Đối mặt với lời chất vấn của hai người, Quý Từ tỏ vẻ mình muốn ra ngoài ăn sáng hơn.
Nếu anh nhớ không lầm, tối qua anh còn chưa ăn cơm tối.
Bây giờ anh rất đói bụng.
Quý Từ bình tĩnh lui về sau mấy bước.
Thấy thế, môi Tần Giác cong lên mỉm cười, nhìn về phía Uất Trì:
"Sư huynh không muốn nhìn thấy ngươi, mời về."
Uất Trì khẽ cau mày, nói không chút khách sáo:
"Quý tiểu hữu còn chưa nói lời nào, sao ngươi biết hắn không muốn nhìn thấy ta?"
"Bá đạo như vậy, chỉ sợ Quý tiểu hữu cũng không thích lắm."
Hắn vừa nói xong, không đợi Tần Giác giải thích, Uất Trì trong mắt toàn ý cười nhìn về phía Quý Từ:
"Quý tiểu hữu, lần này các ngươi tới Bình Khương Môn là muốn tìm thảo dược đúng không? Tìm ta nè, ta rất quen thuộc Bình Khương Môn, hay là để ta dẫn đường cho, có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực."
Lời từ chối đến bên miệng Quý Từ lập tức dừng lại, cuối cùng nuốt xuống.
Hình như cũng đúng.
Bình Khương Môn là địa bàn của Uất Trì, để hắn dẫn đường là cách tốt nhất, có thể lược bớt rất nhiều rắc rối không cần thiết.
Quý Từ vừa định đồng ý, cổ tay đã bị Tần Giác nắm lấy.
Anh chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn qua.
Trong mắt Tần Giác toàn là sự âm u, lòng bàn tay vuốt ve cổ tay tinh tế của sư huynh, sau đó lắc đầu rất khẽ.
Thấy thế, Quý Từ hơi mím môi.
Lúc này anh mới chợt nhớ ra một chuyện.
Tiểu sư đệ không thích Uất Trì, từ khi mới gặp đã không thích.
Quý Từ vốn tưởng là vì tiểu sư đệ biết người này có ý xấu với y nên mới luôn phòng bị, ai ngờ là vì tên kia không phải coi trọng cải trắng mà anh tỉ mỉ nuôi dưỡng, mà là coi trọng một người làm vườn tận tâm như anh!
Quý Từ khinh bỉ dưới đáy lòng một lúc lâu, cuối cùng đưa ra kết luận.
Uất Trì thích anh, tên nhóc này cũng thích anh, bây giờ nếu anh theo ý của y, chẳng phải sẽ khiến y sinh ra ảo giác anh cũng thích y sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Quý Từ cảm thấy mình nên giữ khoảng cách nhất định với người theo đuổi mà mình không thích mới được.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Quý Từ gật đầu xin lỗi với Uất Trì: "Xin lỗi, ta và tiểu sư đệ quả thật có chuyện quan trọng cần nói, Uất Trì môn chủ... Mời trở về."
Nụ cười tươi rói trên mặt Uất Trì cứng đờ lại.
"Nghe thấy không? Sư huynh kêu ngươi trở về đó."
Ngược lại, tâm trạng Tần Giác rất sảng khoái, nụ cười bên môi muốn chói mắt bao nhiêu thì chói mắt bấy nhiêu, quả thật như muốn viết chữ vui sướng khi người gặp họa lên mặt.
Uất Trì chưa từ bỏ ý định:
"Quý tiểu hữu, tốt xấu gì cũng nể mặt Bình Khương Môn chúng ta chút đi?"
Hắn nói vậy cũng không sai, dù sao Quý Từ và Tần Giác cũng chỉ là khách, bây giờ chủ nhà người ta đã đến tận đây, không gặp được khách có thể... sẽ không ổn lắm?
Trong lòng Quý Từ rối rắm.
Đằng trước có Uất Trì đang chờ câu trả lời của anh, bên cạnh có Tần Giác đang nhìn chằm chằm anh, thỉnh thoảng ung dung nắn bóp cổ tay anh, dường như cũng đang chờ anh nói chuyện.
Thấy anh thật sự rất khó xử, trong lòng Uất Trì cũng khó chịu.
Sau khi cân nhắc một lúc, cuối cùng hắn cũng nhượng bộ:
"Nếu Quý tiểu hữu thật sự cảm thấy băn khoăn, vậy cứ coi như lời ta nói hôm qua chỉ là nói đùa, thế nào?"
Nghe thấy câu này, Quý Từ ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn hắn: "... Nói đùa?"
"Ừm." Uất Trì hơi gật đầu, "Nghĩ lại thì tâm ý của tại hạ đã mạo phạm đến Quý tiểu hữu, thật sự xin lỗi, nhưng tại hạ cảm thấy, dù cho không thể trở thành đạo lữ, nhưng được làm bạn tri kỷ với Quý tiểu hữu cũng là một lựa chọn không tồi."
Hắn vừa nói xong, Quý Từ lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái.
Anh nhìn Tần Giác một cái, phát hiện đối phương vẫn là dáng vẻ không vui, Quý Từ thầm nói đệ như vậy chẳng phải là đang làm khó ta sao?
Bọn họ là khách ở Bình Khương Môn, vốn dĩ phải xem sắc mặt chủ nhà người ta, nếu chọc Uất Trì nóng nảy, đó mới là tai họa chân chính.
Vì vậy, Quý Từ không thèm nhìn Tần Giác, chỉ chắp tay khom lưng với Uất Trì:
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
Dưới ánh nắng ban mai, thanh niên có nụ cười rạng rỡ và đôi mắt sáng như sao, ngay cả mái tóc đang rối bù cũng không hề có vẻ luộm thuộm chút nào, ngược lại còn tăng thêm vẻ tùy ý.
Uất Trì hơi ngây người nhìn cảnh này.
Sau khi phản ứng lại, hắn phát ra tiếng cười khổ: "Cứ tự nhiên, Quý tiểu hữu không cần đa lễ."
Hai người trò chuyện vài câu, Quý Từ về phòng thay y phục.
Cánh cửa đóng lại, nơi này chỉ còn lại hai người Uất Trì và Tần Giác.
Quý Từ vừa rời đi, nụ cười trên mặt Uất Trì lập tức biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Giác.
Hai người lặng lẽ giằng co trong chốc lát, Tần Giác mới nhếch khóe môi khiêu khích:
"Đáng tiếc, quả nhiên sư huynh vẫn đứng về phía ta."
"Chúng ta mới là người thân thiết nhất."
Nghe vậy, Uất Trì trả lời một cách mỉa mai: "Đã nhiều năm trôi qua mà còn chưa bắt được Quý tiểu hữu, ngươi cũng không được thôi."
Nhìn vẻ mặt Tần Giác trở nên lạnh lùng, trong lòng Uất Trì càng vui vẻ hơn:
"Nếu như lúc đó ta không trở về Bình Khương Môn, liệu ngươi còn có thể đứng bên cạnh hắn hay không thì khó mà biết được."
"Vậy sao?" Tần Giác sau khi ngừng cười, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ, "Đáng tiếc, tên đã rời cung không thể quay đầu lại được, bây giờ ngươi cũng chỉ có thể làm... bạn của sư huynh*."
*Câu này hai chữ cuối cùng là "bằng hữu (朋友)".
Tần Giác nhấn mạnh hai chữ cuối, sau đó giả vờ bối rối, nỉ non:
"Để ta nghĩ lại xem, sư huynh thân yêu của ta có bao nhiêu người bạn?"
Uất Trì siết chặt nắm tay, không nhịn được nữa:
"Tần Giác, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Tần Giác mắt điếc tai ngơ, cười vui vẻ hơn.
Sau đó, y như thể nghe thấy tiếng gì đó, không quan tâm đến Uất Trì nữa, mà là hơi nghiêng đầu về phía căn phòng.
Không bao lâu sau, cửa phòng dành cho khách được mở ra.
Quý Từ mặc kính trang màu đỏ sẫm sạch sẽ chỉnh tề, mặt mày tuấn tú, dây cột tóc màu xanh biển được quấn quanh ngón tay.
Sau khi ra khỏi cửa, anh nghiêng người dựa vào Tần Giác, thong thả buộc tóc lại.
Sửa soạn xong mọi thứ, Quý Từ sảng khoái hất tóc:
"Ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?"
Uất Trì nhìn lên mặt Quý Từ một lát, sau đó dời tầm mắt, cười nói:
"Đến phủ môn chủ, bây giờ là giờ ăn sáng."
Nghe vậy, mắt Quý Từ sáng lên:
"Được đó, ta cũng hơi đói rồi."
Nói xong thì muốn đi ra ngoài theo Uất Trì.
Quý Từ mới bước được nửa bước thì dừng lại, xoay người, nắm lấy cánh tay Tần Giác, dẫn y theo.
Vừa đi vừa nói: "Sao đệ lại nóng tính như vậy? Không phải chỉ đi ăn một bữa cơm thôi sao? Đệ bày cái mặt đó ra cho ai xem?"
Tần Giác ngước mắt lên, nhìn Quý Từ chăm chú, ý của y rất rõ ràng.
Quý Từ hận không thể tát cho y một cái, do dự một hồi cuối cùng vẫn không nỡ, anh nói:
"Đệ nghe lời chút đi, đừng ép ta đánh đệ."
Nói xong thì buông Tần Giác ra, đi lên phía trước theo Uất Trì.
Tần Giác chậm rãi đi ở đằng sau, bước chân không nhanh không chậm.
Đương nhiên là y nghe lời rồi, trên thế giới này, người duy nhất có thể khiến y nghe lời không phải chỉ có một mình sư huynh thôi sao?
Nhưng khi nhìn thấy sư huynh đi bên cạnh người đàn ông khác, quả nhiên vẫn cảm thấy rất khó chịu...
Tần Giác giấu đi sự âm u trong mắt, lòng bàn tay cầm lấy chuôi kiếm.
Gió buổi sáng rất mát mẻ, thổi bay dây buộc tóc và mái tóc đen của Quý Từ.