Sau khi nhìn thấy bóng dáng kia, tim Đường Tử Thần ngừng đập.
Hắn thật sự sắp không nhớ rõ hôm nay là ngày gì, máu toàn thân như bị đông lạnh.
Đó là Cô Hồng trưởng lão, nếu hắn nhất quyết muốn tiến vào, chỉ dựa vào mỗi Đường Tử Thần thì hoàn toàn không thể cản được.
Nhưng Quý Từ và Tần Giác khó khăn lắm mới gặp được nhau, nếu bị Cô Hồng phá hỏng...
Đường Tử Thần sốt ruột trong lòng, nhìn thoáng qua đằng sau, muốn ra hiệu hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Kết quả vừa quay đầu, đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu.
Đường Tử Thần: "..."
Yết hầu hắn giật giật, muốn mắng người, nhưng lại cố nhịn xuống.
Đường Tử Thần xoay người sang chỗ khác, lấy hết can đảm chào hỏi Cô Hồng, sau khi người kia đến gần thì chắp tay hành lễ:
"Cô Hồng trưởng lão."
Hắn mỉm cười: "Sao Cô Hồng trưởng lão lại đến nơi hẻo lánh thế này?"
Bông tuyết rơi lả tả xuống người hai người.
Ánh mắt Cô Hồng không nhìn Đường Tử Thần, mà là lướt qua Đường Tử Thần, nhìn ra phía sau.
Nơi đó vốn dĩ nên có người, nhưng Cô Hồng sử dụng linh thức, vẫn không phát hiện hơi thở người sống ở nơi đó.
Như là tan biến vào không trung.
Hắn cau mày, biểu cảm vô cùng âm u.
Cô Hồng nhìn về phía Đường Tử Thần: "Vậy ngươi đến đây làm gì?"
"Một góc rách nát trong Đạo Tông, hẳn là thiếu chủ Cửu Trọng Thiên rất chướng mắt mới phải. Chẳng lẽ nơi này có thứ gì đó không thể để người khác thấy, thu hút sự chú ý của Đường thiếu chủ?"
Mắng ai là thứ không thể để người khác thấy vậy hả?
Đường Tử Thần đè nén sự tức giận trong lòng xuống.
Những năm gần đây hắn không làm được chuyện gì lớn, nhưng lại rèn luyện được kỹ năng giả bộ làm sói đuôi to một cách thuần thục, chậm rãi nói:
"Cô Hồng trưởng lão nói đùa rồi, của cải trong Đạo Tông phong phú không kém gì Cửu Trọng Thiên, dù là nơi ít người lui tới, cách trang trí cũng có độ độc đáo riêng, bản thiếu chủ muốn đến đây ngắm một chút thôi."
"Cô Hồng trưởng lão nói chuyện không nên kẹp dao giấu kiếm như vậy, có ảnh hưởng không tốt đối với Đạo Tông."
Vừa dứt lời, Cô Hồng nhìn về phía hậu bối trẻ tuổi trước mặt, cười nhạo: "Nhanh mồm nhanh miệng."
Nói đến đây, Cô Hồng vốn muốn tiếp tục dạy dỗ.
Nhưng sau khi nói xong câu đó, hắn lại bất giác nhớ tới một người khác.
Cũng phóng khoáng khí phách như vậy, dạy dỗ một câu là có thể đáp lại mười câu.
Thật sự là...
Vẻ mặt cô Hồng hoảng hốt trong giây lát.
Nãy đến khi Đường Tử Thần không chút khách sáo, ngắt dòng suy nghĩ của hắn:
"Sao vậy, Cô Hồng trưởng lão không nói nổi lời phản bác?"
"..." Cô Hồng nhìn hắn bằng ánh mắt âm u.
Đường Tử Thần mím môi.
Trong số các vị trưởng lão của Đạo Tông, Cô Hồng này là người âm u nhất.
Trên mặt hắn hiện rõ không thể ở chung, khi Đường Tử Thần còn nhỏ đã bị khuôn mặt quan tài này của hắn dọa cho bật khóc, tóm lại vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.
Trong mắt Cô Hồng hiện lên tia khinh miệt:
"Ta biết ngươi canh ở chỗ này để làm gì."
Hắn vừa nói xong, tay chân Đường Tử Thần lập tức lạnh ngắt.
Đường Tử Thần cố không chế biểu cảm của mình, cố gắng không để lộ ra bất cứ điều gì.
"Quý Từ không chạy được bao xa, chỉ cần trên người hắn vẫn còn cấm chế, mãi mãi không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của chúng ta."