Từ giờ sẽ đổi đại từ nhân xưng nhé do có nhìu nhân vật quá
- Tần Giác -> "y"
- Quý Từ -> "cậu"
- Thanh Ngọc trưởng lão -> "hắn ta"
- Hàn Sinh trưởng lão -> "gã"
- Cô Hồng trưởng lão -> "gã ta"
- Chưởng môn -> "ông ta"
- Các nhân vật khác -> "hắn", "tên"! hoặc dùng biệt danh
- ------------------------------///---------------------------
Bị cương thi bắt đi, Quý Từ lộn xộn trong gió.
Tốc độ di chuyển của cương thi rất nhanh, gió bên tai thổi như dao cắt, cậu thật sự không chịu nổi, cũng không thể vùi đầu vào lòng cương thi tránh gió.
Đơn giản chỉ cần mở quạt ra, lấy quạt che mặt.
Gió nhẹ đi một chút, nhưng mặt lại bị quạt đánh "bốp bốp" vào mặt, thật sự không dễ chịu.
Không biết bị dày vò bao lâu, rốt cục, nương theo một tiếng vật nặng rơi xuống đất ầm ầm, Quý Từ bị ném vào trong một cái sơn động.
Vết thương trên vai lại nặng thêm.
"A! ! "
Quý Từ muốn ngồi dậy, trước mặt bị che bằng một cái bóng.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy cương thi khiêng cậu chạy biết bao nhiêu dặm.
Đầu năm nay, cương thi cũng biết dự trữ lương thực sao?
Quý Từ âm thầm lui về sau một chút.
Nhận thấy được động tác nhỏ của cậu, cương thi phát ra một tiếng rống giận dữ, giơ tay xé nát cây quạt Quý Từ dùng để ngăn cản mình.
Quý Từ: "! ! "
Cây quạt này đáng giá vạn kim aaaa.
Bất quá cũng may cương thi này không có ý định tiếp tục làm cậu bị.
Cương thi lại nhìn chằm chằm Quý Từ một hồi, phát ra một tiếng rít gào về phía cậu, sau đó đi tới đầu khác của sơn động, đứng thẳng tắp.
Mồ hôi lạnh trên trán Quý Từ chảy xuống.
Cậu không biết vì sao cương thi lại bắt cậu, cũng không rõ khi nào Tần Giác sẽ tới.
Bản thân không có linh kiếm bảo mệnh, việc duy nhất có thể thử, là nhớ lại những thần chú thuật pháp công kích trong ký ức.
Nhưng trọng tâm của Tam Thanh Đạo Tông là kiếm pháp, không có kiếm, chỉ dựa vào chú thuật, uy lực phát huy còn không bằng một phần ba linh kiếm.
Còn nữa, Quý Từ nhìn cương thi cách đó không xa.
Da dày thịt thô, nanh vuốt sắc bén, Tần Giác cầm linh kiếm cũng không có khả năng hàng phục hắn, chớ nói chi là cậu.
Quý Từ có chút uể oải.
Chẳng lẽ chỉ có thể chờ Tần Giác tìm ra?
Cậu có chút do dự.
Mà thôi, cương thi này hình như tạm thời không có ý đồ công kích, trước hết cứ vậy đi.
Quý Từ nhìn cương thi bên kia một cái, mím môi, cởi áo ngoài của mình ra, bắt đầu xử lý vết thương trên vai.
Nơi đó đã máu thịt trộn lẫn, móng vuốt sắc bén cương thi cào rất sâu, đụng một cái cũng đau.
Quý Từ không có thói quen mang thuốc, chỉ có thể xé một mảnh nhỏ góc áo, băng bó qua loa.
Đau thấu tim.
Quý Từ có chút lo lắng, không bị cương thi cắn, nhưng là bị cương thi cào, chắc là không bị đồng hóa đâu.
A a a nếu cậu biến thành cương thi còn làm sao bảo vệ tiểu sư đệ nhà cậu!
Ngay lúc suy nghĩ của Quý Từ giục ngực phi nước đại, cương thi kia bỗng nhiên đứng lên, đi đến cửa sơn động.
Quý Từ có chút kích động - - hắn đây là muốn đi à?
Đợi sau khi cương thi hoàn toàn rời khỏi sơn động, Quý Từ không kịp chờ, cũng đi về phía trước, muốn rời khỏi đây.
Kết quả vừa ra khỏi sơn động, đã đối mặt với cương thi.
Không đợi Quý Từ kịp phản ứng, cương thi liền há to miệng phát ra một tiếng rít gào Quý Từ, nhấc cậu trở về.
Quý Từ: "! ! "
Tuyệt, vết thương lại chảy máu.
Lần này cậu thành thật, dựa vào vách núi, một câu cũng không nói, nhắm mắt giả chết.
Tóm lại cương thi tạm thời không muốn gi ết chết cậu, nên cậu ở đây một chút vậy.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Quý Từ ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi cậu mở mắt ra, trước mặt bày ra một con cá dính đầy bùn.
Mùi cá rất tanh, vì thiếu nước mà nửa chết nửa sống.
Cá ở đâu ra?
Quý Từ có chút ghét bỏ dùng chân đá con cá này ra ngoài.
Kết quả vừa mới đá xong không bao lâu, không biết cương thi từ đâu nhảy ra trước mặt, gào lên với cậu.
Sau khi gào xong, lại cất bước nặng nề nhặt cá về, quăng tới trước mặt Quý Từ lần nữa.
Sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm cậu.
Yết hầu Quý Từ giật giật.
Cậu nhìn đi chỗ khác một cách khó chịu, trong khi một ý nghĩ điên rồ hiện lên trong đầu.
——— Con cá này, không phải là cương thi kia cố ý bắt cho cậu ăn chứ?
Không phải chứ, không phải chứ, cương thi biết bắt cá sao?
Quý Từ gào thét trong lòng, quan trọng hơn là, con cá này sống, không thể ăn a!
Cậu khóc không ra nước mắt, mà cương thi bên cạnh phát ra âm thanh "grừ grừ", Quý Từ tất nhiên hiểu được ý thúc giục trong đó.
"! ! "
Ánh mắt Quý Từ rơi vào con cá kia, sau đó ngẩng đầu, lắc đầu với hắn, tỏ vẻ mình không ăn cái này.
Cậu không biết cương thi này rốt cuộc có thể hiểu hay không, nếu như không thể! !
Quý Từ cảm thấy cắn một chút cá sống hẳn là vẫn có thể chấp nhận được.
Thật bất ngờ, cương thi dường như đã hiểu ý cậu.
Cặp mắt xanh trắng kia chăm chú nhìn Quý Từ một hồi, sau đó dùng móng vuốt sắc nhọn nhặt con cá lên, ra khỏi sơn động lần nữa.
Hươu, gà rừng, cáo, sói thậm chí là hổ.
Quý Từ một con cũng không muốn ăn.
Khi cương thi trở về lần cuối, gào lên với Quý Từ, âm thanh tràn ngập lửa giận, sau đó ném một đống quả dại đến trước mặt cậu.
Quý Từ: "! ! "
Quả dại có lớn có nhỏ, xanh đỏ đều có, không biết có độc không.
Thôi, dù sao cũng tốt hơn thịt sống còn chảy máu, ít nhất nhìn muốn ăn hơn.
Quý Từ chọn một trái, lớn không quá nửa bàn tay.
Cậu cẩn thận cắn một miếng, mùi vị coi như không tệ.
Thanh ngọt giòn tan.
Vì thế Quý Từ yên lòng, chủ yếu chọn loại trái cây này ăn.
Cương thi kia, phát ra tiếng gào kinh người, con ngươi trừng lên, rõ ràng hiêng ra vẻ cơn giận chưa nguôi.
Hắn yên lặng nhìn Quý Từ, chờ cậu ăn xong hết trái cây, cương thi mới ngưng gào, cúi đầu bắt đầu ăn con mồi mình bắt về.
Sau khi mấy quả vào bụng, muốn no, vậy thì không thể, ít nhất chỉ là lót bụng.
Quý Từ ngước mắt lên nhìn cương thi trong góc sơn động, đối phương đang cắn xé chân sau của con mồi, máu bắn tung tóe, dính trên đất và vách núi.
Cậu dời ánh mắt, như có điều gì cần suy nghĩ.
Cương thi này tựa hồ có suy nghĩ, không phải là tà ma chỉ biết giết chóc.
Tuy không biết lúc tiểu sư đệ siêu độ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng theo Quý Từ thấy, cương thi này hẳn là! thi thể tốt?
Cùng lúc đó, Lý phủ trong thành.
Rõ ràng đã về khuya, nhưng trên dưới Lý phủ đèn đuốc sáng trưng, tiếng thét chói tai của tôi tớ liên tiếp vang lên, đèn lồ ng đỏ rực xuyên qua hành lang dài quanh co, chạy về phía cửa sảnh.
Vạt áo vốn màu tuyết của Tần Giác dính vài giọt máu, khi đi qua ngưỡng cửa thì mang theo một trận gió lạnh thấu xương.
Thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt như sương tuyết, trong tay lại xách theo một cái đầu lâu không biết là ai, khi tới chính điện, y ném đầu lâu đến trước mặt Lý lão gia.
Giọng nói thiếu niên tựa như mang theo băng: "Đại công tử các ngươi khi còn sống thích đi đâu, nói, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
".