Edit: jena
Sáng sớm, dậy sớm.
Quý Sở Nghiêu tháo dây sạc cắm trong đùi ra, duỗi người.
Là một người cải tạo cơ giới, hắn cũng không cần ngủ quá nhiều, lúc cần thiết thì có thể không ngủ một tháng cũng được.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng là một người sống, ngủ chính là một sự hưởng thụ về mặt tinh thần, vô cùng thoải mái.
Màn cửa tự động được kéo ra, màn hình LED trên cửa sổ là hoa anh đào trên núi tuyết.
Máy lọc không khí tự động hạ thấp nhiệt độ, thổi ra những luồng gió lạnh của núi tuyết.
Hôm nay là cuối tuần, giai cấp công nhân không cần đi làm.
Dù Quý Sở Nghiêu không cần đi làm nhưng hôm nay Tư Thần sẽ đến nhà hắn.
Trải qua hơn 20 năm cải tạo thân thể, Quý Sở Nghiêu đã không còn cần thức ăn để duy trì sự sống. Hắn đã thay đổi nội tạng, mỗi ngày chỉ cần uống dịch dinh dưỡng điều phối là được.
Tuy đều được gọi là “dịch dinh dưỡng” nhưng người ở tầng dưới chót dùng để uống cho đỡ đói, miễn cưỡng để duy trì sự sống; ngược lại, dịch dinh dưỡng mà hắn uống là dịch tiến hóa, thuốc gen, dung dịch năng lượng hỗn hợp.
Vì đang trong giai đoạn hồi phục, dinh dưỡng mà hắn uống hằng ngày còn quý giá hơn.
Đại gia trong quá khứ ăn xài như thế này đều ở hạn mức cao nhất, nhưng từ khi xuất hiện cao duy xâm lấn, hạn mức đó đã biến mất.
Trong nhà của Quý Sở Nghiêu chỉ có một mình hắn.
Nhưng hắn có rất nhiều máy móc trí năng ở bên cạnh.
Trình độ trí năng cao nen các cyber giống như quản gia. Chúng nó đều bay bay trong không trung, tốc độ cực nhanh, có thể luôn xuất hiện ở nơi mà chủ nhân yêu cầu.
Quản gia số 1: “Đến 6 giờ sáng, các nguyên liệu nấu ăn đã được vận chuyển đường hàng không đến đây, đầu bếp đang ở trong nhà bếp đợi lệnh.”
Quản gia số 2: “Đã kiểm tra xong kho vũ khí, vũ khí máy móc đều có thể sử dụng bình thường.”
Quản gia số 3: “Đã tắt các thiết bị theo dõi trong nhà, chắc chắn lão gia sẽ không thể lấy được số liệu thông tin.”
“Đúng vậy, chúng tôi còn kiểm tra đo lường, lão gia vẫn đang ở trước cổng công ty chờ phu nhân Sở tan làm. Lão gia đã đợi ba ngày nhưng phu nhân vẫn còn tăng ca.”
Quý Sở Nghiêu gật gật đầu, cảm giác mọi thứ trước mắt đều vạn vô nhất thất*, vô cùng hài lòng.
*万无一失: không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào
***
Vì Quý Sở Nghiêu đã nói rằng “tư chất bình thường”, tâm trạng hưng phấn của Tư Thần đã nhanh chóng không còn lại gì.
Trường Sinh Uyên chà xát bụng của mình: “Mẹ ơi, đói đói.”
Nó là một cái thùng cơm nhỏ, dù chỉ no có 8/10, đối với nó vẫn là “đói đói”.
Nó chẳng những tự khiến bản thân đói mà còn truyền sự đói bụng sang cho Tư Thần.
Vì vậy Tư Thần cũng đói đến hoảng.
Tư Thần mặt không cảm xúc nói: “Không được, không thể đói đói.”
Trường Sinh Uyên không náo loạn, Tư Thần cũng không đói bụng.
Vì tiết kiệm tiền, cậu luôn ăn cơm ở công ty.
Tư Thần luôn gọi phần ăn A của nhân viên. Có cà chua xào trứng vị dinh dưỡng cao, thịt kho tàu vị thịt bò, quan trọng nhất là một quả trứng gà chân chính.
Cậu ăn qua loa hai muỗng, không thể nhịn nổi cảm giác buồn nôn từ nội tâm, vội vàng buông chén đũa, chạy vào WC nôn khan.
Một màn này bị tổ trưởng đang múc cơm thu hết vào đáy mắt.
Tổ trưởng cảm thấy càng giấu càng lòi đuôi, hôm nay Tư Thần mặc áo cổ cao, trên mu bàn tay lộ ra bên ngoài có vết hồng hồng, nhìn qua giống như là được người khác hôn.
Trưa hôm đó, tổ trưởng liền do dự dò hỏi: “Tiểu Thần à, sau này cậu có cần phải nghỉ thai sản không?”
Dù được gả vào hào môn thì khi sinh con có rất nhiều lợi ích, nhưng nếu Tư Thần nghỉ thai sản thì tổ thí nghiệm của bọn họ liền phế đi đó!
Nhờ khoa học kỹ thuật, huyền học cùng thêm những nhân tố khác, chuyện đàn ông sinh đẻ đã không còn là chuyện không thể.
Thậm chí để lừa gạt trợ cấp sinh sản, một số đàn ông quỷ kế đa đoan còn xây dựng gia đình, có người còn chịu đau đẻ tới ba đứa.
Tư Thần: “…”
Cậu thiếu chút nữa đã đấm một cái vào mặt tổ trưởng.
Ngày hôm sau, Tư Thần mặc một bộ quần áo bình thường, đón xe đến sơn trang của Quý Sở Nghiêu.
Vì Quý Sở Nghiêu đã cấp quyền hạn tạm thời cho cậu, bảo vệ cũng không có gây cản trở, trực tiếp lái xe chở Tư Thần đến trước cửa nhà Quý Sở Nghiêu.
Sơn trang Minh Vân trải dài hai con đường lớn, là khu thương nghiệp phồn hoa nhất ở Giang Xuyên.
Ở địa phương tấc đất tấc vàng này, sau khi chia thành từng khu sẽ được xây thành những sơn trang tư nhân, là chỗ ở của những người thừa kế các gia tộc lớn.
Tư Thần không biết nhà họ Quý giàu đến mức nào, nhưng nhìn tầng hầm và lầu ngầm cùng sân huấn luyện như thế này, hắn quả thật đã vượt xa trí tưởng tượng của cậu.
Quý Sở Nghiêu cho cậu xem một buổi triển lãm súng ống: “Đây là một số kích cỡ được lưu hành trên thị trường, ngoại trừ một số ít súng laser và súng điện lưu có nguồn năng lượng thì những cái khác đều không có đạn.”
Ánh sáng sáng lóa trên lớp kim loại của mỗi cây súng rung động lòng người dị thường, quả thật xứng với ánh đèn lấp lánh trắng sáng, khiến tim người ta đập thình thịch không thôi.
Quý Sở Nghiêu mỉm cười nói: “Súng ống này cậu cứ tùy tiện dùng. Nếu không biết thì tôi dạy cậu.”
Đôi mắt của Tư Thần sáng lên một chút, cảm thấy bây giờ Quý Sở Nghiêu nói gì cũng đẹp trai hơn lúc trước.
“Đây là sân huấn luyện mô phỏng, cần phải kết hợp với thiết bị thực tế ảo và sử dụng dây điện nối với hệ thần kinh.” Quý Sở Nghiêu cố gắng nói dễ hiểu nhất: “Sẽ mô phỏng lại các hoàn cảnh của không gian gấp khúc mà con người đã ghi nhận được, mức độ nguy hiểm cao nhất là 2A. Tuy nhiên cần những trang bị đặc thù. Cậu có thể xem nó như một game thực tế ảo online, thế nhưng bản đồ sẽ nhỏ hơn một chút.”
Vừa nói, hắn vừa giúp Tư Thần cắm dây điện thần kinh.
“Thực chiến mới là cách tích lũy kinh nghiệm tốt nhất.” Quý Sở Nghiêu ấn lên bả vai của Tư Thần, giúp cậu ngồi xuống ghế dựa, dẫn dắt cậu mang thiết bị mô phỏng, là một cái kính VR cố định ở phần đầu: “Yên tâm, rất chân thật. Nhưng sẽ không bị…”
Giọng hắn dừng lại một chút: “Trọng thương.”
Điều Quý Sở Nghiêu muốn không phải là hoa tươi trong lồng kính.
Lần đầu tiên gặp nhau ở không gian gấp khúc, Quý Sở Nghiêu đã biết rõ bản chất của Tư Thần là một người giống hắn.
Quý Sở Nghiêu khởi động thiết bị.
Tư Thần cảm giác cơ thể mình dần mất trọng lực.
Sau giây phút choáng váng ngắn ngủi, cảnh tượng trước mặt cậu đã biến đổi.
Cậu đang ở một khu rừng nhiệt đới, cảnh tượng này vô cùng chân thật. Thậm chí Tư Thần còn ngửi thấy được mùi cỏ cây trong không khí ẩm ướt.
Cách cậu mấy mét có một con thiêu thân-người như hổ rình mồi.
Trong tay cậu có một con dao.
Bên tai Tư Thần truyền đến giọng nói của Quý Sở Nghiêu: “Vũ khí lạnh là vũ khí nguyên thủy của con người. Ở trong không gian gấp khúc, có thể áp dụng nó trong cận chiến, hiệu suất cao. Trước tiên học xong vũ khí lạnh trong cận chiến. Vũ khí có thể giúp cậu mở rộng thêm phạm vi hoạt động.”
“Cậu vừa mới bắt đầu luyện tập, tôi chọn cho cậu cảnh quen thuộc nhất. Là nơi mà chúng ta gặp nhau. Sau này, tôi sẽ dạy cậu quen biết với nhiều loại hình sinh vật chiều cao hơn. Cậu phải học được cách chiến đấu. Không cần lãng phí thiên phú của cậu.”
Vừa lúc Quý Sở Nghiêu nói xong, thiên thân trước mắt đã đập cánh, thét chói tai nhào tới chỗ cậu.
Tư Thần né tránh theo bản năng, cánh của thiêu thân xẹt ngang qua sườn mặt của cậu.
Trên mặt cậu nổi lên cơn đau nóng rát.
Tư Thần dùng tay sờ thử, vậy mà còn có máu.
Hiện thực vẫn là giả thuyết? Ở lại đây một khắc, giới hạn chân thật liền trở nên cực kỳ mơ hồ.
Tư Thần nhìn vào thiêu thân-người đang đậu trên cây, đại não tự động phân bố adrenalin, phán đoán nguy cơ xuất hiện trước mắt.
Cậu nắm chặt dao.
“Giết nó.” Quý Sở Nghiêu lạnh lùng nói.
…
Trong sân huấn luyện giả thuyết 300 mét vuông.
Hệ thống mô phỏng thao tác, không ngừng thay đổi hình thái, tạo lập không gian và khuynh hướng cảm xúc của sinh vật chiều cao.
Ví dụ như thiêu thân-người đối diện với Tư Thần, Quý Sở Nghiêu không được ghi chú trong hệ thống chỉ là một cục sắt trong mắt nó.
Quý Sở Nghiêu chống tay ngồi một bên.
Trên mặt bàn nhỏ hình vuông có trà sữa và biểu đồ phân tích số liệu.
Trên biểu đồ, những số liệu của Tư Thần được cung cấp đầy đủ không sót thứ gì.
Thể lực, sức chịu đựng, sức bật, xác suất chuẩn xác…
Từ lúc bắt đầu huấn luyện đến giờ đã trôi qua 5 tiếng.
Số lần Tư Thần gặp sinh vật chiều cao mô phỏng là 11 lần: 7 lần thành công, 1 lần thất bại, 3 lần đánh ngang tay.
Đánh ngang tay cũng đồng nghĩa với việc đồng quy vu tận với sinh vật chiều cao.
Cả người Tư Thần như được vớt từ trong nước vớt ra, trên người cũng có chi chít những vết thương trầy da, sưng đỏ bất đồng.
Giống nhưng Quý Sở Nghiêu nói, cậu sẽ không bị trọng thương, nhưng không có nghĩa là sẽ không bị thương.
Động tác dùng dao của Tư Thần ngày một thành thục, ngày càng lưu loát, uyển chuyển hơn.
Lưu loát, đồng nghĩa hiệu suất cao. Càng đánh nhanh thì càng tăng cường độ công kích.
Cuối cùng, vì thể lực chống đỡ hết nổi, Tư Thần lảo đảo một chút, quỳ một gối ngã trên đất, không thể đứng lên được nữa.
Quý Sở Nghiêu tạm dừng kết nối.
Trở về thế giới bình thường, bóng đèn trên đỉnh đầu của Tư Thần khiến cho cậu choáng váng.
Cậu nằm liệt trên mặt đất, thở dốc từng hơi.
Quý Sở Nghiêu tháo mắt kính của cậu xuống, không có gì bất ngờ xảy ra nhưng hắn lại nhìn thấy một đôi mắt đỏ bừng.
“Đau mắt?”
Tư Thần nhớ lại cảm giác cận kề tử vong trong thế giới mô phỏng: “… Có phải có mấy lần tôi suýt chết không?”
Quý Sở Nghiêu không phủ nhận: “Đúng vậy. Nhưng mà kết quả kiểm tra của hệ thống khi thấy đại não của người chơi cho rằng bản thân tử vong thì sẽ phóng thích điện lưu thần kinh, giúp cho người chơi tỉnh lại. Không cần lo lắng.”
Y học có giả thuyết rằng nếu đại não của một người cảm thấy chính mình đã tử vong thì khả năng cao là người này đã chết.
Cả nửa ngày Tư Thần cũng không nói gì, cậu quá mệt mỏi, động động ngón tay cũng mệt.
Quý Sở Nghiêu khom lưng, ôm cậu từ dưới đất lên.
Tư Thần kháng cự rất nhỏ: “… Không cần đâu.”
Loại kháng cự này cao trào khi cậu thấy mình được ôm đến một khu vực giống phòng tắm.
Ở giữa phòng tắm là một bồn tắm hình tròn, bên trong có chất lỏng màu xanh, thậm chí còn có hơi nóng bốc lên.
Trước đó, quản gia trí năng đã chuẩn bị thuốc gen pha loãng.
Quý Sở Nghiêu ôm Tư Thần bằng hai tay, bàn tay siết lại thành quyền, để cho thân thể của Tư Thần ổn định trên tay mình.
Hắn ôm Tư Thần bước vào bồn tắm, giọng điệu dịu dàng: “Thân thể của cậu bị quá tải, cần phải được chữa trị.”
Tư Thần hoài nghi, giọng điệu dịu dàng này hoàn toàn là phép giả lập của Quý Sở Nghiêu. Khi hắn ép buộc người khác, kể cả lễ phép nói “xin chào bạn khỏe không” cũng không cảm thấy hành vi của mình có vấn đề gì.
Nước ấm không vượt quá cổ của Tư Thần. Thân thể căng chặt của cậu dần thả lỏng, cảm giác như một miếng bọt biển đang hút đầy nước.
Tay của Quý Sở Nghiêu dừng trên cẳng chân của Tư Thần, không nặng không nhẹ mà xoa bóp.
Bàn tay sống của thầy Quý quả thật không tồi, từ xoang mũi của Tư Thần phát ra vài tiếng rầm rì. Quá mệt.
Trước khi hoàn toàn ngất xỉu, thậm chí trong thâm tâm của Tư Thần còn nghĩ rằng: nếu Quý Sở Nghiêu ngủ với mình thì cũng xem như tiền đóng học phí đi.
***
Trên thực tế, Quý Sở Nghiêu không làm động tác gì thừa thãi, thất lễ.
Đến cả hành vi sờ qua sờ lại trên người Tư Thần, hắn cũng cho rằng đó là một trong những liệu trình chữa trị nên không tính là thất lễ.
Quý Sở Nghiêu cũng chú ý tới những vệt đỏ trên người của Tư Thần khi đồng hóa với Trường Sinh Uyên vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Thật ra, trong nháy mắt, trong lòng của Quý Sở Nghiêu bỗng sản sinh ra một chuỗi số liệu rườm rà, phức tạp. Cũng may sau khi trải qua phân tích, hắn cũng đã biết rằng không có ai có khả năng gây ra chuyện này.
Mức độ dị ứng của Tư Thần là 1.7%, qua những máy theo dõi nhìn thấy Tư Thần, tỉ lệ cậu gặp người đàn ông khác ở những nơi hắn không nhìn thấy được chỉ có 0.002%.
Tóm lại, đúng vậy, hẳn là bị dị ứng.
Quý Sở Nghiêu nhanh chóng thuyết phục bản thân. Hơn nữa còn giao Tư Thần cho quản gia trí năng, giúp nó phụ trách thay đổi quần áo cho cậu rồi ôm Tư Thần đến phòng cho khách nghỉ ngơi.
Làm xong hết những chuyện đó, Quý Sở Nghiêu về lại phòng ngủ của mình.
Quản gia nhắc nhở hắn rằng có cuộc gọi video từ Quý Tư Thành.
Quý Sở Nghiêu nhận cuộc gọi, nhanh chóng, hình ảnh mô phỏng Quý Tư Thành liền xuất hiện giữa không trung.
Quý Sở Nghiêu nói: “Cha.”
Tầm mắt của Quý Tư Thành đảo qua cái giường lớn sau lưng hắn, phát hiện trên giường không có, rất thổn thức: “Ôi A Nghiêu của cha. Con xem con kìa, sao lại không hoạt động được hả!”
“Không phải cha đang đợi mẹ tan tầm à?”
Quý Tư Thành: “Khụ… Cha đương nhiên vẫn còn đang đợi. Chứ không phải cha nghe nói con dẫn ai đó về nhà sao?”
Bỗng một giọng nữ lạnh nhạt vang lên: “Con đang nuôi một con “dạ ưng”?
Trong video liền xuất hiện một gương mặt kiều diễm.
Đó là một người phụ nữ búi cao tóc, môi đỏ tươi, rõ ràng là đã 128 tuổi nhưng trông chẳng khác nào 28 tuổi.
Người vừa nói chuyện chính là mẹ của Quý Sở Nghiêu, Sở Phục Hi.
Bây giờ bà là người nắm giữ quyền hành chính ở nhà họ Sở, cũng là cổ đông lớn nhất của khoa học kỹ thuật Bát Phương.
Dạ ưng, ở thời xưa có nghĩa là ám vệ.
Thân là một người thừa kế của nhà tài phiệt sẽ có những chuyện không tiện làm, cũng như không thể tự chính mình thực hiện.
Trước đây, Sở Phục Hi và Quý Tư Thành đều vì hắn mà chọn lựa một lớp “dạ ưng”, nhưng Quý Sở Nghiêu lại không cần.
Quan trọng nhất, căn cứ theo quy củ, mỗi người thừa kế đều có thể chọn cho mình một dạ ưng, theo người đó vào “Vùng cấm”.
“Vùng cấm” chính là nơi khởi nguồn của nền văn minh Cơ Giới.
Ở chiều không gian thứ 8.
Mỗi tiến hóa giả may mắn từ nơi đó trở về đều giữ bí mật kín như bưng.
Với điều kiện này, những người đi vào “Vùng cấm” đều hi vọng mình có thể dẫn theo một dạ ưng càng mạnh càng tốt.
“Mẹ nghe nói rằng “dạ ưng” con chọn rất đẹp. Hi vọng cậu ta thật sự là “dạ ưng”, nếu không chỉ là một con “dạ oanh” đến lừa gạt.””
Quý Sở Nghiêu nhìn thẳng vào mắt bà: “Con biết mình đang làm gì, thưa mẹ.”
03.08.22