Edit + beta: Iris

Trong mấy ngày kế tiếp, hạc giấy từ tay Vân Thời truyền đến ngày càng nhiều.

Những câu thơ ái muội triền miên luôn được viết bằng chữ nhỏ trâm hoa trên lá bùa vàng, ban đầu Quý Từ còn đọc một chút, nhưng sau đó anh dần quen với linh lực bám trên những con hạc giấy, không thèm xem đã đốt hạc giấy thành tro, sau đó rải vào máng ăn của dê bò trong Bình Khương Môn.

Để dê bò ngựa heo ăn hết luôn đi.

Quý Từ đã nghĩ ra chiêu thức tai hại này, anh cảm thấy tuy mình không giỏi gì cả, nhưng lại rất có khiếu chọc tức người khác.

Nghĩ cũng biết, nếu Vân Thời biết hạc giấy mà hắn đưa cho anh cuối cùng có kết cục như vậy, sắc mặt chắc chắn rất xuất sắc.

Quý Từ dám chắc, nếu sau này Vân Thời thật sự bắt anh về, anh định sẽ nói ra chuyện này, sau đó ngắm nghía khuôn mặt giận dữ của Vân Thời.

Như vậy chắc chắn rất thú vị.

Nghĩ như vậy, Quý Từ cẩn thận đóng lồng sắt đựng độc trùng lại, cho đến khi đóng kín mít với nhét lồng sắt vào chiếc túi bên hông.

Sau khi làm xong những điều này, Quý Từ nói với Tần Giác một tiếng, hai người đi tìm Uất Trì để nói lời tạm biệt cuối cùng trước khi rời khỏi đây.

Nếu đã tìm hết tất cả thảo dược và độc trùng, về bọn họ cũng không còn lý do gì để ở lại thành Đồng Cốt.

Khi nói lời tạm biệt, ánh mắt Uất Trì rất sâu thẳm, hắn cúi người thật sâu với hai người, ánh mắt rất không muốn dời đi.

Quý Từ nhìn thấy nhưng cũng không nói gì thêm.

Sau khi Tần Giác và Uất Trì nói chuyện với nhau xong, xoay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, phía sau vang lên giọng nói của Uất Trì:

"Quý tiểu hữu!"

Quý Từ dừng chân.

Anh quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy hôm nay Uất Trì hiếm khi mặc một bộ y phục đàng hoàng màu xanh ngọc, gió thổi tung vạt áo của hắn, mái tóc vàng xõa xuống một bên sườn mặt, trong quá khứ đôi mắt màu xanh biếc kia luôn chứa ba phần ý cười, nhưng bây giờ lại đang ẩm ướt.

Quý Từ cảm thấy bây giờ hắn rất giống nữ chính trong một bộ phim đau khổ vì tình, mái tóc dài buông xõa, ánh mắt ai oán nhìn người đàn ông vô tâm đã làm hắn tổn thương sâu sắc.

Quý · người đàn ông vô tâm · Từ: "..."

Anh chợt không biết phải nói gì.

Vốn tưởng rằng dựa theo tính tình của Uất Trì, sau khi ngăn Quý Từ lại, hắn sẽ nói gì đó rất lâu, không ngờ sau khi hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói bốn chữ:

"Có duyên gặp lại."

Dứt lời, Quý Từ hơi hơi nhướng mày.

Anh giơ tay lên, vẫy tay với Uất Trì một cách tiêu sái, khóe môi nở một nụ cười vui vẻ thoải mái.

Chiết Liễu Kiếm tự bay ra khỏi vỏ, háo hức đứng ở bên chân Quý Từ.

Quý Từ không nói gì, chỉ nhìn nhau với Tần Giác một cái, sau đó từng người dẫm lên linh kiếm rồi rời đi.

......

Ngự kiếm phi hành luôn nhanh hơn ngồi trên xe ngựa.

Chưa đến mấy ngày, bọn họ đã trở lại kinh đô Đại Lương.

Nơi này giống hệt như lúc bọn họ rời đi, lần này Quý Từ không đi vào qua cổng thành, mà trực tiếp lướt qua cổng thành, đi đến phủ đệ ở kinh đô của mình.

Vừa bước vào, Quý Từ đã nhìn thấy Trương Thiệu Viễn đang đợi bọn họ sẵn ở trong sân.

Vừa nhìn thấy bọn họ, Trương Thiệu Viễn lập tức khóc lóc thảm thiết chạy tới.

"Cuối cùng các ngươi cũng trở về rồi! Sao đi Tây Vực mà lại đi lâu như vậy?"

Vừa nói hắn vừa bắt đầu sờ eo và ngực của Quý Từ, gấp gáp muốn nhìn những thảo dược và độc trùng trông như thế nào.

Đáng tiếc, còn chưa kịp chạm vào Quý Từ, Tần Giác bỗng vươn tay ra, kẹp chặt cổ tay của Trương Thiệu Viễn.

Dù hắn có dùng sức thế nào cũng không thể tiến lên thêm một tấc.

Trương Thiệu Viễn nhíu mày, khó chịu hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Sau đó lại nhìn về phía Quý Từ:

"Quý huynh, ngươi không quản hắn sao?"

Quý Từ vô tội giang tay ra: "Ta quản cái gì?"

Nói xong, anh câu vai Tần Giác, kéo người đến bên cạnh mình, sau đó hôn lên khóe môi y.

Bàn tay Tần Giác đang nắm chặt Trương Thiệu Viễn khẽ buông lỏng.

Trương Thiệu Viễn: "..."

Hắn nhìn chằm chằm Tần Giác một lúc, sau đó quay qua nhìn chằm chằm Quý Từ một lúc.

Một lúc lâu sau, Trương Thiệu Viễn mới lẩm bẩm:

"... Các ngươi, các ngươi, không phải là như ta nghĩ chứ?"

Quý Từ cười tủm tỉm nhìn hắn, biết rõ còn cố hỏi: "Thế nào?"

Trương Thiệu Viễn khó khăn nói: "Thì là vậy đó."

Quý Từ nghiêng đầu, chắp tay sau lưng, ung dung nói:

"Ngươi không nói ra, sao ta biết ngươi đang nói đến cái gì?"

"Tiểu sư đệ, đệ có nghĩ vậy không?"

Tần Giác "ừm" nhẹ một tiếng, đôi mắt đen nhánh thờ ơ nhìn Trương Thiệu Viễn.

Sau đó nhanh chóng dời đi, nhìn Quý Từ một cách chăm chú.

Trương Thiệu Viễn: "..."

Hắn nhắm mắt: "Các ngươi thật sự ở bên nhau."

Ngay sau đó, không biết hắn nghĩ đến cái gì, mở to mắt, hung ác trừng mắt Tần Giác một cái, tức giận nói:

"Súc sinh!"

Tần Giác thờ ơ nhìn hắn, không quan tâm.

Thậm chí còn hơi nhướng mày, nghiêng người nhìn về phía Quý Từ:

"Sư huynh, huynh xem, những người bên cạnh huynh hình như không thích ta cho lắm."

Nghe vậy, Quý Từ an ủi vỗ vai y: "Được rồi, sẽ dạy dỗ hắn giúp đệ."

"Với lại, có ta thích đệ còn chưa đủ sao? Còn muốn người khác."

Nghe được lời này, Tần Giác không nhịn được cười thành tiếng:

"Sư huynh nói đúng."

Bọn họ mỗi người một câu, tình ý ngọt ngào nói chuyện với nhau, Trương Thiệu Viễn sắc mặt xanh mét đứng ở đó.

Hắn chịu đựng mấy giây, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, nói:

"Thảo dược và độc trùng đâu? Đưa cho ta."

Lúc này Quý Từ mới muộn màng nhớ ra, cởi túi bên hông xuống, đồng thời dặn dò:

"Ngươi cẩn thận một chút, độc này rất ác liệt, bị chọc trúng sẽ chết."

Trương Thiệu Viễn: "... Ta đương nhiên biết, ta cũng đâu phải ngươi."

"Ai mà như ngươi, có nhiêu đó mà cũng bị độc trùng cắn?"

Nghe vậy, Quý Từ hơi khó hiểu: "Sao ngươi biết ta bị độc trùng cắn?"

"Dấu vết trên ngón tay ngươi còn chưa biến mất đâu, vừa nhìn là biết ngay." Trương Thiệu Viễn tùy ý lấy ra một ít thảo dược trong túi, chậm rãi nói, "Mặc dù không biết ngươi sống lại như thế nào, nhưng tóm lại còn sống là chuyện tốt."

Hắn ngước mắt nhìn Quý Từ:

"Đại nạn không chết tất có phút cuối đời, Quý huynh, sau này ngươi sẽ sống rất tốt."

Quý Từ bị giọng điệu chắc chắn của hắn chọc cười: "Vậy nhờ cát ngôn của ngươi."

Trương Thiệu Viễn hừ một tiếng, cầm thảo dược và độc trùng ngồi xuống bàn đá, bắt đầu nghiêm túc lựa ra.

Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Quý Từ cũng dâng lên hứng thú, ngồi bên cạnh nhìn hắn lựa thảo dược, sau đó anh cũng bắt đầu hỗ trợ.

Nhìn thấy Tần Giác cũng muốn đi theo, Trương Thiệu Viễn bực bội nhíu mày.

Anh ném một nắm lớn thảo dược trong tay cho Tần Giác:

"Lấy mấy thứ này cầm đi rửa sạch sẽ, không rửa sạch thì không cho lại đây."

Tần Giác: "..."

Y nheo mắt nguy hiểm.

Quý Từ bị kẹp ở giữa hơi có chút xấu hổ, sợ bọn họ cãi nhau, nên an ủi Tần Giác đi rửa thảo dược trước, nói rằng lát nữa anh sẽ đến tìm y.

Tần Giác không nhúc nhích.

Quý Từ nhìn chằm chằm y một hồi, đứng lên hôn lên môi y, mắt Tần Giác lại sáng lên, ngoan ngoãn cầm thảo dược đến giếng nước bên cạnh để rửa.

Sau khi đuổi người đi, Quý Từ lại ngồi xuống.

Động tác trên tay Trương Thiệu Viễn không ngừng, giọng điệu lại vô cùng trịnh trọng:

"Quý huynh, nếu như ngươi bị ép buộc, thì thở một cái đi."

Quý Từ: "... Hả?"

Trương Thiệu Viễn bình tĩnh nói:

"Thở rồi, ta đã biết, tối nay ta sẽ hạ độc vào đồ ăn của tên nhóc kia."

Quý Từ:??!

"Trương huynh, không thể!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play