Đặng Hưng Tài sẽ không mắc mưu nhưng ông ta lại thông qua cách khích tướng này mà cảm nhận được sự không vui của Tạ Thiên Manh.
Nhớ lại đôi mắt như chứa đựng sự u ám và sát khí vô tận đó, Đặng Hưng Tài lập tức tỉnh ngộ, dập tắt ý định tiếp tục dò xét cô.
Vì vậy, ông ta cũng cười nói: “Chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể.”
Nói rồi Đặng Hưng Tài giơ lên hai ngón tay: “Hai trăm vạn, được thì để xe lại, không được thì cô cứ đi.”
“Hoàn toàn theo yêu cầu của tôi?”
“Tất nhiên, tôi làm nghề này đã hai mươi năm rồi, chỉ cần tôi dám đảm bảo thì nhất định có thể làm tốt.”
Tạ Thiên Manh gật đầu.
Đặng Hưng Tài là một nhân tài, sau khi mạt thế đến, ông ta đã đến căn cứ X trước, nhưng không biết vì lý do gì mà lại nhanh chóng rời đi.
Sau đó nghe nói ông ta đã đến căn cứ Thiên Khải ở tỉnh D.
Sau này căn cứ Thiên Khải có một đội xe bọc thép, tất cả đều do một tay người đàn ông này chế tạo.
Đó là khi mạt thế còn thiếu thốn đủ thứ vật tư, bây giờ thì càng không thành vấn đề.Vì vấn đề vận chuyển vật liệu, ông ta nói phải mất ba bốn tháng mới có thể hoàn thành, Tạ Thiên Manh đương nhiên không thể đợi lâu như vậy.
Cô trực tiếp thêm năm mươi vạn, yêu cầu Đặng Hưng Tài phải hoàn thành trong vòng hai tháng.
Khi nghe Tạ Thiên Manh tăng giá, Đặng Hưng Tài thực sự giật mình, ông ta hoàn toàn không ngờ Tạ Thiên Manh còn trẻ mà lại ra tay hào phóng đến thế.
Ông ta không khỏi nhìn Tạ Thiên Manh từ trên xuống dưới một lần nữa, cuối cùng mới gật đầu: “Được, chúng ta ký hợp đồng, bảo vệ cô cũng là bảo vệ tôi.”
Tạ Thiên Manh vui vẻ đồng ý.
Đặng Hưng Tài vào nhà, ông Tôn đang ngồi khoanh chân uống trà.
Vừa nãy mặc dù ngồi trong nhà, những ông Tôn vẫn nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
Bây giờ thấy Đặng Hưng Tài đi vào, ông ta vội vàng mở miệng: “Cô nhóc đó là ai vậy? Giàu thế?”
Đặng Hưng Tài và ông Tôn quen biết nhiều năm, biết rõ tính nết của người này, tham tiền háo sắc, hơn nữa còn ra tay rất tàn nhẫn.
Ông ta nhớ lại ánh mắt vừa nãy khi đối mặt với Tạ Thiên Manh, không khỏi khuyên ông Tôn một câu: “Đây là khách hàng của tôi, ông đừng có động tâm tư gì.”
Bị nhìn thấu tâm tư, ông Tôn hoàn toàn không ngượng ngùng, ngược lại còn gãi đầu cười ha hả.”Biết biết biết! Ông yên tâm, ông còn không biết tính tôi sao? Tôi là người tuân thủ pháp luật nhất đấy!”
Đặng Hưng Tài nhìn vẻ mặt này của ông Tôn thì không khỏi cau mày, cầm hợp đồng đi ra ngoài.
Tạ Thiên Manh dứt khoát ký hợp đồng với Đặng Hưng Tài, đồng thời chuyển một trăm vạn tiền đặt cọc cho ông.
Vừa định đi thì nghe Đặng Hưng Tài hạ giọng nói: “Trời tối rồi, cô là con gái đi về cẩn thận một chút.”
Tạ Thiên Manh ngẩn ra một chút, sau đó hiểu ý của ông ta, cô nheo mắt mỉm cười: “Cảm ơn.”
Tạ Thiên Manh lái chiếc Knight XV đến, lúc đến cô còn kéo theo chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang phía sau.
Bây giờ cô trực tiếp lái chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang ra khỏi xưởng sửa xe, chưa đầy mấy phút, cô đã thấy một chiếc xe màu đen cũng đi theo ra khỏi xưởng sửa xe.
Tạ Thiên Manh nhìn qua kính chiếu hậu, dễ dàng nhìn thấy người ngồi trong xe chính là ông Tôn.
Cô cong môi.
Chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang của cô chạy không nhanh không chậm, nhưng chiếc xe phía sau lại đuổi theo rất gấp, dường như muốn vượt lên.
Nhưng bất kể ông Tôn có đuổi thế nào cũng không theo kịp.
Ông Tôn nổi giận, nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi chửi ầm lên.
“Con đàn bà thối! Dám chơi xỏ ông đây! Xem hôm nay ông đây làm sao chơi chết mày!”
Nói rồi, ông Tôn đột nhiên đạp mạnh chân ga, lao về phía trước.
Lúc sắp đuổi kịp chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang phía trước thì thấy đối phương đột nhiên đánh lái rời khỏi đường cao tốc, đi vào một khu rừng.
Ông Tôn thấy vậy thì mừng thầm, xem ra cô nhóc này căn bản không biết cách chạy trốn, chạy đến chỗ này chẳng phải là tự tìm chết sao?
Nhớ lại dáng người của Tạ Thiên Manh vừa nãy, ông Tôn không khỏi chảy nước miếng, thân hình của mấy cô nữ sinh này chơi mới đã.
Đợi lát nữa chơi xong, nhất định phải quay video và chụp ảnh lại, chờ tống được một khoản lớn rồi giết chết cô, cuối cùng, cả chiếc Knight XV kia cũng sẽ thuộc về ông ta.
Nghĩ như vậy, ông Tôn càng đắc ý, hai mắt đỏ ngầu!
Ông ta không chút do dự lái theo chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang vào khu rừng nhỏ kiam..
Giữa khu rừng nhỏ có một khoảng đất trống, đi sâu hơn nữa thì không còn đường.Ông Tôn quan sát kỹ một hồi, thế mà lại không thấy chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang kia đâu, cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Ông ta dứt khoát dừng xe ở khoảng đất trống, xuống xe đi xem xét xung quanh.
Tốt lắm, trên đường này không có camera giám sát, mà nhà dân gần nhất cũng cách đó một hai km, xem ra ông trời cũng đang giúp ông ta!
Lát nữa ở đây, bắt được cô nhóc kia, muốn làm gì thì làm.
Ông Tôn tìm một vòng nhưng chẳng phát hiện ra gì.
Giống như chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang kia đã biến mất không thấy dấu vết, ngây lập tức, ông Tôn nổi trận lôi đình.
Ông ta đá văng hòn đá nhỏ dưới chân, miệng chửi rủa om sòm.
“Con đĩ nhỏ! Đừng để tao gặp lại mày! Xem tao có giết chết mày không!”
Chửi xong, ông Tôn định lên xe rời đi.
Nhưng chưa kịp đi được hai bước thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói dịu dàng pha chút quyến rũ vang lên trên đầu.
“Nếu là tôi, tôi sẽ không xuống xe đâu.”
Ông Tôn giật mình, đứng khựng lại, lập tức quay đầu nhìn về phương hướng phát ra tiếng nói.Rồi ông ta nhìn thấy Tạ Thiên Manh đang ngồi trên một cái cây.
Trong đêm tối, mái tóc cô như một dải lụa bóng mượt buông xõa trên vai, làn da trắng như phát sáng.
Ông Tôn mê mẩn nhìn ngắm thân hình uyển chuyển của Tạ Thiên Manh trong màn đêm, nở nụ cười đầy dâm dục: “Em gái, trèo cao thế làm gì? Xuống đây chơi nào.”
“Xuống chơi sao?”
“Đúng! Xuống chơi nào!” Ông Tôn vừa nói vừa xoa xoa những ngón tay ngắn ngủn của mình, há miệng cười, để lộ hàm răng ố vàng.
Tạ Thiên Manh bật cười, một nụ cười vừa ngây thơ vừa rạng rỡ.
Khiến cho ông Tôn cũng không nhịn được mà cười theo cô.
“Được thôi.” Vài giây sau, Tạ Thiên Manh cuối cùng cũng nín cười, cô chống hai tay lên cành cây, gật đầu.
“Lại đây, cưng à, xuống nào...”
Ông Tôn còn chưa kịp nói hết câu thì ngay sau đó đã cảm thấy có một bóng đen đè xuống.
“Rắc!”
Bóng đen đó đè ông Tôn ngã lăn ra đất, sau đó giẫm mạnh vào xương cổ của ông ta, trong đêm tối, tiếng xương vỡ giòn tan nghe thật rợn người.Tạ Thiên Manh nhấc chân lên, nhìn ông Tôn đã tắt thở nằm sõng soài trên đất, khẽ ‘Chậc’ một tiếng rồi thu ông ta vào Tinh Ốc.