Còn về việc trang trí tổng thể của ngôi nhà, mặc dù ngôi nhà này đã tồn tại trong rất nhiều năm rồi nhưng những đồ vật, thiết kế trong nhà vẫn được bảo quản rất tốt, có thể thấy chủ nhân lúc trước rất trân trọng ngôi nhà này.
Lý Tuấn thấy Tạ Thiên Manh rất hài lòng với ngôi nhà này, lập tức gọi điện cho chủ nhà, đồng thời trong điện thoại cũng hết sức thúc đẩy giao dịch này.
Khi ký hợp đồng, Tạ Thiên Manh mới biết được, chủ nhà đã ra nước ngoài đoàn tụ với con cái, ngôi nhà này vốn định bán.
Tuy nhiên, giá chủ nhà đưa ra quá cao, mãi không giao dịch được, bây giờ đồng ý cho Tạ Thiên Manh thuê, đây cũng xem như là có người giúp mình trông nhà, đã vậy còn được tiền.
“Cô yên tâm, ba tháng sau, nếu cô thực sự thích ngôi nhà này, tôi sẽ giúp cô trả giá! Đảm bảo hài lòng!”
Lý Tuấn cười nhìn Tạ Thiên Manh chuyển bốn nghìn tiền công còn lại cho mình, vỗ ngực cam đoan với cô.
Tạ Thiên Manh ký vào hợp đồng xong, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lý Tuấn, nở một nụ cười vô cùng ngây thơ và chân thành.
“Thật là làm phiền anh quá.”
“Không có gì không có gì.” Lý Tuấn nhìn Tạ Thiên Manh như thể nhìn một chiếc thẻ ngân hàng di động.
Chỉ tiếc là…Dù là chủ nhà hay Lý Tuấn, chỉ sợ đều không đợi được đến ngày giao dịch này thành công.
Tiễn Lý Tuấn vui vẻ rời khỏi biệt thự, Tạ Thiên Manh lập tức chuẩn bị đến hầm ngầm.
Biệt thự này có một ưu điểm, đó là có một sân sau được tặng kèm, từ sân sau trèo qua, chỉ cần đi qua khu rừng rậm là có thể đến được hầm ngầm.
Chỉ cách một trăm mét, thực sự quá dễ dàng.
Tuy nhiên, khi Tạ Thiên Manh bước vào sân sau, cô mới phát hiện mình quá ngây thơ.
Có lẽ vì vị trí của ngôi nhà quá gần khu rừng rậm, chủ nhà trước kia đã nâng chiều cao của bức tường lên gần bốn mét để đảm bảo an toàn, hơn nữa trên bức tường còn có một vòng lưới thép cao hơn nửa người.
Thực sự rất an toàn.
May mắn thay, bên cạnh bức tường có một phòng chứa đồ được dựng sau, cao khoảng hai mét rưỡi.
Mặc dù phòng chứa đồ đã bị hoa giấy che phủ gần hết, nhưng Tạ Thiên Manh vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy mái của phòng chứa đồ lộ ra sau những cành cây đã rụng hết lá.
Tạ Thiên Manh đứng trước phòng chứa đồ ước lượng chiều cao, nhẹ nhàng nhảy lên, thành công trèo lên mái nhà.
Tuy nhiên, vì cành hoa giấy mọc đầy gai nhọn, để tránh những chiếc gai này, Tạ Thiên Manh đứng trên mái nhà một lúc mà không biết đặt chân xuống chỗ nào.Sau một hồi, cuối cùng Tạ Thiên Manh cũng tìm được vị trí tốt nhất để trèo ra khỏi bức tường.
Chỉ là, Tạ Thiên Manh không ngờ rằng, khi cô vừa bước được bước đầu tiên, thậm chí còn chưa kịp đặt chân xuống hoàn toàn thì ngói trên mái nhà phòng chứa đồ đã nứt ra.
Tạ Thiên Manh không giữ được thăng bằng, trực tiếp rơi xuống từ khe nứt của ngói...
“Rầm!”
Một đám bụi đất ngột ngạt bốc lên.
Tạ Thiên Manh nằm dài trên mặt đất lạnh lẽo, nhìn lên cái lỗ thủng trên mái nhà, thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh nắng rực rỡ bên ngoài qua lỗ thủng đó.
Ai mà ngờ được chứ?
Cái nhà kho trông có vẻ khá chắc chắn này đã sớm mục nát từ bên trong rồi.
Hơn nữa, giàn hoa giấy vốn đã rậm rạp, nặng trĩu, giờ lại thêm một Tạ Thiên Manh nữa, thế là mái nhà sụp đổ ngay tại chỗ.
Mặc dù khi rơi xuống, Tạ Thiên Manh đã lập tức đưa tay bám vào những viên ngói xung quanh chưa sập để đỡ mình nhưng mu bàn tay cô vẫn bị gai hoa giấy cứa khá nhiều vết.
Nhưng với Tạ Thiên Manh thì thương tích nhỏ này chẳng đáng là gì.
Cô thậm chí còn chẳng thèm nhìn vết thương trên mu bàn tay, trực tiếp bật người từ dưới đất đứng dậy, bắt đầu quan sát căn phòng nhỏ này.
Căn phòng này rộng khoảng mười mấy mét vuông, bên trong có mấy giá để dụng cụ, trên giá chất đầy đủ loại dụng cụ như cưa, rìu, cuốc.
Ngoài ra, căn phòng này cũng chẳng có gì đặc biệt.Tạ Thiên Manh nhìn quanh một lượt, không quan tâm nữa, trực tiếp đi đến cửa, định mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng ngay khi tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, cô đột nhiên cảm thấy có một luồng gió nhẹ thổi qua.
Tạ Thiên Manh có thể sống sót thuận lợi trong hai mươi năm ở thời mạt thế, trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, đều nhờ vào sự cảnh giác và cẩn thận của cô.
Vì vậy, khi luồng gió nhẹ này thổi qua, cô lập tức dừng động tác định đi ra ngoài, nhanh chóng quay đầu, quan sát xung quanh một cách nhạy bén.
Là từ trên trần nhà thổi xuống sao?
Tạ Thiên Manh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, rất nhanh, cô đã phủ nhận phỏng đoán này.
Mặc dù trần nhà đã thủng một lỗ lớn nhưng Tạ Thiên Manh cảm thấy luồng gió cô cảm nhận được không phải ở trên đầu.
Mà là từ… dưới chân!
Dưới chân?
Ý nghĩ này khiến Tạ Thiên Manh cảm thấy có chút kỳ lạ, cô cẩn thận cảm nhận một chút, cuối cùng cũng tìm ra hướng gió thổi tới, chậm rãi đi tới đó.
Cuối cùng, cô đứng trước một bức tường, bên cạnh bức tường có một giá để đồ trống.Nhưng khi đứng trước giá để đồ này, Tạ Thiên Manh thực sự cảm thấy có gió thổi từ dưới chân lên.
Có gió, từ... dưới đất thổi lên?
Tạ Thiên Manh cúi đầu nhìn sàn nhà trong hai giây.
Sau đó, cô đột ngột giơ chân lên, dậm mạnh xuống đất.
“Rầm!”
Quả nhiên, dưới mặt đất này có bí ẩn.
Tạ Thiên Manh lập tức dọn cái giá để đồ kia ra, lại tiện tay cầm một cái rìu trong giỏ đựng dụng cụ, rồi chém mạnh xuống đất.
Chỉ vài nhát, sàn nhà đã bị đập nát, để lộ ra một cái hố đen ngòm dưới mặt đất.
Tạ Thiên Manh lấy một chiếc đèn pin siêu sáng từ trong không gian kho chứa ra, chiếu xuống cái hố đó.
Thì ra là một cầu thang dẫn xuống dưới.
Đây là Minh Châu Viện, còn phía bên kia chính là cái hầm ngầm bí ẩn kia, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một cầu thang dẫn xuống...
Chỉ trong chốc lát, Tạ Thiên Manh cảm thấy hơi thở của mình gần như không đều.
Không thể nào!Không thể như cô nghĩ được chứ!
Không do dự một giây nào, Tạ Thiên Manh một tay cầm theo rìu, một tay còn lại cầm đèn pin đi xuống cầu thang.