Edit: jena
Cây cối ở đây cuối cùng cũng đã dừng sinh trưởng. Những tán cây rộng lớn che khuất bầu trời, nhưng Tư Thần vẫn không vui chút nào.
Mùi cỏ cây xen lẫn bùn đất lại không thể che lấp đi những mùi tanh tưởi và nhiệt độ lên cao.
Trên mặt đất không còn chấn rung, như thể một con rồng đã say giấc bên dưới.
Tư Thần nghi hoặc nhìn mặt đất, cảm thấy mặt đất vẫn còn sẽ chấn động.
Thảm thực vật, rêu phong bao trùm lên các kiến trúc, cây cối dẻo dai, mềm mại đã nghiền nát xe tải tự động, két dự trữ nước đã bị cướp sạch.
Tiếng vỗ cánh của côn trùng vang vọng trong không khí, những con trùng to lớn bay vọt qua, trông như một đám mây đen đặc.
Tư Thần không khỏi nhớ tới hồi học trung học, trong sách giáo khoa có ghi rằng thật lâu trước kia, tinh cầu mà họ đang ở thật ra có một phần thuộc nền văn minh Trùng Tộc. Khi đó, hàm lượng oxy trong không khí rất cao, côn trùng chính là chủ nhân của thế giới. Có lẽ những truyền thuyết lâu đời cùng với những phế tích bị vùi lấp dưới cát bụi là minh chứng cho thấy cao duy xâm lấn đã từng xảy ra từ rất lâu trước đây.
Vẻ ngoài của con côn trùng này giống như một con gián cỡ lớn ở châu Mỹ, xung quanh có một đàn ấu trùng, chúng như một đám châu chấu bay thành đàn đi kiếm ăn, nhưng lại không thèm quan tâm có người trên mặt đất. So với ăn thịt con người, chúng nó có việc quan trọng hơn cần làm.
Lá cây bị côn trùng cắn xé, chảy ra một chất dịch màu đỏ.
Nước là tài nguyên quý giá nhất của khu vực này.
Tư Thần đến chỗ cái cây, nhìn nước chảy xuống thân cây.
Đã có vài con kiến chui ra từ mặt đất, dần dần hình thành một màu đen nghìn nghịt, bắt đầu liếm láp chất lỏng trên thân cây.
Cậu trầm tư một lát, lại nhìn Trường Sinh Uyển vừa tỉnh dậy đang đung đưa người trên cổ tay mình.
“Chi?” Trường Sinh Uyên cuộn tròn lại, âm thanh run run.
Tư Thần bắt được thân thể của nó, hơi bóp một chút, bắt nó uống nước thử độc.
Trường Sinh Uyên uống hai ngụm, vẫn còn sống, hơn nữa còn rất vui.
…
…
Hai tiếng sau.
Tư Thần đang đứng ở trung tâm thành phố của Trang Sơn, quần áo trên người đã ướt đẫm.
Trước mặt cậu là một vòi nước và một bức tường dài.
Bức tường chưa sập hoàn toàn, ống nước vẫn còn chắc, nhưng Tư Thần không muốn đến uống thử.
Bởi vì có một cái tay chết khô đang giữ chặt lấy vòi nước.
Người đàn ông này bị phơi cháy như xác ướp, động tác vẫn còn đang mở vòi nước, không nhìn rõ được biểu tình trên mặt nhưng từ cơ thể có thể cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng mơ hồ.
Sâu nhỏ trên người cậu bò lên phía trước, muốn hấp thụ chút hơi nước còn sót lại trong cơ thể của người đàn ông.
Đáng thương hơn cả, trên thi thể này đã có một chồi non mọc lên. Qua một thời gian nữa thôi, sự tồn tại của người này sẽ hoàn toàn biến mất, bị sinh vật cao duy ở đây nuốt chửng.
Từ lúc không gian gấp khúc xuất hiện đến giờ chỉ mới trôi qua 4 tiếng.
Lúc trước, Tư Thần còn có thể nghe thấy tiếng súng và tiếng khóc thút thít. Nhưng bây giờ chỉ còn vết thương trước mắt, thế giới đã hoàn toàn tĩnh lặng.
Tư Thần giấu mình ở trong bóng râm mà mặt trời không thể chiếu tới, lẩm bẩm: “Đây là mức độ 3A ư…”
Cậu đã trải qua hai lần không gian gấp khúc mức độ A. Khi đó tuy đáng sợ nhưng cũng không đến mức tuyệt vọng.
Đây là cao duy xâm lấn, nó nuốt trọn thế giới này bằng cơn ác mộng kinh hoàng nhất.
Sinh vật cao cấp đến từ chiều không gian khác, máu thịt và lửa đạn, phải cướp đoạt thì mới có thể sống sót.
Thuốc tiến hóa giúp cậu có thân thể tốt hơn người bình thường, có năng lực chịu nóng và giá lạnh.
Nhưng bây giờ Tư Thần chỉ cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Cậu vẫn muốn sống như xưa.
Trường Sinh Uyên uống nước kia vẫn còn sống, hẳn là cậu cũng sẽ như vậy.
Lá của những cây cổ thụ vươn dài.
Tư Thần lấy dao phẫu thuật ra, ghim vào thân cây, từ từ bò lên, cậu cảm giác mình chẳng khác gì một con khỉ.
Lá cây bị cắt đứt, chảy ra chất dịch có mùi hăng hắc của cỏ.
Tư Thần ngửi, là mùi hương quen thuộc.
Khi còn làm việc ở viện nghiên cứu, cậu thường xuyên tiếp xúc với những nguyên vật liệu thực nghiệm. Mùi vị này là thành phần cơ sở của thuốc gen loại RH.
Nước trong cây vẫn chưa được xử lý, nếu thân thể kém thì người thường uống vào sẽ trực tiếp tử vong.
Cao duy xâm lấn mang đến sự hủy diệt, nhưng đồng thời cũng mang đến cơ hội tiến hóa. Giống như vạn vật đều có hai mặt, luôn có người may mắn tồn tại giữa biến cố.
Tư Thần uống vài ngụm nước, hương vị nhàn nhạt giống nước ớt ngâm, uống vào nóng rát miệng nhưng cũng đã giúp cậu đỡ khát hơn một chút.
Cậu phóng mắt nhìn ra xa, nhìn thấy một khu rừng mưa nhiệt đới. Cuối chân trời bị bao phủ bởi một màu đen nhàn nhạt. Đó chính là không gian gấp khúc bên cạnh.
Người ở trong không đi ra được, người ở bên ngoài không đi vào được.
Tư Thần ngồi vắt vẻo trên thân cây ngắm cảnh, bỗng ở dưới đất truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Mặt đất rung chuyển, cái cây cậu đang ngồi cũng bị ảnh hưởng theo. Tư Thần nắm chặt con dao trong tay, quyết định đi xuống. Cậu bám vào thân cây mà bò.
Bốn phía tràn ngập tro bụi. Trong không khí có đốm lửa khét giống như khí thải công nghiệp.
Một mùi gay mũi truyền đến, hai mắt Tư Thần không thích ứng kịp nên nheo lại.
Cậu bịt kín mũi mình.
Có người vừa chui ra từ mặt đất.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặt mày không thể nói là thanh tú, cũng không có khí vị sắc bén, chỉ có một đôi mắt xanh trong veo như là nước hồ xuân.
Hắn ho một tiếng, khạt ra một vệt máu, từ từ leo ra khỏi hố.
Quý Sở Nghiêu ở khu Trang Sơn đã nhận được báo động về không gian gấp khúc trước một phút.
Hệ thống động lực của hắn có thể bay ra ngoài không gian, vì vậy có thể rời đi trước khi không gian gấp khúc được hình thành.
Những đốm đen hỗn loạn trên mặt trời là điềm báo cao duy xâm lấn sẽ xảy ra. Năng lượng xung quanh căn cứ biến đổi, trí não của hắn kết luận rằng mức độ nguy hiểm của không gian gấp khúc này dao động từ 2A đến 3A.
Loại bỏ không gian gấp khúc chỉ có hai cách. Một là chờ năng lượng sóng của không gian gấp khúc tiêu hao hết; hai là giết hết sinh vật cao duy trong không gian gấp khúc.
Quý Sở Nghiêu đến đây để nghiên cứu khoa học, vì vậy chân được lắp ráp máy dạng nhẹ.
Hắn nhìn những gương mặt xa lạ chạy trốn quanh mình, trên mặt những người đó còn vương nước mắt và nỗi sợ hãi, vì vậy hắn quyết định đi ngược chiều.
Quý Sở Nghiêu lựa chọn cách thứ hai: giết hết sinh vật cao duy trong không gian gấp khúc.
Quý Sở Nghiêu đoán không sai, khu vực này có mức độ nguy hiểm là 3A.
Chỉ là hắn không ngờ rằng sinh vật cao duy “Nữ vương” ở đây đã tiến hóa đến cấp Bảy.
Đây là một nền văn minh sắp sửa bị diệt vong, có sinh vật trí tuệ dùng dinh dưỡng trong thân thể mình để nuôi dưỡng ra một “Nữ vương”.
Tóm lại, Quý Sở Nghiêu chiến đấu với Mẫu Trùng Tộc đã lâm vào tình trạng lưỡng bại câu thương*.
*两败俱伤: hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì.
Vào thời khắc mấu chốt, hắn vứt bỏ nửa thân dưới, chui ra khỏi mặt đất.
Cơ thể của Quý Sở Nghiêu được cấu tạo từ máy móc, nhưng bây giờ đã bị đứt gãy, lộ ra những sợi dây điện dài ngoằn, đôi khi còn xẹt cả tia lửa điện.
Trạng thái hiện tại của Quý Sở Nghiêu rất kém, hắn đã dùng hết thuốc gen cấp cứu. Tệ hơn là, vì thân thể bị hư tổn, hắn không có chân, không đi được.
May mắn là mọi chuyện vẫn chưa hết đường cứu chữa.
Dựa theo rà quét của máy, ở gần hắn có một người…. nhìn qua có vẻ dễ bị lừa.
Đôi mắt xanh lam của Quý Sở Nghiên thu lại ánh sáng vào trong con ngươi.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía người đang đi đến, lễ phép dò hỏi: “Xin chào. Cho hỏi cậu có thể giúp tôi một chút được không?”
Vừa nói, Quý Sở Nghiêu vừa nhẹ nhàng sờ xuống phần thắt lưng của mình.
…
…
Tư Thần cũng đang đánh giá hắn cách đó mấy mét.
Tư Thần chưa từng nhìn thấy cấu tạo thân thể của cyborg, nhưng cũng đã từng nhìn thấy những thứ đó được đăng trên các phương tiện quảng cáo, vẫn biết được giá cả của nó.
Có thể sử dụng máy móc để làm thân thể chính là người có tiền, và trên người Quý Sở Nghiêu còn được phủ một lớp da nhân tạo vô cùng quý hiếm. Chắc chắn hắn có xuất thân từ một gia tộc danh giá.
Ở trong không gian gấp khúc, niềm tin giữa người với người rất mong manh.
Trường Sinh Uyên vẫn cuộn tròn treo trên cổ tay cậu, bỗng nhiên nó phát ra tiếng gào rống. Nó cảm nhận được nguy hiểm.
Không khí lại lâm vào im lặng.
Tư Thần cẩn thận trả lời: “Tôi không phải tiến hóa giả, không có khả năng giúp anh.”
Thật ra Quý Sở Nghiêu không có thói quen nhìn người khác. Nhưng bây giờ hắn chỉ còn một nửa người, đành phải ngẩng đầu nhìn Tư Thần: “Cậu có thể giúp tôi.”
“Ở đây là khu 3A. Đôi mắt của tôi có thể phân tích, nó phát hiện tố chất thân thể của cậu đã tiến hóa so với người thường, nhưng vẫn chưa đạt cấp 1 của Thang Trời. Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm nguy hiểm nhất của khu vực này, theo thời gian trôi qua, khả năng tồn tại của cậu là 0%.”
“Tôi cũng sẽ nói thêm cho cậu biết. Vì nửa thân của tôi đã bị hủy hoại, năng lượng đã cạn kiệt, tạm thời tôi không thể hành động. Trong phạm vi 5 km, cậu là người duy nhất là sinh vật trí tuệ có mức độ nguy hiểm là 0, so với ấu tể Trường Sinh Uyên kia còn thấp hơn, cho nên tôi cũng có thể giúp đỡ cậu.”
Tư Thần lẳng lặng nhìn hắn: “Nên là?”
“Tôi là Quý Sở Nghiêu, là người của nhà họ Quý. Chúng ta có thể hợp tác với nhau. Chỗ tôi có thuốc gen loại A, có thể giúp cậu vượt qua không gian gấp khúc trong thời gian tiếp theo. Chỉ cần cậu giúp tôi đến trạm nạp điện, tôi sẽ đưa thuốc cho cậu. Được không?”
Khi nghe đến “người nhà họ Quý”, Tư Thần nhịn không nổi mà siết chặt tay mình, không khống chế được cơn tức giận ngùn ngụt sôi trào.
Cậu nhớ tới thí nghiệm thất bại lúc trước và tội danh “học thuật giả”.
Quý Sở Nghiêu cảm thấy rằng người bình thường khó mà bỏ qua lời đề nghị của hắn.
Hắn cũng không lo lắng Tư Thần sẽ giết người cướp của, vũ khí dự trữ của hắn có thể giết chết được cả 10 Tư Thần trong nháy mắt, kể cả Trường Sinh Uyên của cậu.
Tư Thần quả thật có chút động lòng.
Ngày thường ở bệnh viện cậu chỉ có thể mua được thuốc loại RH cấp thấp, mà thuốc loại A chính là sản phẩm xa xỉ dành cho công dân cấp bậc 2 trở lên.
Nhưng nụ cười của Quý Sở Nghiêu khiến cho Tư Thần phiền lòng.
Giống như biết chắc người khác không thể từ chối lời đề nghị của mình, chẳng khác nào dễ dàng ăn tươi nuốt sống cậu.
Tư Thần lùi về sau một bước: “Thực xin lỗi.”
Ở không gian gấp khúc cứu một người xa lạ, quá nguy hiểm.
Cậu cũng không xác định được Quý Sở Nghiêu có lừa mình hay không, huống hồ hắn cũng là người nhà họ Quý.
Thấy Tư Thần chuẩn bị rời đi, Quý Sở Nghiêu “chậc” một tiếng, gọi cậu lại: “Một đoạn thời gian nữa không gian gấp khúc sẽ tăng độ nguy hiểm hơn, cậu lại không phải tiến hóa giả. Không có thuốc sẽ không sống nổi. Thuốc ở trong túi của tôi, cậu tới lấy đi.”
Bước chân của Tư Thần dừng lại, xoay người nhìn hắn.
Gương mặt của Quý Sở Nghiêu lộ vẻ hòa nhã, nhìn qua vô cùng phúc hậu và vô hại.
Thấy cậu vẫn chậm chạp không làm gì, Quý Sở Nghiêu dứt khoát lấy thuốc từ trong túi ném ra ngoài, rớt xuống bên chân của Tư Thần. Tư Thần chần chờ một lúc rồi nhặt túi bạc kia lên.
Trong túi có hai viên con nhộng, Tư Thần chưa nhìn thấy loại thuốc này bao giờ nhưng trên vỏ con nhộng có ký hiệu của “Gen Xà Trương”.
Làm nhân viên nghiên cứu ở tầng chót của tập đoàn Xà Trương, cậu xác định đây là đồ thật, vì tránh hàng giả nên mới có ký hiện này, và giá cả bình thường rất đắt đỏ.
Tư Thần không thích nợ ân tình.
Vì vậy cậu nuốt viên thuốc kia xong thì ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía hắn, cứng rắn hỏi: “Trạm nạp điện gần nhất ở đâu?”
***
Cyborg này im lặng hơn là Tư Thần nghĩ.
Tư Thần đi trên đường, dẫm phải một dấu chân thật sâu.
Làn da của Quý Sở Nghiêu không phải là nguyên gốc, xê dịch qua lại cũng không khiến người khác thấy ghê tởm.
Trạm nạp điện được xây dựng để cho các cyborg có thể sử dụng. Vì cải tạo cơ giới ngày một nhiều, cũng giống như những chiếc xe vận tải tự động, các trạm nạp điện cũng được dựng ở trên đường, không cần trả phí.
Trạm nạp điện gần chỗ bọn họ nhất cách đây 2 km, tốn nửa giờ đi bộ.
Tiến lên phía trước, Tư Thần có chút lo lắng ở trạm nạp điện này không biết có bị hư hỏng như xe vận tải kia không. Nhưng sự thật chứng minh rằng máy móc do Trung Tâm Cơ Giới sản xuất ra không phải là đồ kém chất lượng.
Trạm điện cố định trên mặt đất, còn sáng đèn, yên tĩnh đứng giữa không gian đổ nát.
Tư Thần thả Quý Sở Nghiêu xuống đất, rút một dây cáp điện từ máy nạp điện ra.
Thứ này hơi giống một cái ống nước.
Quý Sở Nghiêu mở chốt nạp điện ở đùi trong của mình ra, cắm vào người bắt đầu nạp điện.
Thật kỳ lạ, Tư Thần nhịn không được, hai mắt tò mò quan sát: “Sao chốt nạp điện lại ở chỗ này vậy?”
Quý Sở Nghiêu giải thích: “Ở chỗ khác diện tích bại lộ quá lớn, dễ bị hư, không có phương tiện để nạp điện. Qua thí nghiệm nghiên cứu thì phần đùi trong là nơi nạp điện tốt nhất.”
Điện bắt đầu được luân chuyển vào, hoa văn màu xanh lam trên người Quý Sở Nghiêu sáng lên, từ tay lan tràn đến cổ, như một loại ký hiệu thần bí thời xưa.
Giống như thần thoại xưa kết hợp với khoa học kỹ thuật hiện đại, quả thật đẹp đến kinh người.
Tư Thần chỉ tay vào hoa văn phát sáng, hỏi: “Đây là gì vậy?”
Quý Sở Nghiêu đáp: “Là bảng mạch điện của tôi, thiết kế riêng bằng hình thức phát quang RGP.”
“…”
Tư Thần cách xa Quý Sở Nghiêu 3 mét. Dùng thuốc gen cao cấp, đau đớn trong người đã đỡ hơn rất nhiều.
Nhưng nhiệt độ nóng bức này vẫn hun nóng khiến cho da cậu bị cháy đỏ một mảng.
Tư Thần rất trắng, màu đỏ đó càng dễ nhận thấy hơn. Vì chảy máu dưới da nên bắt đầu xuất hiện những đốm đỏ.
Quý Sở Nghiêu có chút bất đắc dĩ: “Nếu nóng quá thì cậu có thể dựa vào tôi. Tôi cũng có ăn thịt cậu đâu.”
Hắn không có máu lưu thông trong thân thể mà là dung dịch có thể điều tiết nhiệt đồ phù hợp với thời tiết nóng hoặc lạnh.
Từ nhỏ đã tiến hành cải tạo cơ giới nhưng trình độ cơ giới hóa của Quý Sở Nghiêu cũng không quá cao.
Hắn chỉ lắp ráp mỗi hai chân. Sau đó để nâng cao năng lực sinh tồn mới đổi máu và da.
Là người thừa kế đứng top10 của nhà họ Quý nhưng trình độ cơ giới hóa của hắn lại ở mức thấp nhất, chỉ có 37%.
Mặt trời đã dần ngả bóng về phía tây, gần như sắp lặn hoàn toàn. Vậy mà nhiệt độ vẫn không thuyên giảm.
Tư Thần ngồi bên cạnh hắn. Quý Sở Nghiêu không lừa cậu, trên người hắn vô cùng mát mẻ.
Ngay từ đầu Tư Thần còn có thể bảo trì khoảng cách nhưng càng về sau cậu cách Quý Sở Nghiêu càng gần, cuối cùng cả người như muốn dán lên cả đối phương.
Quý Sở Nghiêu còn nạp điện, Trường Sinh Uyên quấn quanh cổ tay Tư Thần đột nhiên bò đến, cắn một ngụm lên ngón tay hắn, phát ra tiếng “chi chi” đầy nôn nóng.
Quý Sở Nghiêu nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện Tư Thần đang dựa vào cánh tay mình, thân thể đỏ lên không bình thường.
Hoàn cảnh chuyển biến ngày một xấu, đã đến cực hạn chịu đựng của người bình thường.
Bản năng sinh tồn đã khiến cậu đến gần Quý Sở Nghiêu.
Tay Quý Sở Nghiêu đặt lên trán cậu: “Trong túi tôi còn thuốc gen, cậu tự lấy đi. Bây giờ nhiệt độ trong không khí đã lên đến 87.6 độ C rồi. Đừng cậy mạnh. Cậu mà chết thì tôi cũng gặp phiền phức. Ở đây không có máy móc để tôi đổi thân thể.”
Đại não của Tư Thần đã sớm không còn năng lực suy nghĩ, tay cậu nghe theo lời Quý Sở Nghiêu sờ đến bên eo hắn, lấy ra một viên thuốc.
Gian nan nuốt viên thuốc khô khốc xuống, Tư Thần có ảo giác như mình được kéo dài thêm sinh mệnh: “Cảm ơn.”
Cậu không hiểu biết nhiều về tiến hóa giả, nhưng Tư Thần biết rằng cyborg có điện và cyborg không điện là hai sinh vật khác nhau.
Sau khi nạp điện, Quý Sở Nghiêu chưa chắc sẽ giúp cậu.
Quý Sở Nghiêu nhìn đôi mắt của cậu, nghiêm túc trả lời: “Đây là thuốc giá rẻ nhất trên người tôi, cha tôi sợ khi tôi ra ngoài phát sinh sự cố ngoài ý muốn nên chuẩn bị rất nhiều thứ. Không cần cảm ơn.”
***
Lượng điện Quý Sở Nghiêu cần nạp nhiều hơn những người cải tạo cơ giới bình thường rất nhiều, gần như muốn rút cạn điện ở trạm nạp điện.
Trạm nạp điện này có 7 lô nạp điện, Tư Thần dò hỏi vài lần, đáp án nhận được từ máy móc đều là “Không còn điện dự trữ.”
Hai người ngồi từ chiều đến khi trời tối. Trong túi của Quý Sở Nghiêu thứ gì cũng có, Tư Thần trơ mắt nhìn hắn lấy ra một cái đèn gấp, đặt trên mặt đất. Đèn này dùng nguồn năng lượng mới, không chỉ phát sáng mà còn tỏa nhiệt.
Hai mặt trời dần lặn xuống, ánh sáng cuối cùng đã tắt ngóm. Nhiệt độ xung quanh thoáng chốc đã hạ thấp, có cả sương mờ phủ trên thảm thực vật.
Quý Sở Nghiêu vô cùng tri kỷ vận dụng cơ thể có dung dịch điều chỉnh nhiệt độ trên người mình, cả người như một bếp lò di động, tỏa ra khí nóng hầm hập.
Tư Thần chà sát hai bàn tay, nói từ đáy lòng: “Cải tạo cơ giới như thể biến thành một phương tiện.”
Quý Sở Nghiêu tán đồng: “Đúng vậy. Hơn nữa còn áp dụng đối với rất nhiều người. Nếu không phải tiến hóa giả thì có thể trở thành cyborg vận chuyển. Cho nên bây giờ được lưu hành rất rộng rãi, cũng có nhiều hơn một cách tiến hóa. Nhưng hạn chế cũng rất rõ ràng.”
“Hạn chế lớn nhất chính là tiền bạc. Hơn nữa, tiến hóa cũng chỉ có thể đến cấp Tám, sau đó là đỉnh điểm của kỹ thuật khoa học…”
Quý Sở Nghiêu nói nói, đột nhiên ngừng lại hô hấp.
Hắn rút một sợi dây cáp điện ra, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Quý Sở Nghiêu có thể nhìn mà không cần dùng mắt. Hắn có một loại máy nhỏ dùng để rà quét sinh vật, đồng thời giúp hắn báo động nguy hiểm.
“Nữ vương” bị trọng thương không cam lòng yếu thế, đã tìm thấy vị trí của hắn, nửa đêm muốn giải quyết nỗi ô nhục.
Tư Thần nghe thấy một vài âm thanh, giống như là tuyết lở, tuyết đang từ từ kéo xuống từ đỉnh núi.
Quý Sở Nghiêu: “Bế tôi lên, sau đó chạy sang hướng đông, chạy càng nhanh càng tốt.”
Giọng điệu của hắn gấp gáp, Tư Thần cũng chưa kịp hỏi lí do đã theo bản năng làm theo.
Hệ thống của hắn đang điên cuồng báo động.
Tư Thần bế hắn lên, cũng không quay đầu nhìn mà bắt đầu chạy.
Nếu cậu còn thừa sức lực thì có thể phát hiện Quý Sở Nghiêu trong ngực mình đang nâng một cánh tay lên, đầu ngón tay bắt đầu phát sáng.
Quý Sở Nghiêu vừa bị điện giật, thân thể bên ngoài phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Vầng sáng đó theo mu bàn tay từ từ lan tràn khắp nơi, đến sườn mặt là một màu xanh nhạt đẹp đẽ.
Đôi mắt hắn sáng lên một màu xanh thẳm. Ánh sáng ấy không phải ở trong đồng tử mà là được khảm vào khí cụ trong mắt.
Lúc nãy, Quý Sở Nghiêu nói với Tư Thần đó là bảng mạch điện của hắn, thật ra chỉ là chọc cậu thôi. Thật ra đây là thứ chứng minh quá trình tiến hóa của hắn.
Một con sao biển từ chỗ bọn họ ngồi khi nãy chui ra khỏi mặt đất, bắt đầu hí vang một âm thanh đinh tai nhức óc.
Theo sau là con thứ hai, con thứ ba. Mỗi con đều cao cả chục mét, gai nhọn dựng ngược bên ngoài, khoang miệng là những vòng răng nanh hình xoắn ốc.
Đây là săn thực giả* cao cấp nhất của khu vực sinh thái này, Trùng Tộc của Nữ Vương, thuộc chủng tộc Sao Biển.
*猎食者: kẻ săn mồi
Nguyên bản của Nữ vương có chín thân thể, bây giờ chỉ còn lại ba.
Đồng tử Tư Thần co rút lại, lần đầu tiên đối mặt với quái vật như thế này, cảm thấy con trùng khổng lồ kia như một vị vua giáng thế.
Trường Sinh Uyên đã chui vào trong quần áo của Tư Thần, còn dán lên cổ áo của cậu mà run bần bật, khẽ rên rỉ vài tiếng “chi chi”.
Nó nói: “Mẹ ơi chạy đi.”
Bàn tay của Quý Sở Nghiêu xuất hiện một cái lỗ đen.
Đây là những vũ khí hắn ít khi sử dụng. Nhưng sau khi vào không gian gấp khúc này, hắn đã phải mở ra đến bảy lần.
Sáu lần trước là để giết chết một thân thể của Nữ vương.
Ánh sáng xanh ngày một sáng chói hơn, soi sáng giữa không gian như là ban ngày.
Tư Thần nghe thấy tiếng máy móc vận chuyển và một tiếng nổ vang thật lớn.
Thân thể của Quý Sở Nghiêu quá nóng.
Khó có thể hình dung nổi chấn động kia, nhưng chắc chắn không thuộc phạm trù sức mạnh của con người.
Cột sáng đâm thẳng lên trời rồi xuất hiện một cái hố trống.
Những cột sáng nhỏ khác bắn thẳng vào thân thể, đại não của Nữ vương.
Sao biển thét chói tai.
Vết thương bị đâm thủng miệng đối với một thân thể khổng lồ không đáng nhắc tới, nhưng nó là trùng cổ, cuối cùng vẫn ngã xuống, từ miệng vết thương phun ra máu xanh sẫm đặc sệt.
Nó không hiểu, lúc trước Quý Sở Nghiêu rõ ràng đã bị nó đánh trọng thương, tại sao vẫn có thể sử dụng năng lượng cao duy?
Quý Sở Nghiêu lại nâng tay lên, nhắm thẳng vào chính giữa thân thể còn lại của Nữ vương.
Còn chưa chờ năng lượng bắn ra, hai thân thể của Nữ vương đã chui xuống đất chạy trốn.
Cánh tay nâng lên của Quý Sở Nghiêu chợt buông xuống, trên người là mồ hôi lạnh ròng ròng.
Bởi vì tiêu hao nhiều năng lượng, tay hắn đang run rẩy.
Quý Sở Nghiêu cúi đầu, nhìn chỗ mà hai thân thể dán vào nhau: “Xin lỗi, khiến da cậu bị bỏng rồi. Thuốc gen của tôi có thể chữa trị, sau khi rời khỏi đây tôi sẽ tìm cho cậu một lớp da mới.”
Vừa rồi, thân thể của Quý Sở Nghiêu nóng đến quá tải, dẫn đến Tư Thần bị phỏng nghiêm trọng, làn da đau đớn bị nung nóng.
Tư Thần hậu tri hậu giác cảm thấy đau thấu xương, thậm chí còn cảm nhận được dấu vết da thịt bị nướng chín: “Tôi không sao.”
Cậu lấy dao phẫu thuật ra, đem phần da đó cắt bỏ.
Cậu là con người có máu thịt bình thường, vẫn sẽ cảm thấy đau. Vài giọt nước mắt sinh lý của Tư Thần chảy xuống, cánh tay run rẩy, nhưng biểu tình lại vô cùng bình tĩnh.
Quý Sở Nghiêu nhìn chằm chằm vào những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, cảm thấy hơi hoang mang nên quay đầu đi.
Trong lòng hắn có một cảm giác kỳ quái, nhưng cảm xúc này thật xa lạ. Hắn không nắm bắt được.
Vì vậy Quý Sở Nghiêu từ bỏ phải suy nghĩ về việc này.
Bây giờ có chuyện khác khiến hắn phiền não hơn nhiều.
Nguồn năng lượng trung tâm của hắn đã vỡ nát rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Sở Nghiêu tự khai báo họ tên: từ tên giả biến thành tên thật
Bác bỏ tin đồn:
1. Tiểu Quý vẫn còn, sau khi cải tạo cơ giới cũng không bị mất đi. (=)))) ai bảo tg viết anh ta tự vứt nửa thân mình chi)
2. Chốt nạp điện không thấm nước, bên ngoài có lớp bảo hộ bằng kim loại.
29.07.22
orz chương này 5k chữ đấy
/Trạm nạp điện giống kiểu như thế này nhưng mà nhỏ hơn, và mình nghĩ màu xanh trên người bạn Quý Sở Nghiêu cũng giống màu xanh này luôn nè hehe/
Chia sẻ: