Edit: jena

Người cầm dao chính là cô gái tiếp viên.

Cô không chỉ cầm dao khống chế tài xế mà còn tắt luôn cả bộ loa trong phòng.

Hai người đã cùng nhau làm việc trên chiếc xe này mười mấy năm, tài xế chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình bị cô gái trẻ ấy cầm dao kề cổ, tất nhiên là không hề có chút phòng bị nào.

Tài xế ngạc nhiên nói: “Nếu cô có gì bất mãn thì tôi thật lòng xin lỗi.”

Ông thừa nhận, làm việc ở ngoại ô hoang vắng, đôi khi bản thân sẽ chiếm chút tiện nghi của con gái nhà người ta. Nhưng ông cảm thấy rằng sai lầm của ông cũng giống như sai lầm của bất kỳ người đàn ông nào.

Nhưng tiếp viên cười đầy yêu mị: “Ông hiểu lầm rồi. Tôi chỉ hi vọng ông tiếp tục lái xe thôi. Trên xe có nhiều hành khách như vậy, mọi người đều muốn đến trạm đúng giờ đó.”

Mỗi chiếc xe có phòng điều khiển riêng đều liên kết với thông tin của tài xế, cần phải truy cập ID, vì vậy chỉ có tài xế mới có thể điều khiển.

Tài xe vươn tay, giả vờ muốn bắt đầu khởi động xe, một giây sau đó bất thình lình chuyển hướng, vung tay đấm vào bụng của cô gái.

Năm đó đào tạo chuyên môn, dù không phải tiến hóa giả nhưng mỗi tài xế đều được đào tạo, huấn luyện thể lực.

Đầu tiên ông đấm một cú, rồi lại một cú, một cú, như vậy chẳng phải đánh thắng một cô gái trẻ là một chuyện rất dễ dàng ư?

Nhưng suy tính của ông bị chặn đứng giữa đường vì thứ ông đấm vào là một khối sắt.

Tiếp viên không phải tiến hóa giả, nhưng cô cũng đã tiến hành cải tạo thân thể.

Dù trong xe tối đen, không ai nhìn thấy gì, nhưng động tĩnh dị thường bên trong phòng điều khiển lại khiến hành khách vô cùng chú ý.

Hành khách ngồi ở hàng ghế tước đứng dậy, lời lẽ chính đáng, nói: “Mày làm gì?!”

Nói xong liền muốn tiến lên.

Tư Thần luôn chú ý và quan sát hành động của Trình .

Hắn móc cây súng giấu ở toa xe sau ra. Hành khách bắt buộc kiểm tra an ninh, nhưng toa xe thì không.

Tiếng súng vang lên, một âm thanh chát chúa vang vọng trong phút chốc rồi biến mất trong ánh lửa.

Giữa trán của hành khách vừa đứng lên khi nãy đã xuất hiện một cái lỗ đầy máu. Anh ta mờ mịt trợn tròn mắt rồi ngã xuống đất.

Bên trong xe vang lên tiếng thét chói tai.

“Có cướp!”

“Cứu mạng! Tài xế! Gọi cho cục an ninh!”

Các hành khách ồn ào đứng dậy, chạy ra toa xe sau, còn có người chui xuống dưới đất trốn đi, giống như một con hamster bị kinh sợ.

Sắc mặt của Tư Thần tái nhợt, cậu học theo bộ dạng của những hành khách khác, chui xuống bàn ôm ấy đầu, cả người co cụm thành một khối.

Sắc mặt tái nhợt là vì cậu đau dạ dày.

Ở vị trí này, mùi hương trong vali càng nồng đậm hơn, rất dụ dỗ người khác phạm tội.

Người duy nhất còn bình tĩnh ở trên xe là Trình Diễn đang cầm súng.

Hắn cảm giác rằng trên xe chỉ có một mình Tư Thần là tiến hóa giả. Đây cũng là lí do hắn lựa chọn ngồi gần cậu.

