Chờ đến khi Thanh Ngọc cầm gà lá sen trở lại hồ băng, Quý Từ đang ngồi xổm dưới đất chơi nặn người tuyết.
Bước chân Thanh Ngọc hơi khựng lại, sau đó nhét con gà đã được bọc lá sen vào tay Quý Từ, dịu dàng nói:
"Cầm đi, sẵn tiện làm ấm tay."
Dĩ nhiên Quý Từ sẽ không từ chối.
Tâm trạng hiện giờ của anh rất tốt, ngửi thấy mùi thơm của gà lá sen, cuối cùng cũng có chút thèm ăn.
"Ừm."
Gà lá sen hơi nóng, đầu ngón tay Quý Từ hơi cong lên do nóng, trông anh hơi buồn cười vì cứ đổi tay cầm gà lá sen liên tục.
Cố tình biểu cảm của anh lại rất nghiêm túc, anh hơi mím môi lại, dáng vẻ cực kỳ cẩn thận.
Thanh Ngọc dẫn Quý Từ đi đến bàn đá bên cạnh hồ băng, tiện cho anh ăn uống.
Động tác Quý Từ hơi chậm chạp, anh chậm rãi lột lá sen, cẩn thận bẻ một chiếc đùi gà xuống, cắn từng miếng nhỏ cho vào miệng.
Anh ăn rất tập trung, thỉnh thoảng mới ngước mắt lên nhìn Thanh Ngọc một cái.
Ánh mắt trong suốt sáng ngời, Thanh Ngọc mơ hồ cảm thấy trong mắt anh có chứa ý cười.
Nghĩ vậy, trong lòng Thanh Ngọc dâng lên sự đắc ý.
Vân Thời giam cầm Quý Từ trong Thái Cực Điện thì thế nào, dù Vân Thời có dốc lòng chăm sóc thế nào đi chăng nữa, Quý Từ vẫn không chịu bày tỏ tình cảm với Vân Thời, ngay cả cơm cũng không thèm ăn.
Nào giống như bây giờ, chỉ là dẫn anh ra ngoài đi dạo, dáng vẻ anh đã đẹp hơn nhiều so với dáng vẻ vô hồn không có sức sống khi ở trong Thái Cực Điện.
Quý Từ không biết Thanh Ngọc cứ cười cười nhìn anh mãi là muốn làm gì.
Anh chỉ cảm thấy Thanh Ngọc giống cục xá xíu.
Vân Thời là cục xá xíu lớn, Thanh Ngọc là cục xá xíu nhỏ.
Không phải thứ tốt lành gì.
Quý Từ không muốn về Thái Cực Điện nên anh ăn rất chậm.
Ban đầu anh nghĩ rằng Thanh Ngọc sẽ thúc giục anh.
Ai ngờ anh ăn một con gà lá sen cả một canh giờ vẫn chưa ăn xong mà Thanh Ngọc không hề thúc giục chút nào.
Thậm chí trong lúc đó còn cười tủm tỉm đưa một tách trà nóng cho anh, ý bảo anh uống giải khát, coi chừng nghẹn.
Quý Từ nhìn con gà lá sen đã lạnh cứng trong tay, cuối cùng vẫn nhận lấy tách trà nóng.
Thế mà lại không hối thúc anh.
Một lát sau, Thanh Ngọc đột nhiên nói:
"Ngươi không muốn về Thái Cực Điện đúng không? Không sao, ta có thể dẫn ngươi về chỗ của ta."
Quý Từ: "..."
Anh không rề rà nữa, tăng tốc ăn hết phần gà lá sen còn lại.
Đứng dậy nói: "Về Thái Cực Điện thôi."
Nghe vậy, Thanh Ngọc hơi cụp mắt: "... Được."
Dù là ở Thái Cực Điện hay ở chỗ của Thanh Ngọc, thì thực tế tình cảnh của Quý Từ cũng không khác nhau là mấy.
Nhìn thì giống như Thanh Ngọc đang tranh giành với Vân Thời, nhưng suy cho cùng, hắn vẫn là thuộc hạ của Vân Thời.
Kết quả tranh giành cuối cùng, rất có khả năng sẽ giống như miêu tả trong nguyên tác.
N cái gì đó P.
Nghĩ vậy, Quý Từ bỗng thấy mắc ói.
Anh cảm thấy trái tim mình rất nhỏ bé, chỉ có thể chứa được một mình Tần Giác.
Còn về đám Vân Thời, Quý Từ chỉ có thể thở dài một cách khoan dung độ lượng.
......
Thanh Ngọc dẫn Quý Từ đến cửa Thái Cực Điện, nhưng khi định đi theo vào thì bị một kết giới vô hình chặn ở bên ngoài.
Quý Từ đi được vài giây thì không nghe thấy tiếng động ở sau lưng nên quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy Thanh Ngọc đang đứng dưới bậc thanh, y phục màu xanh, bên vai bị băng tuyết làm ướt, khi ngẩng đầu lên nhìn thì vẻ mặt rất ôn hòa.
Đôi mắt thường chứa ý cười, giờ phút này trở nên lạnh lẽo, nhưng sau khi Quý Từ nhìn qua, hắn nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ như xưa.
Quý Từ cảm thấy hắn dối trá, có lẽ là sống không thoải mái như Vân Thời.
Dù sao thì từ trước đến nay Vân Thời luôn muốn gì làm đó, cái điên hiện rõ mồn một.
Quý Từ không tạm biệt Thanh Ngọc, dứt khoát xoay người đi vào.
Trong lúc đó, dường như anh nghe thấy tiếng thở dài của người đàn ông đang ở bên ngoài.
"..."
Hắn thở dài cái gì? Người nên thở dài bây giờ là Quý Từ anh mới đúng.
Cái này có khác gì câu, thứ ngươi mất đi là tự do và linh lực, nhưng thứ ta mất đi chính là tình yêu quan trọng nhất của ta?
Ngu ngốc.
Trong mắt Quý Từ toàn vẻ lạnh lùng.
Anh vừa đi vào trong điện, vừa cởi áo choàng lông dày nặng trên người xuống.
Bên trong Thái Cực Điện có linh lực chăm chút nên ấm áp như ngày xuân, Quý Từ cởi từng lớp y phục, cuối cùng chỉ còn lại áo trong lỏng lẻo.
Những lớp y phục kia bị Quý Từ vứt đại xuống đất.
Dù sao cũng không phải là phòng của anh, chỉ cần gây được phiền phức cho Vân Thời, coi như Quý Từ được lời.
Quý Từ nằm lên giường, lấy một đôi trâm cài trong Giới Tử Hoàn ra.
Một cây trâm ngọc màu xanh, một cây trâm ngọc màu đen.
Quý Từ đặt hai cây trâm kế nhau, gõ nhẹ lên nhau một cái.
Âm thanh trong trẻo dễ chịu.
Nếu phải tặng cây trâm này, có phải anh cũng nên học búi tóc hay không?
Vả lại, trước giờ Quý Từ luôn ngại búi tóc quá phiền phức, nên luôn dùng dây buộc tóc để buộc thành đuôi ngựa.
Cho dù muốn búi tóc, cũng phải để Tần Giác búi cho.
Có lẽ do hôm nay đã xác nhận là Tần Giác còn sống, nên tâm trạng Quý Từ rất nhẹ nhõm.
Anh lấy một cái gương đồng nhỏ dưới gối đầu ra, vụng về dùng trâm kéo tóc trước gương.
Mái tóc đen xõa ra trên vai và lưng, tóc đã rất dài, hơn nữa còn vô cùng dày.
Quý Từ nhìn tóc của mình, tức khắc càng thấy vui mừng hơn.
Tóc rất nhiều, chất lượng tóc tốt đến nỗi dù có ngủ suốt ngày lẫn đêm cũng không rụng.
Quý Từ một tay nắm tóc, một tay cầm trâm, cẩn thận quấn tóc quanh cây trâm.
Đáng tiếc cây trâm và tóc không nghe lời anh, Quý Từ thử rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không búi thành công.
Nhưng Quý Từ không nản lòng, anh thử hết lần này đến lần khác.
Vì vậy, chờ đến khi Vân Thời tiến vào, hắn nhìn thấy Quý Từ đưa lưng về phía mình, mái tóc đen lộn xộn xõa trên lưng, áo trong tụt xuống, lộ ra nửa bờ vai hồng hào.
Do vật lộn một mình một lúc lâu, cổ và tai Quý Từ hơi ửng hồng, dường như là bị nóng nên vậy.
Vân Thời thích thú đứng đằng sau nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Hắn cảm thấy rất đẹp.
Bên này, khi Quý Từ cuối cùng cũng có thể giữ cây trâm trên tóc lâu hơn một chút, đằng sau truyền đến một lực nhẹ, cây trâm bị rút ra, tóc đen rơi tán loạn xuống đất.
Quý Từ giật mình, ngước mắt nhìn vào chiếc gương đồng, đúng lúc nhìn thấy con bê bẹp Vân Thời đứng ở phía sau, ngón tay thong thả vuốt mái tóc đen của anh, bình tĩnh nhìn anh.
Quý Từ: "..."
Tâm trạng của anh nhanh chóng chùng xuống.
Quý Từ kéo tóc mình về, đồng thời xoay người muốn cướp lại cây trâm của mình.
Lực nắm tóc của Vân Thời không mạnh nên Quý Từ dễ dàng kéo về.
Nhưng bàn tay đang cầm cây trâm của hắn lại phản ứng rất nhanh.
Quý Từ thử cướp lại mấy lần nhưng đều thất bại.
Quý Từ không hiểu sao hắn lại ấu trĩ đến mức chơi cướp cây trâm của anh, anh nhướng mày, nói không chút khách sáo:
"Trả lại cho ta."
Nghe vậy, Vân Thời cười rộ lên:
"Cây trâm này không phải dùng như vậy, hay là để ta giúp ngươi."
Quý Từ nghe thấy lời này thì giật mình, sau đó nhắm mắt lại.
Tiếp theo là trợn trắng mắt.
Rồi nhắm mắt lại.
Có một số người, chỉ cần xuất hiện là có thể dễ dàng phá hủy tâm trạng tốt của anh.
Chẳng hạn như Vân Thời.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Đi ra tụt hay tuột thì thấy giải thích thế này: tụt quần là khi quần bị lỏng, bị gì đó vô ý tụt. Tuột quần là khi bạn hoặc ai đó làm kéo quần ra khỏi người 😂
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT