Chẳng phải hắn luôn tự cho là mình rất tự cao, kiêu ngạo sao?
Thế mà lại cúi đầu trước một đệ tử nho nhỏ như anh?
Quả nhiên người sắp chết thì sẽ rất nghe lời.
Nhìn những món bảo vật quý hiếm lần lượt rơi xuống chân mình, đôi mắt sắc bén của Quý Từ còn nhìn thấy món đồ có thể khôi phục linh lực trong thời gian ngắn.
Vậy thì có thể giải thích được vì sao Thanh Ngọc đã mất hết linh lực nhưng vẫn có thể rời khỏi phòng giam.
Quả thật là bảo bối hiếm gặp trên thị trường.
Không biết đã qua bao lâu, Giới Tử Hoàn của Thanh Ngọc đã chạm đáy, hắn suy sụp ngã ngồi xuống đất, đôi mắt vô thần, khuôn mặt tái nhợt.
Miệng còn lẩm bẩm "Thật sự xin lỗi".
Nhất thời Quý Từ không biết nên đối mặt với hắn thế nào.
Từ trước đến nay anh không phải là một người cực kỳ tàn nhẫn, nếu người khác đối xử với anh hơi tốt một chút, Quý Từ sẽ dễ dàng bị làm cho cảm động.
Chẳng hạn như Thanh Ngọc bây giờ.
Trong mắt Quý Từ hiện lên tia mờ mịt, nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại.
Không được, nếu đã bị tổn thương, cho dù sau này có bù đắp thế nào cũng không có tác dụng.
Quý Từ nhíu mày, thờ ơ nói:
"Đừng xin lỗi nữa, đều là chuyện đã qua, hơn nữa ta cũng không muốn chấp nhận lời xin lỗi của ngươi."
Nói đến đây, anh nửa ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm đôi mắt vô hồn của Thanh Ngọc:
"Nếu thật sự muốn ta tha thứ, hay là ngươi cầm thanh kiếm này rồi tự sát?"
Quý Từ đưa Chiết Liễu Kiếm cho Thanh Ngọc, trong mắt là vẻ lạnh lẽo đến chính anh còn cảm thấy xa lạ.
Vừa dứt lời, Thanh Ngọc lập tức sửng sốt.
Một lúc lâu sau, hắn vươn tay đẩy thanh kiếm của Quý Từ về.
Quý Từ thu lại nụ cười như có như không bên môi, biết ngay sẽ thế mà, Thanh Ngọc sao có thể bỏ được...
Hắn hơi ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ yếu ớt, giọng khàn khàn mang theo than thở:
"Coi như là thành toàn cho ta đi, Tiểu Từ."
"Giết ta."
Bàn tay Quý Từ hơi run lên.
Nói thật, anh không ngờ chuyện sẽ diễn biến thành thế này.
Những người từng cao lớn đến mức anh không thể vượt qua được, bây giờ đang lộ ra nơi yếu ớt nhất trên cơ thể, ngẩng đầu chờ anh phán quyết.
Quý Từ không phải tên sát nhân biến thái, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn phù hợp với máu me bạo lực khiến anh kinh hồn táng đảm.
Không phải vì hưng phấn, cũng không phải vì sợ hãi.
Anh chỉ là có chút mê man.
Trong cảm nhận của Quý Từ, nếu có một ngày, trưởng lão có thể chết trên tay anh, đáng lẽ phải là cảnh bọn họ rơi vào đường cùng bị anh chém xuống một kiếm, chứ không phải bị bọn họ dùng tư thế hiến tế này...
Thanh Ngọc đã nhắm mắt lại, khi cái lạnh đến gần sát cổ hắn, Quý Từ nghe thấy hắn nhỏ giọng nói câu yêu.
"Ta yêu ngươi."
—
"Sư huynh!"
Khi Tần Giác xông đến, trong nhà tù toàn là máu.
Vừa bước lên vài bước, y phát hiện mình dẫm lên một thứ mềm như bông.
Cúi đầu thì thấy đó là một thi thể không đầu.
Nhìn y phục, Tần Giác nhận ra là ai.
Đây là Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc chết rồi?
Y kiềm nén suy nghĩ trong lòng, tiếp tục tiến lên phía trước.
Đồng thời hô một tiếng dài:
"Sư huynh!!!"
Ngay khi âm thanh này vừa rơi xuống, cách đó không xa truyền đến tiếng động nhỏ.
Như là tiếng xích sắt bị kéo.
Tần Giác dừng bước, ngay sau đó chạy nhanh qua.
Chỉ là không đợi y tiến vào phòng giam, Quý Từ đã bước từ bên trong ra.
Vừa nhìn thấy Tần Giác, anh lập tức đi nhanh lên vài bước, ngã gục vào lòng Tần Giác.
Tần Giác chú ý thấy vạt áo và cổ tay của anh đều bị dơ, sau khi cẩn thận dùng ngón tay lau đi, mới hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì, sao lại chạy đến đây?"
"... Không đúng, sao huynh lại phát hiện ra nơi này?"
Quý Từ vùi đầu vào trước ngực Tần Giác, giọng rầu rỉ không vui:
"Đừng hỏi."
Anh mò mẫm hôn Tần Giác một cái, nhẹ nhàng nói:
"Bọn họ chết hết rồi, bị ta giết chết."
Khi nói lời này, trong mắt Quý Từ không hề có vẻ kích động nào.
Cho dù có, cũng chỉ là mệt mỏi đến mức tận cùng.
Quý Từ vốn không muốn giết những người khác.
Nhưng đã chết một Thanh Ngọc.
Anh lập tức do dự mò mẫm đi đến các phòng giam khác, quả nhiên nhìn thấy đám Vân Thời.
Vân Thời vẫn là dáng vẻ kia, dáng vẻ như không quan tâm đến thứ gì hết.
Sau khi ngửi thấy mùi máu tanh trên người Quý Từ, hắn chỉ thoáng kinh ngạc một lát, sau đó thích thú kêu Quý Từ cũng giải quyết hắn đi.
Một câu hoàn chỉnh là ——
"Chết trong tay ngươi vẫn tốt hơn là chết ở nơi tối tăm không nhìn thấy ánh mặt trời, hoặc là tốt hơn bị tạp chủng Tần Giác kia đánh chết."
Vì vậy Quý Từ để hắn được toại nguyện.
Về phần Hàn Sinh và Cô Hồng, lúc đó Vân Thời chân thành tha thiết đề nghị Quý Từ giết hết toàn bộ, giết hết bọn họ.
Bởi vì làm như vậy, bọn họ sẽ có thể làm bạn dưới hoàng tuyền, bọn họ vẫn là sư huynh đệ thân thiết.
Khi Quý Từ đi ngang qua, Hàn Sinh và Cô Hồng vẫn còn đang ngất xỉu, hiển nhiên không hề biết sống chết của mình bị một câu của Vân Thời định đoạt.
Quý Từ không do dự nhiều, cầm kiếm giết cả hai người họ.
Vậy là, bốn người duy nhất bị giam trong nhà tù đều bị Quý Từ giải quyết hết.
Trước đó rõ ràng đến nằm mơ cũng muốn giết bọn họ, bây giờ thật sự được như ý nguyện, nhưng lòng Quý Từ lại không có bất kỳ cảm giác sung sướng nào.
Có lẽ là do bị Thanh Ngọc làm gián đoạn, Quý Từ nghĩ vậy.
Anh mệt mỏi trốn trong ngực Tần Giác: "Về thôi, ta hơi mệt."
Về phần những thi thể trong phòng giam, Tần Giác quyết định sẽ đến thu dọn sau.
Y ôm chặt Quý Từ vào lòng, trên đường đi bắt gặp không ít ánh mắt trêu chọc.
Tần Giác không quan tâm.
Sau khi trở về tẩm điện, y ôm Quý Từ đang ngủ say đi tắm rửa một cái, thay y phục sạch sẽ rồi đặt anh lên giường.
Sẵn tiện đặt một lò sưởi ấm nhỏ vào tay anh.
Đầu xuân, băng tuyết vẫn còn chưa tan, trong bầu không khí lạnh lẽo, nếu không chú ý sẽ dễ bị cảm.
Tần Giác không biết Quý Từ đã gặp chuyện gì trong nhà tù, cũng không muốn biết.
Y chỉ biết bây giờ Quý Từ đang mệt, cần nghỉ ngơi.
—
Hóa ra khi một sự kiện có ấn tượng khắc sâu thật sự kết thúc, điều mà trong lòng cảm nhận được không phải là sự hưng phấn và vui mừng, mà là sự bình tĩnh và cô đơn.
Khi tỉnh dậy lần nữa, Quý Từ vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tần Giác đang canh ở mép giường.
Anh nhìn một lúc, sau đó kéo tay Tần Giác.
Tần Giác bị anh quậy cho tỉnh lại, vừa mơ màng mở mắt ra đã bị Quý Từ hôn thật mạnh.
Đây là lần đầu tiên Quý Từ chủ động như vậy.
Tần Giác hơi kinh ngạc, nhanh chóng phản ứng lại, ôm chặt Quý Từ và hôn đáp lại.
Nụ hôn này vừa dài vừa lâu, Quý Từ bị hôn đến không thở nổi, trong lúc nghỉ ngơi, anh vuốt ve tai Tần Giác, trịnh trọng nói:
"Ta yêu đệ, ta yêu đệ, Tần Giác."
Y là pháo hoa rực rỡ lộng lẫy tình cờ đi ngang qua cuộc đời ngắn ngủi của anh.
Dã tâm của Quý Từ luôn rất nhỏ, dù là quá khứ hay tương lai.
Anh chỉ hy vọng ở thời khắc hiện tại, bọn họ hoàn toàn thuộc về nhau.
Giống như những con uyên ương câu cổ lại với nhau rồi dần dần sinh ra tình cảm, hoặc là đóa hoa non nớt tình cờ mọc ra trên cành cây, số phận đưa bọn họ đến với nhau, dây dưa với nhau, cuối cùng không thể nào tách ra được.
Từ nay về sau, núi xa sông dài, trời cao đất rộng.
Gió trăng mây nước, thế gian thịnh vượng, bọn họ là mùa xuân không thể thiếu của nhau.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Haizz, vậy là chết cả bốn thiệt rồi, nghe đồn ngoại truyện là có nói về bốn người kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT