Khi tên côn đồ vừa ngẩng đầu lên, đôi tay trắng nõn, mềm mại và yếu ớt của cô đã áp vào hai bên đầu tên côn đồ, khoảnh khắc tiếp theo, cô vặn một cái.

“Rắc.”

Đó là tiếng xương cổ gãy, trong bãi đỗ xe tĩnh lặng vang lên đặc biệt rõ ràng.

Miệng tên côn đồ còn chưa kịp mở, hai mắt trợn tròn như thấy ma.

Tạ Thiên Manh buông tay, cơ thể tên côn đồ đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Nếu những tên côn đồ này cho rằng Tạ Thiên Manh chỉ là một cô gái yếu đuối thì thật đáng tiếc.

Mặc dù ngoại hình của Tạ Thiên Manh trông có vẻ yếu đuối nhưng vì không gian nâng cấp nên các thuộc tính trên cơ thể cô đã được cải thiện rất nhiều.

Đặc biệt là sức mạnh, bây giờ Tạ Thiên Manh có thể dễ dàng nâng một chiếc xe bằng một tay.

Muốn bẻ gãy cổ một người đàn ông trưởng thành, thật sự quá dễ dàng.

Tạ Thiên Manh từ trên nóc xe nhẹ nhàng đáp xuống đất như một chú mèo, cô vỗ tay, vừa định đi thì lại dừng lại.

Bây giờ còn hơn hai tháng nữa là đến ngày tận thế, trật tự thế giới vẫn chưa sụp đổ.Cho dù bây giờ vị trí cô chọn là góc chết của camera nhưng nếu để xác chết ở đây, sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện.

Cô không sợ giết người, chỉ sợ lúc này nếu trêu chọc tới JC, nhất định sẽ cản trở tốc độ tích trữ hàng hóa của mình.

Tạ Thiên Manh nghĩ đến Tinh Ốc.

Mặc dù Tinh Ốc của Tạ Thiên Manh mới mở ra không gian chăn nuôi nhưng chỉ có thể trồng cây, còn chưa thể nuôi động vật.

Vì vậy, trước đó Tạ Thiên Manh vẫn chưa đưa sinh vật sống nào vào không gian.

Nhưng bây giờ là xác chết, xác chết hẳn không được tính là sinh vật sống.

Tạ Thiên Manh thử áp tay lên xác tên côn đồ này, khoảnh khắc tiếp theo, xác của anh ta đã biến mất khỏi bãi đỗ xe.

Tạ Thiên Manh còn cố ý vào không gian xem thử, sau khi thu dọn xong xác chết, Tinh Ốc trực tiếp đưa vào không gian chăn nuôi.

Đối với Tạ Thiên Manh, dọn dẹp một tên côn đồ hay bốn tên côn đồ cũng không có gì khác biệt.

Khi cô xuất hiện sau lưng tên côn đồ cuối cùng, anh ta đang gọi điện cho Viên Trạch An.

“Tam thiếu, cô gái này có chút không ổn, đột nhiên biến mất, sau đó lão tứ và hai người kia cũng không thấy đâu...”“Rắc!”

Tên côn đồ còn chưa nói hết lời, cả người đã ngã xuống đất như một đống thịt thối, chiếc điện thoại trong tay cũng trượt xuống đất.

Trong điện thoại vẫn không ngừng truyền đến giọng nói của Viên Trạch An, trong bãi đỗ xe vô cùng yên tĩnh.

“... Các người ăn cứt lớn lên à? Tao bỏ ra nhiều tiền như vậy để nuôi một lũ heo chắc? Nếu các người không giết được con tiện nhân đó thì cũng đừng quay về...”

Tạ Thiên Manh cúi xuống nhặt lấy điện thoại di động trên mặt đất, trực tiếp ấn ngắt liên lạc.

Thuần thục địa rút thẻ SIM ra, khôi phục cài đặt gốc cho điện thoại di động. 

Một chiếc điện thoại di động cũ nát cũng có thể bán được hai ba ngàn, đều là vật tư cả, vứt đi đúng là quá đáng tiếc!

Sau khi giao đấu với bốn tên côn đồ, Tạ Thiên Manh nhận ra một điều, cô đã quên tích trữ thứ quan trọng nhất.

Đó chính là vũ khí.

Chủ yếu là vì ở kiếp trước, mười mấy năm sau Tạ Thiên Manh đều là một quái vật, tứ chi và xúc tu của cô chính là vũ khí của cô.

Vì thói quen này, cô hoàn toàn không nghĩ đến việc phải kiếm một món vũ khí thuận tay.

Tuy nhiên, trước đó Tạ Thiên Manh còn có chuyện quan trọng hơn.

Đó chính là tìm một nơi thích hợp làm nơi trú ẩn cho mình trong mạt thế.

Năm phút sau, một chiếc xe tải nhỏ màu xám từ bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà thương mại đi ra, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ trong thành phố, biến mất không thấy không thấy dấu tích.

Hôm nay thời tiết rất lạnh, khi đỗ xe, những bông tuyết rơi lất phất.

Đông Xuyên không phải là thành phố dễ có tuyết rơi, vì vậy khi những bông tuyết này rơi xuống, rất nhiều người đi đường đã lấy điện thoại ra quay video lại.

Đây không phải là chuyện gì lạ.Chỉ có điều, những người quay video liên tục phát ra những tiếng kêu kinh ngạc.

Đặc biệt là chiếc xe đỗ song song với xe của Tạ Thiên Manh, cửa sổ xe được hạ xuống, một cô gái ăn mặc thời trang giơ điện thoại thò đầu ra, như thể phát hiện ra một lục địa mới.

“Oa! Tuyết màu hồng kìa! Đẹp quá!”

...

Tạ Thiên Manh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, quả nhiên, những bông tuyết rơi lất phất từ trên trời xuống không phải màu trắng, mà có màu hồng nhạt.

Mặc dù không quá rõ ràng nhưng lại khác biệt vô cùng.

Đồng tử của Tạ Thiên Manh không khỏi co lại, cô mím chặt môi, bàn tay nắm chặt vô lăng cũng dùng sức hơn, thậm chí cả các khớp xương cũng trắng bệch.

Điềm báo mạt thế đã xuất hiện.

Thời gian dành cho cô không còn nhiều nữa.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Tạ Thiên Manh đạp hết chân ga, nhanh chóng lái xe đến công ty môi giới.

“Địa thế phải cao, phải thoáng, tốt nhất là ở gần Minh Châu Viện, tôi muốn mua một căn nhà nhưng trước khi mua, tôi muốn ở thử ba tháng, ba tháng sau nếu không mua thì tôi có thể trả tiền thuê nhà.”

Tạ Thiên Manh nói ra yêu cầu của mình.”Vâng, tôi sẽ giúp cô xem, sẽ liên lạc với cô sớm nhất có thể.”

Tạ Thiên Manh nhìn nụ cười lịch sự trên mặt anh chàng môi giới, biết rằng anh ta không coi trọng vụ làm ăn nhỏ này của mình, cô cười nhẹ.

“Nếu có thể giúp tôi tìm được căn nhà như vậy, tôi sẽ trả riêng cho anh ba nghìn.”

Quả nhiên, có thưởng ắt có dũng.

Khi Tạ Thiên Manh đưa ra mức giá này, mắt Lý Tuấn sáng lên, nụ cười trên mặt anh ta lập tức chân thành và nồng nhiệt hơn nhiều.

“Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô tìm ngay, nhất định sẽ liên lạc với cô trong thời gian sớm nhất.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play