"
Quý Từ lắc lắc túi tiền của Tần Giác:
"Muốn ăn cơm tối hả, vậy cầu xin ta đi."
Trên môi thanh niên nở nụ cười, trong mắt là ý cười chói lóa.
Đường Tử Thần mất tự nhiên, nhìn sang chỗ khác:
"... Cầu xin ngươi."
Vừa dứt lời, Đường Tử Thần lập tức cảm nhận được có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình.
Là Tần Giác.
Ánh mắt đối phương cực kỳ lạnh, nhìn Đường Tử Thần như nhìn người chết.
Hắn giật mình, vội chỉnh lại biểu cảm trên mặt.
Phục rồi, vì sao cố tình ra ngoài lại gặp phải đôi phu thê trẻ này?
Quý Từ không chú ý đến sự tương tác ngầm giữa bọn họ, đi lên phố mua một phần bánh trôi ngâm rượu cho Đường Tử Thần.
Đường Tử Thần sống ở Ba Thục đã quen, khẩu vị rất nặng, sau khi ăn đồ ngọt mềm như vậy thì có chút không quen, hơi nhíu mày:
"Sao ngọt vậy? Không cay chút nào hết."
Nghe vậy, Quý Từ ngáp một cái: "Ngươi bớt ăn cay lại đi, cẩn thận bị trĩ."
Mặt Đường Tử Thần lập tức đỏ lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Thấy thế, Quý Từ mỉm cười: "Phản ứng mạnh như vậy, chẳng lẽ bị rồi?"
Đường Tử Thần giận không thể át: "Ngươi mới bị á! Liên quan gì đến ta! Bịa đặt gây chuyện, sớm muộn gì ta cũng diệt trừ ngươi!"
Quý Từ: "Ta sợ quá à ~"
Đường Tử Thần cảm thấy giọng của anh tiện muốn chết, không thể nhịn được nữa, hắn ăn vài miếng bánh trôi ngâm rượu, giơ kiếm chạy qua chỗ Quý Từ:
"Vừa gặp nhau là cãi nhau với ta, tới đây, đánh với ông đây một trận!"
Quý Từ vội vàng rút Chiết Liễu ra đỡ, nhón chân bay lên nóc nhà.
Chợ đêm đông người, nếu không cẩn thận, khiến bá tánh bị thương thì không tốt lắm.
Tốt xấu gì Kim Lăng cũng là địa bàn của Quý Từ anh.
Trên nóc nhà, tiếng đao kiếm đánh vào nhau vang lên không dứt, Quý Từ xoay người tránh mũi kiếm sắc bén của Đường Tử Thần, còn rảnh tay giơ ngón giữa với hắn.
Đường Tử Thần không biết ý nghĩa của ngón giữa là gì, nhưng không biết tại sao hắn lại cảm thấy mình bị vũ nhục, càng tức giận hơn.
Vì vậy đòn tấn công càng mãnh liệt hơn.
Quý Từ có cảm giác như mình vừa chọc một con mèo xù lông, nhất thời không biết mệt là gì.
Không biết qua bao lâu sau, trăng lên cao, hai bên đều thấy hơi mệt.
Quý Từ cầm kiếm ngồi xếp bằng trên nóc nhà, lau mồ hôi trên trán:
"Được rồi, nghỉ ngơi chút đi."
Lúc đó, mũi kiếm của Đường Tử Thần đang hướng về khuôn mặt của Quý Từ.
Quý Từ không thèm chớp mắt lấy một cái, cuối cùng mũi kiếm kia dừng lại mấy tấc trước vị trí giữa mày anh.
Đường Tử Thần học theo dáng vẻ của anh, ngồi xuống nóc nhà, há miệng thở phì phò, giọng trầm thấp nghẹn ngào, do vận động kịch liệt, hắn cảm thấy trong cổ họng mình như có máu tràn ra:
"Ngươi... Không phải trong khoảng thời gian này ngươi không có tu luyện sao? Vì sao..."
Quý Từ ra vẻ cao thâm khó dò: "Có lẽ ngươi biết, trên thế giới này có loại người gọi là thiên tài."
Đường Tử Thần: "..."
"Thôi đi, ngươi mà là thiên tài cái gì."
"Sao lại không thể là thiên tài?" Quý Từ chậc một tiếng, "Nói chuyện với ngươi chẳng có ý nghĩa gì cả, không chơi với ngươi nữa."
Nói xong câu này, anh đứng lên nhích lại gần Tần Giác.
Vừa rồi khi đánh nhau với Đường Tử Thần, Tần Giác có đứng ở bên cạnh, không khuyên ngăn, cũng không tham gia vào.
Đứng trong gió đêm lâu như vậy, da thịt Tần Giác cũng trở nên lạnh lẽo.
Quý Từ vén ống tay áo Tần Giác lên, thích thú sờ soạng mấy cái, trông như lưu manh đang cướp sắc.
Anh phát ra tiếng thở dài thoải mái: "Tần Tiểu Giác, đệ có biết bây giờ đệ giống cái gì không?"
"Giống cái gì?" Tần Giác hỏi.
"Giống một tảng băng lớn, còn là một tảng băng do ta tự nuôi."
Tảng băng, không biết vì sao, Tần Giác cảm thấy cách xưng hô này rất dễ thương.
Y vuốt ve vành tai Quý Từ, cụp mắt xuống, nhỏ giọng cười nói:
"Tảng băng thì tảng băng vậy."
Chỉ cần là tảng băng thuộc về sư huynh là được rồi.
Khi nói chuyện, ánh trăng xuyên qua tầng mây, vạn vật trên thế gian trở nên trong sáng và mềm mại hơn.
Quý Từ và Tần Giác ngồi trên nóc nhà, tựa sát vào nhau cùng ngắm trăng.
Nhìn ánh trăng sáng tỏ phía chân trời, Quý Từ bất giác nhớ tới lần đầu tiên gặp Tần Giác.
Khi đó y non nớt hơn hiện giờ nhiều, đương nhiên, chỉ là bề ngoài non nớt mà thôi.
Đứa nhỏ này, từ nhỏ tâm tư đã khác hẳn người thường, anh đã sớm phát hiện ra điều này.
Nhưng vậy thì thế nào? Tóm lại cũng là được đích thân Quý Từ nuôi lớn.
Nghĩ vậy, trong lòng Quý Từ vui vẻ không thôi.
Anh chui tọt vào trong ngực Tần Giác, sau đó bất thình lình nói:
"Cảm giác này thật tuyệt vời, Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
Hôm qua hệ thống có hỏi anh muốn trở về thế giới ban đầu không, Quý Từ cẩn thận suy nghĩ, hỏi nó, nếu trở về thế giới hiện thực, Tần Giác sẽ còn sống không?
Đáp án dĩ nhiên là phủ định.
Vì vậy Quý Từ từ chối không chút do dự.
Là một người não yêu đương cũng không mất mặt, Quý Từ nghĩ vậy, Tần Giác rất đẹp, đối xử với anh rất tốt, đổi lại là ai cũng sẽ không nỡ rời đi đúng không?
Quý Từ vui vẻ nghĩ tới nghĩ lui, nghe thấy Tần Giác trên đỉnh đầu than thở một tiếng:
"Cuối cùng hai chúng ta cũng ở bên nhau, thật tốt."
Quý Từ gật đầu: "Đúng vậy, thật tốt."
"Nhưng ta phải nhắc nhở đệ, không chỉ có hai chúng ta, còn có Đường Tử Thần."
Vừa dứt lời, động tác của hai người đồng loạt khựng lại, sau đó nhìn qua đầu bên kia nóc nhà, Đường Tử Thần lẻ loi ngồi đó.
Đường Tử Thần vẻ mặt vô cảm quay đầu đi: "... Đừng gọi ta, cảm ơn."
Quý Từ không khỏi bật cười.
Thật tốt quá, ở cuối câu chuyện, anh và Tần Giác mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau.
Ồ đúng, bên cạnh còn có Đường Tử Thần nữa.
- - (Xong chính truyện)
°°°°°°°°°
Lời editor: Tranh thủ mưa gió bão bùng, không có khách làm phiền, chạy dịch nhanh cho xong 😌 Bé Đường là người ăn cơm chó của 2 đứa này đầu tiên, bé Đường cũng là người ăn cơm chó của 2 đứa này vào kết truyện, đúng là có đầu có đuôi ◉‿◉
Vậy là kết thúc phần truyện chính rồi 🥳🥳🥳 còn khoảng 11 ngoại truyện hay gì đó là qua truyện mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT