Dạo gần đây Đạo Tông thật sự rất không yên ổn, ít nhất trong những ngày này, các vị trưởng lão kia lại đánh nhau, lần này đánh nhau cực kỳ tàn nhẫn.
Nghe nói là Hàn Sinh trưởng lão bị Vân tông chủ và Cô Hồng trưởng lão vây đánh, Thanh Ngọc trưởng lão vội vàng chạy tới vốn định khuyên can, kết quả không biết vì sao cũng hùa vào đánh chung.
Suýt nữa chém rớt nửa đỉnh núi.
Các đệ tử mặt ủ mày chau, trong lòng có dự cảm bất an.
Tần sư đệ đã lâu rồi không xuất hiện, Quý sư huynh cũng cứ bị trưởng lão nhốt lại suốt.
Vả lại nhìn tình hình này, dường như các vị trưởng lão có tình cảm không trong sáng với Quý sư huynh.
Nhưng cụ thể là gì, mọi người chỉ ngậm miệng không dám nói nhiều.
Lúc này không ai muốn đâm đầu vào các trưởng lão.
Cùng lắm thì mọi người trao đổi ánh mắt mỗi khi rảnh rỗi, trong mắt mang theo sự nhiều chuyện, cũng có lo lắng.
Từng ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày các đệ tử của tông môn khác đến Đạo Tông mượn linh mạch.
Linh mạch của Đạo Tông rất nhiều và phức tạp, Vân Thời chưa từng cố ý quan tâm đến chúng, chỉ thỉnh thoảng mới đi sắp xếp lại vị trí của các linh mạch.
Mỗi năm 12 tháng, có rất nhiều tông môn nhỏ đến Đạo Tông để học tập.
Nhưng không hiểu sao năm nay Cửu Trọng Thiên cũng đến đây.
Linh mạch của Cửu Trọng Thiên không lớn hơn Đạo Tông, nhưng chắc chắn đủ dùng, sao lại dẫn người đến Đạo Tông xa xôi?
Đây chẳng phải là việc làm thừa thãi sao?
Khi nghe thấy tin tức này, Vân Thời đang phê duyệt tấu văn*, nếu là sổ con do một vài ngọn núi và những giảng sư trình lên.
*Tấu văn (奏文): cũng như tấu chương, là bài văn tâu mới vua về việc gì đó.
Vân Thời đâu quan tâm đến nhiều chuyện như vậy, phê duyệt mấy cái này chỉ là do gần đây bị làm phiền quá nhiều.
Từ sau khi có Hàn Sinh dẫn đầu làm chuyện ngu ngốc cưỡng ép Quý Từ, hắn thật sự không còn được bước vào tẩm điện một bước nào.
Ngay cả khi lấy Liên Giao làm lá chắn cũng vô dụng, cô nương kia bắt đầu trốn đằng sau Quý Từ, dù hắn có uy hiếp thế nào cũng không chịu ra.
Nếu Vân Thời điều động linh khí dùng vũ lực, Quý Từ có thể đặt Chiết Liễu Kiếm lên cổ hắn rồi đè mạnh.
Vân Thời tức muốn chết, vừa tức giận vừa lạnh lùng với Quý Từ, tóm lại không có ngày nào tâm trạng được thoải mái.
Khi những tông môn nhỏ đó đến đây chào hỏi, Vân Thời vẫn lạnh mặt như cũ, ngón tay thon dài như ngọc gõ lên mặt bàn, không nói lời nào, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn một cái.
Nghe vậy, lúc này Vân Thời mới miễn cưỡng vực dậy tinh thần, ngẩng đầu nhìn qua.
Trong Thái Cực Điện mênh mông toàn là người, người đứng ở vị trí đầu tiên là một thanh niên mặc y phục đỏ sẫm, đồ trang sức vô cùng xa hoa, kim quan búi tóc, mặt mày rạng rỡ, trong mắt là sự kiêu ngạo.
Bàn về độ tuổi, hình như bằng tuổi Tần Giác.
Đúng là tuổi trẻ tràn đầy năng lượng.
Thanh niên thấy Vân Thời nhìn qua đây, tự động chắp tay hành lễ, tư thế tự nhiên, không kém cỏi hơn bất cứ ai:
"Vãn bối Tử Thần, bái kiến Vân tông chủ."
Thiếu chủ Cửu Trọng Thiên, Đường Tử Thần.
Nhớ mang máng là có một nhân vật như vậy, mấy năm trước ở đại điển Thịnh Nguyên đoạt được hạng nhất, là người trẻ tuổi xuất sắc.
Nhưng Vân Thời hiển nhiên không phải là người sẽ nhìn người bằng con mắt khác chỉ với một hư danh như thế, hắn không có chút hứng thú nào với Đường Tử Thần, chỉ thờ ơ nhìn Đường Tử Thần một cái, sau đó không nhìn nữa:
"Có chuyện gì, nói đi."
Dưới đài, đường nét trên khuôn mặt Đường Tử Thần đã bớt đi vẻ non nớt thời thiếu niên, lộ ra khía cạnh sắc bén, hành vi cử chỉ cũng không còn trẻ con tùy tiện nữa.
Hắn trịnh trọng nói:
"Không biết Vân tông chủ có nhớ hay không, vãn bối từng có duyên gặp thủ đồ của Vân tông chủ vài lần, vào 5 năm trước trên đại điển Thịnh Nguyên còn kề vai chiến đấu, đôi khi nhớ đến khiến vãn bối có chút hoài niệm."
Thủ đồ của Vân tông chủ, vậy chẳng phải là Quý Từ sao?
Người của các tông môn khác không biết chuyện, nhưng những tiên đồng hạ nhân phục vụ trong Thái Cực Điện hiểu rất rõ, tức khắc bầu không khí đông cứng lại.
Bên trong Thái Cực Điện vô cùng yên tĩnh, trong lúc nhất thời, chỉ còn lại âm thanh lầm bầm lầu bầu của Đường Tử Thần.
Nhưng Đường Tử Thần không hề bị ảnh hưởng chút nào, không biết có phải cố ý hay không, hắn nói một cách không kiêu ngạo không nịnh nọt:
"Cũng đã nhiều năm không gặp nhau, không biết Vân tông chủ có bằng lòng để ta gặp huynh ấy một chút hay không?"
Yên tĩnh.
Vân Thời trên đài cao không nói câu nào.
Bình thường luôn là như vậy, Vân Thời trông như đang lắng nghe, nhưng thật ra hồn đã bay đi chơi, hoặc là ngủ luôn rồi, lúc này thường là những người bên dưới tự đánh thức hắn.
Thái Cực Điện nguy nga tráng lệ, bên dưới cách trên đài quá xa, không ai thấy rõ tình trạng hiện giờ của Vân Thời, càng không dám tùy tiện dùng thần thức thăm dò, mọi người nhìn nhau, cuối cùng quyết định hô Vân tông chủ.
"Vân tông chủ, người có còn đang nghe không?"
"Vân tông chủ..."
Tiếng thứ hai còn chưa dứt, trên đài cao đã truyền đến giọng nói tức giận trầm thấp:
"Câm miệng."
Mọi người lập tức im bặt, đồng thời cúi thấp đầu.
Trong đó, người duy nhất không có vẻ gì là sợ hãi, e là cũng chỉ có Đường Tử Thần.
Hắn như thể không nhận ra sự giận dữ trong lời nói của Vân Thời, tiếp tục nói:
"Nếu Vân tông chủ còn thức, vậy vãn bối lặp lại lần nữa."
"Không biết vãn bối có thể gặp mặt thủ đồ của người hay không?"
Không có tiếng động nào.
Mắt Đường Tử Thần lóe lên, định tiếp tục hỏi.
Kết quả vừa phát ra một âm tiết, Vân Thời đã mở miệng, giọng nói mất kiên nhẫn xen lẫn ý bực bội và cười nhạo:
"Bổn tọa không rảnh nói chuyện với ngươi, đó là đồ đệ của bổn tọa, bổn tọa có quyền quyết định hắn có thể ra gặp ngươi hay không."
"Tình nghĩa cùng nhau thi đấu vào 5 năm trước chỉ là một cái chớp mắt, Đường thiếu chủ, mời về."
Nói xong thì phất tay ra hiệu những người này rời đi.
Động tác này thường có nghĩa là kêu bọn họ đến linh mạch tu hành, mọi người lập tức giải tán.
Tuy nhiên, trong số những người rời khỏi Thái Cực Điện, không bao gồm Đường Tử Thần và đệ tử Cửu Trọng Thiên hắn dẫn đến đây.
Đường Tử Thần ngước lên nhìn hắn, khóe môi hơi cong lên:
"Rốt cuộc là Vân tông chủ không muốn huynh ấy và vãn bối gặp nhau, hay ngay cả bản thân Vân tông chủ cũng không thể gặp được huynh ấy?"
Động tác lật sổ con của Vân Thời dừng lại.
Hắn ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn về phía Đường Tử Thần bên dưới đài.
Người thanh niên đứng thẳng lưng, biểu cảm kiên định nghiêm nghị, như thể nếu không hỏi được nguyên nhân, chắc chắn sẽ không đi.
Vân Thời bỏ sổ con trong tay xuống, cười như không cười:
"Khi ở bên ngoài, Đường thiếu chủ luôn hung hăng như vậy sao? Không gặp thì là không gặp, vì sao ngươi lại gấp vậy?"
"Hay là, ngươi và ái đồ của bổn tọa có mối quan hệ không thể cho ai biết?"
Giọng Vân Thời trở nên lạnh lùng: "Nếu là vậy, có lẽ Đường thiếu chủ không thể quay lại Cửu Trọng Thiên rồi."
"Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể thèm muốn ái đồ của bổn tọa, dù sao bổn tọa cũng phải xử lý một vài tên ngu ngốc thích mơ mộng hão huyền."
Nghe hắn nói xong, các đệ tử ở Cửu Trọng Thiên tức khắc giận không thể át, vẻ mặt hiện rõ sự giận dữ, bọn họ muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Đường Tử Thần ngăn lại.
Cửu Trọng Thiên bọn họ có từng chịu tội như này bao giờ?!
Đường Tử Thần lại không bị ảnh hưởng chút nào:
"Vậy à? Nhưng trong mắt vãn bối, lời nói của Vân tông chủ rất mâu thuẫn."
"Dù sao thì những tâm tư đó của Vân tông chủ, mới là đê tiện thật sự."
"Lạch cạch!"
Một tiên đồng đang vẩy nước quét nhà làm rơi chổi, tiếng động vang lên cực kỳ rõ ràng trong Thái Cực Điện yên tĩnh trống trải.
Hắn run rẩy nhặt chổi lên, trong lúc này, Vân Thời thong thả đứng dậy, giọng nói trầm thấp nguy hiểm:
"Là ai đã nói với ngươi những lời này?"
"Mạng lưới tình báo của Cửu Trọng Thiên trải dài đến bên trong Đạo Tông à?"
"Hay là, đứa đồ đệ bị ta trục xuất khỏi sư môn, sau khi bị thương nặng thì chạy trốn đến Cửu Trọng Thiên của các ngươi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT