Edit: jena
Quý Sở Nghiêu để lại cho cậu địa chỉ của mình ở Giang Xuyên.
Đó là dãy nhà ở của khu người giàu ở Giang Xuyên. Vì để mua được yêu cầu tư cách rất cao, không thể dùng giá cả đơn thuần để mua bán.
Tư Thần từ chối lời đề nghị của hắn muốn đưa mình về nhà, cậu cầm cuốn tập học chữ của con nít, một mình đi đến trạm giao thông công cộng.
Bây giờ đã qua giờ cao điểm tan tầm buổi tối, nhưng người trên xe buýt vẫn rất đông.
Tư Thần đánh giá những người xung quanh, toàn là những gương mặt xa lạ. Trên mặt họ nhuốm vẻ mỏi mệt và lạnh nhạt, như thể chỉ cần chớp mắt một cái đã đến cuối đời.
Xe buýt đang phát tin tức.
“Liên minh ban hành chính sách mới khuyến khích tăng dân số, mỗi gia đình có con thứ hai mỗi năm có thể lãnh 10 vạn điểm tín dụng trợ cấp sinh sản và 2 bình thuốc gen loại RH.”
“Theo kết quả kiểm tra, trong phạm vi thế giới đã xảy ra 146 không gian gấp khúc, trong đó có một không gian gấp khúc 5A và 9 không gian gấp khúc 4A. Theo thông tin nhận được, không gian gấp khúc 5A xảy ra trên biển, tạm thời chưa có thương vong.”
Nghe xong, Tư Thần hơi nhướng mày.
Cậu mở điện thoại, tìm số của Quý Sở Nghiêu.
– Thời gian gần đây Giang Xuyên có cao duy xâm lấn?
– Có. Nhưng để tránh phát sinh khủng hoảng không cần thiết, không có công khai.
Quý Sở Nghiêu từ từ giải thích: “Thời gian xảy ra rất ngắn, nhưng mức độ nguy hiểm lại cao, may là phạm vi ảnh hưởng khá nhỏ, nhân số tử vong cũng không nhiều. Khu Giang Xuyên có tần suất phát sinh cao duy xâm lấn luôn thấp hơn 1, là một Khu An toàn có tính ổn định tương đối. Ở đây có 4 triệu người, vì trị an nên giấu thông tin sẽ tốt hơn.”
Đối với nhiều người, ngây thơ ngu ngốc mà sống vẫn tốt hơn so với việc sống trong bất an lo lắng.
Tư Thần không nói nữa, tin tức trên loa cũng đã phát đến tin cuối cùng.
“Chung cư con nhộng số 107, đường Trường An của khu Giang Xuyên phát hiện ra thủ phạm giết người đã lẩn trốn suốt 12 năm. Theo thông tin được biết, người này từng dùng những thủ pháp man rợ để giết hại 17 trẻ em…”
Tư Thần có chút ngoài ý muốn.
Xe buýt đến trạm Trường An.
Biết Tạ Vân Dương đang đi theo mình, Tư Thần chọn đến những nơi đường nhỏ, hẻo lánh ít người. Không có theo dõi, cyborg tuần tra cũng sẽ ít khi đi ngang qua.
Trong ngõ nhỏ có một mùi hương ghê tởm, như là rác thải sinh hoạt rớt xuống mương.
Nội tâm Tư Thần vẫn duy trì cảnh giác, đồng thời tay vẫn đang xoay tròn con dao phẫu thuật, tùy thời tung một kích khiến đối phương mất mạng.
“Lộc cộc”, một đồ vật hình tròn từ xa lăn đến.
Con mèo hoang ngồi trên thùng rác kêu một tiếng thét nghẹn ngào. Tư Thần cúi đầu, phát hiện thứ lăn tới chân mình là một con mắt.
Rất nhỏ, không giống mắt người
Tư Thần cau mày tránh đi.
Mãi cho đến khi ra khỏi con hẻm, cậu cũng không gặp ai đành phải cất dao vào túi.
Cậu muốn vào tiểu khu, Tư Thần nhìn qua bảng số trên cổng.
Chung cư con nhộng số 107.
***
Tạ Vân Dương, hay nói đúng hơn là Nhãn Trùng, nói về chuyện đơn thân độc tấu, nó chỉ có thể nằm trên đất mặc người dẫm đạp.
Đặc tính của nó là xâm chiếm tinh thần.
Dù là sinh vật trí tuệ nào cũng sẽ có giây phút suy nghĩ, vậy là nó sẽ có cơ hội xâm chiếm.
Lần đầu tiên Tư Thần nhìn thẳng vào mắt nó ở trong két nước, trận xâm chiếm tinh thần này đã bắt đầu.
Sau đó chỉ cần gia tăng ám thị.
Tạ Vân Dương đi theo Tư Thần, không muốn động thủ ở đâu cả, hắn cũng không cần phải động thủ.
Hắn đang đợi Tư Thần tự sát.
Hắn lẳng lặng nhìn Tư Thần đi vào chung cư số 107, con mắt ở mu bàn tay của Tạ Vân Dương nhô lên như con cá đớp mồi, những khối ung nhọt đỏ của da thịt đã che lấp sự hiện diện của nó.
“Mày sẽ gặp phải nỗi sợ hãi lớn nhất của mình ở đây…”
Trên mặt Tạ Vân Dương là một nụ cười quỷ dị.
Từ từ, thân thể của nó bắt đầu tách ra khỏi mu bàn tay của Tạ Vân Dương. Nó rút ra khỏi máu thịt, những sợi dây thần kinh cũng kéo theo, nó bắt đầu leo lên vách tường của chung cư, giống như một cái cái gốc dây leo kỳ quái.
***
Không biết có phải do ảo giác hay không, thời tiết hôm nay lại lạnh hơn bình thường.
Tư Thần gấp dù lại, ngón tay bị đông cứng đến đỏ bừng.
Cậu lên tầng 66. Phòng 01 là một gia đình nuôi chó, đã nửa đêm rồi vẫn còn sủa gâu gâu; phòng 02 là phòng của một người đàn ông, đang bật những bài hát bất hủ; phòng 03 là phòng của Tư Thần. Phòng 04 bên cạnh đã bị giăng dây phong tỏa, cửa phòng rỉ sét đóng chặt.
Tư Thần sửng sốt, mở diễn đàn của tiểu khu mới biết tên tội phạm bị bắt hồi chiều lại ở sát vách nhà mình, phòng 6604.
Vào ở hơn nửa năm nhưng Tư Thần không có giao lưu gì nhiều với hàng xóm. Cậu chỉ nhớ người sống ở căn phòng bên cạnh là một người hơi to béo, là cyborg đã lắp ráp máy móc vào tay chân, ngày ngủ đêm thức, hơn nửa đêm lại nghe giọng người nọ chơi đánh xếp hạng.
Có hôm Tư Thần dậy sớm đi làm, vừa lúc gặp hắn trở về nhà. Đôi mắt ti hí như một đường chỉ, nhìn cậu đầy ướt át và dơ bẩn. Thật là đen đủi.
Tư Thần bật đèn bàn, chuẩn bị sắp xếp lại sách rồi đi ngủ. Thế nhưng điện thoại ngoài cửa lại vang lên.
Đó là hệ thống gác cổng do tiểu thu trang bị, có khách đến thăm thì sử dụng.
Tư Thần ở đây hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên điện thoại reo.
Cậu suy nghĩ một lát, lựa chọn nhận máy, nhưng trên màn hình không có ai.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh điện lưu ồn ào, giống như tín hiệu bị gây nhiễu, ngoài ra còn có tiếng hít thở nặng nề như dã thú.
Cuối cùng màn hình đã có hình ảnh.
Một người đàn ông tóc tai bù xù xuất hiện trên màn hình, tròng trắng chiếm gần hết con mắt, trên mặt vẫn còn những vệt máu mới tinh.
Hắn gằn từng chữ một hỏi Tư Thần: “Có, thể, mời, tôi, vào, nhà, không?”
Là người hàng xóm cách vách cậu chỉ mới gặp vài lần.
Tư Thần cau mày, chẳng lẽ bây giờ trị an đã kém đến mức tội phạm giết người có thể tùy tiện chạy ra khỏi ngục giam?
Cậu ngồi ở trên ghế ngoài ban công, đầu óc quay cuồng.
Tư Thần muốn suy nghĩ, nhưng não như phát sốt, hỗn loạn không thôi.
Cậu mở cuốn tập rèn chữ ra, lật trang đầu tiên, nói với Trường Sinh Uyên: “Ra đây, dạy con học chữ.”
Trường Sinh Uyên không có phản ứng.
Cậu đứng dậy, đi tới trước gương, sờ lên con mắt nhân tạo bên trái.
Tư Thần banh mí mắt, móc con mắt đó ra. Đã thay mắt được một thời gian, động tác của cậu đã thuần thục hơn.
Nhưng hôm nay, máu tươi lại chảy tràn ra khỏi hốc mắt bên trái của cậu. Đau đớn kéo đến, Tư Thần phải nhắm chặt mắt lại, con ngươi màu trắng bị máu tươi nhiễm đỏ.
Cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, tròng mắt này có cảm xúc rất chân thật, phía sau còn có cả máu thịt mơ hồ.
Tư Thần hoảng hốt nghĩ, lẽ nào cậu móc tròng mắt thật của mình ra?
“Trường Sinh Uyên đâu rồi…” Tư Thần lẩm bẩm, thò ngón tay vào trong hốc mắt, máu thịt ấm nóng bao quanh đầu ngón tay, chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt xuống theo bàn tay, nhưng bên trong không có gì cả.
Đau đớn khiến cho tầm mắt của Tư Thần có chút mơ hồ.
Mặt cậu không cảm xúc, nhưng người ở trong gương lại từ từ nở một nụ cười khoa trương đến cực điểm.
Chuông cửa lại vang lên. Người gõ cửa rất lễ phép gõ ba tiếng. “Cốc cốc cốc”.
Tư Thần bỏ con mắt về chỗ cũ. Tầm nhìn đã khôi phục, trong mắt còn có những tơ máu li ti.
Máu tươi chảy xuống khóe mắt của cậu, nhìn giống như đang khóc.
Không biết từ khi nào, hai bên thái dương của cậu đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Trường Sinh Uyên không có ở đây? Vì sao?
Tư Thần xoa bóp hai bên thái dương đang nhấp nhô, cách một lớp da thịt vẫn có thể cảm nhận được ở đây đang sung huyết.
Cậu cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung.
Có lẽ là vì Tư Thần chậm chạp không ra mở cửa, tiếng gõ cửa đã trở nên dồn dập như nhịp trống.
Đêm khuya, ngoại trừ tiếng chó sủa ma, chỉ có ở đây vang lên tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc.
Tư Thần cầm dao, đứng ở trước cửa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang “vù vù”.
Tư Thần ngồi xổm trước tủ lạnh ở huyền quan, đặt một cái gương trang điểm nhỏ ở đối diện, vừa vặn có thể giúp cậu nhìn thấy khung cảnh ở trước cửa.
Bánh răng cưa điện ở ngoài cửa đang từ từ tiến sát đến, đầu nhọn hoắc, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Tư Thần nhìn con dao nhỏ trong tay, lại nhìn răng cưa xoay tròn ở ngoài cửa, cảm thấy mạng sống của mình đang gặp nguy hiểm.
Người đàn ông cắt ra một ô trống hình chữ nhật vuông vức.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn vào trong phòng qua ô trống. Căn phòng nhỏ hẹp nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Tư Thần.
“Tôi biết cậu ở nhà.” Người này không thể nào là người hàng xóm: “Đã lâu rồi tôi mới đổi vật chứa. Cậu có biết ấy năm qua tôi chịu đựng có bao nhiêu vất vả không? Trong phòng của tôi toàn là ảnh chụp của cậu, nhưng cậu lại chẳng chịu nói với tôi một câu nào. Thương tôi đi mà, Tư Thần.”
Trong gương xuất hiện con mắt của người đàn ông. Con mắt đỏ có những nếp uốn trải rộng như một vỏ cây khô khốc.
Người đàn ông vươn tay lên, sờ soạng tìm then cài cửa, chuẩn bị mở cửa.
Tư Thần không chút do dự nhào tới, dùng dao đâm mạnh vào lòng bàn tay của hắn.
Người đàn ông tru lên ở ngoài cửa, hắn muốn thu tay lại nhưng Tư Thần đã ghim chặt nó.
Sức lực của hàng xóm rất lớn, gân guốc nổi lên trên cánh tay, cơ bắp căng chặt như cục đá. Hắn trở tay, muốn vặn gãy tay của Tư Thần.
Tư Thần rút dao ra, chém về phía cổ tay.
Bàn tay bị chặt đứt, vết cắt ngọt như cắt qua thủy tinh, cơ thịt phập phồng rõ ràng.
Dao bình thường khó mà làm được chuyện này.
Con dao của Tư Thần là con dao chuyên biệt dùng để thực nghiệm, cắt những sinh vật chiều cao da dày thịt béo.
Cậu đột nhiên mở cửa phòng, một chân đá thẳng vào người đang đứng.
Hàng xóm té ngã trên mặt đất, cưa điện trong tay hắn bị văng ra xa.
Chờ Tư Thần phản ứng lại thì con dao của cậu đã đâm vào bụng của hắn.
Thân thể cậu đè nặng lên đối phương, khiến cho hắn kịch liệt giãy giụa như con cá mắc cạn.
Máu rất nóng.
Gan, thận, dạ dày, tim. Tư Thần đều đâm một dao. Vì sợ vết đâm không đủ sâu, cậu còn xoay vòng nó.
Biên độ giãy giụa của hắn ngày một nhỏ dần.
Có lẽ là đã chết.
Tư Thần không yên tâm, mãi cho đến khi cắt đứt khí quản của hắn rồi mới từ từ đứng dậy.
Cả người cậu là máu, chất lỏng dính nhớp thấm ướt áo sơ mi trắng.
“Muốn xử lý… Sạch sẽ. Đồ rác rưởi.” Tư Thần cúi đầu, tự lẩm bẩm.
Vậy thì bỏ vào tủ lạnh đi.
Trên mặt cậu lóa lên một nụ cười vui vẻ.
Tư Thần túm lấy cổ áo của hàng xóm, kéo hắn đi như kéo một con chó. Cậu mở ngăn ướp lạnh của tủ lạnh ra.
Khí lạnh phả vào mặt cậu.
Tủ lạnh đã nhét đầy những bộ phận của con người. Chúng nó được phân loại rất tỉ mỉ, còn được giữ ở trong túi chân không.
Đối diện với Tư Thần là một cái đầu người đã hư thối.
Khuôn mặt của Tư Thần vẫn bình tĩnh như cũ, vì cậu nhận ra chủ nhân của cái đầu này.
Là 13. Nhưng 13 không nên ở đây, đáng lẽ ra hắn phải ở viện phúc lợi ở Trang Sơn.
Bỗng nhiên cái đầu trước mặt trợn trừng mắt, biểu tình tràn ngập oán hận: “Mày là thằng điên.”
Nó há mồm, phun ra mọi lời chửi thô tục, khuôn mặt đầy oán độc, hận không thể dùng miệng mình đẩy Tư Thần xuống địa ngục.
“Hèn gì anh mày không thèm tới đón, vì mày là một thằng điên!”
Mặt Tư Thần trầm xuống, rút con dao trên cổ của người hàng xóm ra, đâm thẳng vào giữa trán của 13.
Cậu lấy dao đâm nát cái đầu của 13.
Cuối cùng âm thanh mắng chửi của 13 cũng dừng lại.
Tủ lạnh không dùng được thì ném ra ngoài cửa vậy.
Tư Thần mở tủ quần áo, chuẩn bị thay một bộ quần áo khác. Trên người cậu toàn là máu, đi ra ngoài sẽ rất dọa người.
Cậu để quần áo ở dưới giường.
Khi cậu kéo đồ ra ngoài, cảm giác cái rương có chút nặng.
Giống như cậu đã quay trở lại thời điểm bản thân vô cùng yếu ớt, chỉ kéo một cái rương đã thở hồng hộc.
Tư Thần mở nắp, một mùi hôi thối xông vào mặt, ruồi bọ lúc nhúc bay ra ngoài.
Mùi thịt hư thối là mùi khó ngửi nhất.
Vì buồn nôn mà Tư Thần không ngừng nôn khan, khóe mắt cũng lấp lánh ánh nước.
Cậu bịt mũi, nhìn vào trong rương, bên trong có một đứa trẻ.
Dù đã bốc mùi hôi nhưng thi thể của đứa trẻ được bảo quản rất tốt, nhìn qua tưởng rằng chỉ đang nằm ngủ.
Sắc mặt của đứa trẻ tái nhợt, trong tay siết chặt một lá thư, khóe miệng cong lên một nụ cười ngọt ngào, có vẻ ngoan ngoãn, an yên.
Người đang nằm trong rương là cậu, hoặc nói đúng hơn là cậu khi còn nhỏ.
Biểu tình của Tư Thần vô cùng tối tăm, cậu mở lá thư ra, bên trong chỉ viết một câu: “Sao anh lại không đến đón em?”
Lúc trước, khi Tư Thần bị gửi trả về viện phúc lợi, anh là người duy nhất phản đối. Lý do của hắn rất dư thừa: “Em nhỏ hơn con, sức khỏe còn không tốt, để em ấy đến Khu An toàn thì có thuốc tốt để trị liệu. Còn con có thể ở viện phúc lợi.”
Cha mẹ nuôi của cậu có bệnh, nên không có con ruột.
Nhưng đề nghị đó bị phủ quyết.
Tư Thần ôm balo, một mình ngồi trên xe. Tư Chu chạy theo xe rất lâu, gào to ở phía sau: “Anh nhất định sẽ đến đón em!”
Tư Thần nắm chặt tờ giấy, không nhịn được mà bật cười, cười đến mức gập người không ngồi thẳng nổi. Đầu của cậu dán xuống đất, trong như một sợi dây cung oằn mình.
Đau quá.
Đau không đứng dậy nổi.
Cũng mệt quá, mệt đến mức chỉ muốn ngủ mà không cần tỉnh lại.
…
…
Nhãn Trùng bò được một nửa thì quay đầu nhìn xuống dưới đất, vì rất cao, thiếu chút nữa cả người nó mềm nhũn, rớt ra khỏi vách tường.
“Đã leo được 40 tầng rồi, cố lên.” Nó tự cổ vũ chính mình: “Leo tới tầng 66 là có thể ăn cơm!”
Dù bây giờ nó rất yếu, nhưng nó dùng hết tinh thần lực để công kích, đối phó với một sinh vật cấp thấp vẫn rất dư dả.
Nhãn Trùng cảm thấy rằng bây giờ nhân loại kia hẳn đã rơi vào trạng thái hoảng sợ đến tột độ.
“Tính chút thời gian, hẳn là bây giờ cơn ác mộng đang cao trào…”
Trong đầu nó tưởng tượng ra Trường Sinh Uyên thơm ngon, cảm giác như cả người tràn ngập động lực.
***
Tư Thần vẫn còn ở trong mộng.
Cậu ngồi trên ghế, tay nắm chặt dao, hai mắt nhắm nghiền. Nhưng dưới mí mắt, con mắt chuyển động rất nhanh.
Trên mu bàn tay của Tư Thần xuất hiện một khối thịt kỳ quái, như là một con mắt muốn chui ra ngoài.
Trường Sinh Uyên đã gọi “mẹ ơi” rất nhiều lần ở bên tai Tư Thần, giọng nói tràn ngập lo lắng.
Nhưng nó vẫn không thể đánh thức Tư Thần, gấp đến độ xoay vòng tròn, tự vặn mình thành một cái bánh quai chèo*.
Trong mộng, Tư Thần đã dừng cười.
Cậu thở phì phò, đứng dậy, mở đèn lên, bỏ thi thể của hàng xóm vào một cái bao tải.
Tư Thần đã ý thức được có điểm không đúng, nhưng đầu của cậu vẫn không muốn suy nghĩ, như thể cho rằng mọi thứ rất hợp lý.
“Chẳng lẽ là cao duy xâm lấn…?”
Bao tải đột nhiên động đậy, máu chảy ra từ dưới đáy như thể xác chết bắt đầu vùng dậy.
Tư Thần đạp lên nó, gầm nhẹ: “Nằm im.”
Không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa.
Tư Thần vác bao tải ra ngoài cửa, lúc cậu đang đóng cửa lại thì nghe thấy cửa phòng bị niêm phong ở bên cạnh mở ra.
Xung quanh như lạnh hơn, thân thể Tư Thần bị đông lạnh đến phát đau. Cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào khe hở đang từ từ mở rộng.
Cuối cùng, dưới ánh đèn hàng lang, cậu đã nhìn thấy rõ người đang đứng trước cửa.
Tư Thần thình lình cười ra tiếng.
Người đó là cậu.
“Đã lâu không gặp, có muốn trò chuyện với tôi một chút không?” Người nọ hỏi.
Tư Thần không trả lời, nhưng người đó đã bắt đầu nói: “Cậu vẫn chẳng tiến bộ hơn một chút nào, biện pháp giải quyết phiền toán luôn là giết chết. Không thích phế vật, thế là giết chết phế vật. Không thích uy hiếp, thế là giết chết người uy hiếp. Cậu liều mạng hướng lên trên, vậy cậu có bao nghĩ nhân sinh của mình nó đã thành cái dạng gì rồi chưa?”
Tư Thần nhăn mặt: “Phiền quá.”
“Đúng vậy, cậu đã là tiến hóa giả, có thể đạt được nhiều địa vị cao quý hơn. Sau đó thì sao? Chứng tỏ với bọn họ rằng bỏ rơi cậu là quyết định sai lầm? Nhân sinh của cậu chỉ có một mục tiêu vậy thôi ư? Nghe thật đáng thương.” Ngữ khí đầy trào phúng và mỉa mai.
Tư Thần muốn tranh luận với đối phương, nhưng lại chỉ há miệng, cuối cùng cảm thấy không cần phải cãi nhau với bản thân làm gì.
“Đây là mộng?” Cậu hỏi.
“Đúng vậy, hơn nữa tôi còn biến ra những thứ mà cậu sợ hãi nhất, có vẻ cậu rất sợ bản thân biến thành kẻ điên nhỉ. Nhưng mà tôi thấy cậu điên hơn tôi nhiều. Tôi chỉ là không nhịn được mà nói nhiều hơn thôi.”
Môi Tư Thần hơi mấp máy.
Vô cùng đột ngột, người ở cửa lại nhẹ giọng nói: “Tư Thần, mấy năm qua đã vất vả cho con rồi.”
Trên người đối phương mặc một váy ngủ màu trắng, lả lướt vượt qua rào niêm phong, giống như một con nai linh động.
Y* ôm lấy Tư Thần, giọng nói đầy dịu dàng: “Con là đứa trẻ kiên cường nhất mà ta từng thấy, từ lần đầu tiên gặp mặt ở viện phúc lợi, ta đã biết thế giới này sớm hay muộn gì cũng là của con. Con không sao đâu, quay về đi.”
*他 (đại từ nhân xưng, chỉ ngôi thứ ba số ít, phái nam)
Tư Thần mở bừng mắt, thở từng ngụm từng ngụm.
Trên đỉnh đầu là ánh đèn vàng ấm áp, ngoài cửa sổ là những bông tuyết bay bay theo gió.
Trường Sinh Uyên gào lên: “Mẹ ơi! Thịt! Đói!”
Đầu của Tư Thần có chút mơ hồ, khối thịt trên mu bàn tay đã có dấu vết tiêu tán, giống như lúc nãy chỉ là ảo giác.
Cậu định đứng dậy, rót cho mình một ly nước ấm thì ở ngoài ban công xuất hiện một cành cây đỏ thẫm tiến vào.
Cành cây này trông rất độc đáo, trên đỉnh đầu là một con ngươi dựng đứng.
Nhãn Trùng nhìn thấy Tư Thần, bắt đầu hưng phấn bước đến.
Bây giờ, chỉ cần nó vươn xúc tu, chạm vào mu bàn tay của Tư Thần, nó đã có thể khống chế được thân thể của Tư Thần!
Nó nhìn về phía mu bàn tay của cậu.
… Dấu hiệu đâu???
Tư Thần giơ con dao trong tay lên, không chút do dự cắm phập vào con ngươi kia, quấn nó thành một dĩa mì Ý.
Nhãn Trùng vì đau đớn mà cả người run rẩy, phát ra tiếng kêu kỳ quái.
“Tại sao lại như vậy! Không có khả năng!”
Nó đang nói thổ ngữ ở chiều không gian của mình. Trường Sinh Uyên nghe hiểu, còn Tư Thần thì không.
Mà dựa vào trình độ trí lực của mình, nó không có cách nào để phiên dịch lại cho Tư Thần.
Tư Thần đun sôi một nồi nước, ném Nhãn Trùng vào trong.
Máu thịt còn tươi của Nhãn Trùng dần chuyển sang màu trắng, trong nồi nước sôi tỏa ra mùi vị của kem ngọt.
Tư Thần lẩm bẩm nói: “Đã lâu rồi chưa từng gặp một phần cơm tri kỷ như vậy.”
02.08.22
/bánh quai chèo/
=))) nó là truyện kinh dị nhưng sao nó lạ quá