Edit + beta: Iris

Có lẽ bình thường Bình Khương Môn rất ít khi có khách tới, vì vậy nơi đãi khách cũng xây rất qua loa.

Khi đẩy cửa vào, Quý Từ ngửi thấy mùi mốc nhàn nhạt, có lẽ là lâu rồi không có người ở.

Anh ghét bỏ bịt mũi lại, bấm quyết phủi bụi, mùi hương quanh quẩn nơi chóp mũi lập tức biến mất.

Quý Từ cảm thấy sảng khoái, nếu không thì sao lại thích tu tiên chứ? Tu tiên quả thực là kỹ năng cần học của người lười, muốn làm gì cũng chỉ cần một đạo pháp quyết là xong ngay, cần gì đích thân tiểu gia động thủ?

Anh quay đầu lại nhìn Tần Giác một cái: “Vào đi.”

Nói xong thì đi vào trước.

Nơi đãi khách được xây ở nơi rất hẻo lánh, nhưng cũng may môi trường địa lý không tệ lắm.

Quý Từ mở cửa sổ ra, ánh trăng mát lạnh từ bên ngoài chiếu vào, thanh tịnh như hoa sen.

Anh thắp nến rồi đặt lên đầu giường.

Ngay sau đó, bên cạnh truyền đến một nguồn nhiệt.

Quý Từ quay đầu lại, thấy Tần Giác đang nhích lại gần.

Nước mắt ở khóe mắt thằng nhóc này vẫn chưa lau khô, vừa nhìn đã biết là cố ý.

“Lại muốn làm gì nữa?” Quý Từ hơi bất đắc dĩ.

Tần Giác bướng bỉnh nhìn anh: “Tối nay chúng ta có thể ngủ chung giường không?”

Quý Từ: “…”

Anh bình tĩnh nói: “Không thể.”

“Vì sao?” Tần Giác có chút tủi thân, “Nhưng trước kia rõ ràng huynh luôn muốn kêu ta ngủ với huynh mà.”

Thanh niên bày ra vẻ mặt cô đơn, lông mi rũ xuống hơi run run, như cánh bướm đang dang rộng cánh để bay.

Quý Từ thật sự hết cách với y, dứt khoát phủ nhận: “Cái gì mà ta muốn ngủ với đệ? Ta chưa từng nói như vậy.”

“Ồ, là vậy hả?” Tần Giác nhìn anh, “Trước đây sư huynh còn nói, chờ đệ thành niên, muốn ôm huynh thế nào thì ôm thế đó, bây giờ ta đã trưởng thành, không tính sao?”

Nghe thấy lời này, Quý Từ vô thức phủ nhận: “Ta khi nào…”

Còn chưa dứt lời, bản thân Quý Từ lại im lặng trước.

Hình như anh có nói vậy thật? Lúc ở Bạch Đế Thành, Ba Thục.

Đệt, Quý Từ khóc không ra nước mắt, không ngờ bản thân lại tự đào hố chôn mình!

Anh xoay người lại, không nhìn Tần Giác lấy một cái, trực tiếp nhào lên giường, khiêu khích nói:

“Không phải muốn ngủ sao? Tới đây, sư huynh cho phép đệ ngủ, đệ ôm sư huynh ngủ cả đêm cũng được.”

Thấy thế, hầu kết Tần Giác khẽ nhúc nhích, từ từ đến gần giường.

Thật ra bọn họ vẫn chưa ăn cơm tối, nhưng cái này không quan trọng.

Hai người cởi áo ngoài, chỉ còn lại áo lót và quần lót mỏng manh, Quý Từ thành thạo tháo dây buộc tóc xuống.

Dây buộc tóc rơi xuống gối đầu, Tần Giác nhìn chằm chằm sợi dây một lúc lâu, sau đó mới dời tầm mắt.

Lúc này, Quý Từ đã nằm trong ổ chăn.

Trong đêm đen, đôi mắt xán lạn trong suốt nhìn về phía y, bên trong mắt là ý cười và khiêu khích:

“Tiểu sư đệ, nằm xuống đi, sao còn chưa nằm? Không phải nói muốn ngủ với sư huynh sao?”

Quý Từ nói xong thì tự thấy buồn cười.

Anh cảm thấy mình như thỏ ngọc tinh đang dụ dỗ Đường Tăng lên giường, âm cuối càng lúc càng lớn.

Tần Giác nhìn anh, đôi mắt hơi sâu.

Một lúc lâu sau, y mới nằm xuống trong tiếng thúc giục.

Y nằm đối mặt với sư huynh, tầm mắt nhìn vào đôi môi bị Quý Từ giấu dưới lớp chăn một hồi lâu mới dời đi, cuối cùng nhắm mắt lại.

Quý Từ cảm thấy có lẽ mình trời sinh thiếu mất cọng gân.

Chặng hạn như trước khi Tần Giác thổ lộ với anh, kỳ thật anh có hơi hoảng loạn và kháng cự, nhưng bây giờ, tiểu sư đệ nằm ngay trên giường của anh, thế mà không có chút phản ứng nào?

Quý Từ “chậc” một tiếng dưới đáy lòng.

Ta đẹp trai như vậy, đệ ngoài miệng nói thích ta, kết quả đến nhìn cũng không thèm nhìn?

Quý Từ không hiểu hình thức yêu đương giữa hai người con trai với nhau, nói đúng hơn, anh chỉ biết nơi mình cần bảo vệ là cái mông.

Những nơi khác… Không cần.

Quý Từ chưa từng yêu đương, trước kia cũng chưa từng được người khác thẳng thắn tỏ tình, vì vậy anh cũng không rõ hình thức ở chung của người theo đuổi và người được theo đuổi.

Nhưng ít nhất bây giờ anh hiểu rõ một chuyện, đó chính là có một tuyệt thế đại soái ca như tiểu gia nằm bên cạnh, vậy mà tiểu sư đệ luôn miệng nói thích anh lại không hề có phản ứng gì cả?

Đây không phải là đang vũ nhục nhân cách của anh, đây là đang vũ nhục dung mạo anh!

Nghĩ vậy, Quý Từ đến gần Tần Giác một chút.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy cơ thể đối phương đang căng cứng.

Thấy thế, Quý Từ như được cổ vũ, lại nhích đến gần Tần Giác hơn.

Lúc này, hô hấp của hai người đã chạm vào nhau.

Đến khi chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau, Quý Từ mới chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Không đúng, hình như gần quá rồi.

Nhưng mà… Quý Từ lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Nhưng mà dáng vẻ Tần Giác căng cứng cả người, mày cau chặt, cố gắng chịu đựng không ra tay rất đáng yêu.

Quý Từ thừa nhận bản thân có hơi kỳ lạ.

Sau khi ngắm dáng vẻ lúng túng của Tần Giác vài phút, Quý Từ mới thong thả lùi về.

Hoàn hảo, kết thúc công việc.

Sức hấp dẫn của Quý Từ anh vẫn không giảm.

Ai mà ngờ, Quý Từ vừa lùi về được một nửa, trước người bỗng bị một bóng đen bao phủ.

Quý Từ:???

Giây tiếp theo, vai bị nắm mạnh lấy, hơi thở đàn ông hơi nặng nề, anh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, bản thân đã bị Tần Giác đè dưới thân.

… Không phải, tình huống gì đây?

Quý Từ lập tức há hốc mồm, anh muốn giãy giụa tránh thoát, nhưng còn chưa nhúc nhích đã bị Tần Giác khóa chặt lại.

Mãi đến lúc này, Quý Từ mới nhận ra, không biết từ khi nào mà hình thể của anh đã kém hơn Tần Giác.

Cho dù Quý Từ tự nhận mình là mãnh nam, nhưng lúc này cũng không có sức tránh thoát.

Sắc mặt anh đỏ bừng, lúc ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp đôi mắt đen nhánh của người đàn ông.

Tim Quý Từ đập thịch:

“Cái đó, chuyện gì cũng có thể thương lượng, đệ buông ta ra trước nhé?”

Tần Giác nhắm mắt, giọng nói rất ấm ức: “Không.”

Người đàn ông cúi đầu xuống, dường như muốn hôn anh.

Nhưng khi sắp đến gần, cảm nhận được biên độ run rẩy nhỏ đến mức khó phát hiện của Quý Từ.

Cơ thể Tần Giác khựng lại, trong lòng thầm thở dài, đổi lại thành cọ cọ mặt vào anh, giọng nặng nề:

“Sư huynh, hôm nay ta cho huynh thấy tâm ý của ta.”

“Ừm, ta biết.” Quý Từ bị y cọ làm cho ngứa, muốn tránh né.

Tần Giác nắm lấy tay anh không cho anh trốn:

“Sư huynh biết, vậy vì sao sư huynh còn trêu chọc ta?” Dường như Tần Giác thật sự không hiểu, “Sư huynh biết ta nói thích là ý gì không?”

“Ý ta là, ta muốn thân thiết với sư huynh, muốn hôn sư huynh, muốn khảm sư huynh vào trong ngực ta, không cách nào trốn đi được.”

Nói đến đây, y hơi dừng lại, khóe môi hơi cong lên: “Giống như bây giờ.”

Y nói một tràng dài, Quý Từ mới hiểu ý y.

Trong lòng hối hận không thôi.

Có lẽ là, nếu anh hiểu ra điều này sớm hơn, anh sẽ không cố ý đi trêu chọc y.

Bây giờ thì hay rồi, Quý Từ có hơi lo lắng mình không giữ được hoa cúc.

Anh đưa tay sờ mặt Tần Giác, muốn nói gì đó.

Nhưng ngay lập tức nghẹn lại.

Ánh mắt Tần Giác như bốc lửa, nóng đến mức da thịt như muốn nóng chảy.

Quý Từ nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông:

“Tóm lại, ta có dục vọng với sư huynh.”

“Có thể hiểu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play