Nhưng hơi thở của đối phương quá mong manh, tìm thông tin của cậu trên web của tiến hóa giả cũng không có. Hẳn là một tân tiến hóa giả, cấp Một, nên vẫn chưa có ghi chép gì.

Trình Diễn là một săn trộm giả.

Tài nguyên trong không gian gấp khúc không có cá nhân riêng biệt khai thác. Sau khi không gian gấp khúc kết thúc, các nhóm tài phiệt ở gần đó sẽ liên hợp với cục quản lý tiến hành phong tỏa khu vực. Phần ngon bọn họ đều nuốt trọn, những người có trong danh sách mới được ở lại khai thác.

Còn những người như Trình Diễn, những tiến hóa giả vào không gian gấp khúc không có trong danh sách thì được gọi là “săn trộm giả”.

Trình Diễn đã săn được một thứ tốt. Trong vali của hắn là một chủng loại tiến hóa còn non, nhìn trạng thái điên cuồng khi bị nhiễu sóng của những sinh vật xung quanh, hắn có thể khẳng định phẩm chất của chủng loại mình bắt được hẳn là không thấp.

Nếu có thể mang về bán, nửa đời sau không cần sầu lo nữa.

Tiếp viên nữ kia cũng giống hắn, đều đến từ những tổ chức tự do. Giống như tổ chức “Cỏ Dại”, cũng có rất nhiều tiến hóa giả tự do khác. Vì lợi nhuận kếch xù, bọn họ liên kết với nhau thành một hệ thống hoàn chỉnh, bắt đầu điên cuồng gia tăng sản nghiệp.

Biểu tình của tiếp viên lạnh nhạt: “Ông là tài xế, tôi sẽ không động vào ông. Đến được địa điểm theo kế hoạch thì tôi sẽ thả ông đi.”

Tài xế nuốt một ngụm nước miếng, bắt đầu khởi động bộ nguồn, địa điểm theo kế hoạch là “khu Giang Xuyên”.

Nếu xe khách lọt ra khỏi quỹ đạo đường hàng không, hệ thống định vị sẽ tự động báo nguy, từ đây đến khu Giang Xuyên còn 7 tiếng đồng hồ.

Tài xế hiểu rõ, chiếc xe này sẽ mất tích giữa đường.

Bây giờ xã hội không yên ổn, mỗi năm đều có vài chiếc xe khách mất tích. Có lẽ là bất ngờ gặp phải chủng tiến hóa mới, có lẽ là bọn cướp trên đường. Một phần lớn chi phí dịch vụ đều là chi phí bảo hiểm.

Đến nỗi khi tiếp viên nói sẽ thả ông đi, tài xế cũng không tin.

Loại tin tưởng này chỉ để hứa hẹn cu li bán mạng làm việc, còn không đáng tin bằng lời ông chủ nói sẽ tăng lương cuối tháng.

Bàn điều khiển sáng lên, máu xanh ngoài cửa sổ dày thêm một lớp, cản trở tầm nhìn đường sá.

Xe khách tiếp tục chạy, ánh đèn ngoài thành xe là nguồn sáng duy nhất.

Tiếp viên bật loa, trên mặt là một nụ cười xinh đẹp: “Thưa quý hành khách, xin đừng lo lắng. Tình huống đã được khống chế, xe khách sẽ khởi hành ngay. Xin quý khách vui lòng quay về chỗ ngồi, thắt dây an toàn.”

Phương hướng tiến hóa của Trình Diễn là tiến hóa sinh vật, cấp Hai.

So với người ở trên xe, hắn lo lắng về sinh vật nhiễu sóng ở ngoài cửa sổ hơn.

Các nhóm thiêu thân vẫn như cũ bay xung quanh cửa sổ, đã dừng lại va chạm tự sát. Nhưng nếu có ai ở bên ngoài nhìn vào sẽ phát hiện toàn bộ chiếc xe khách này đều đã bị máu của thiêu thân phủ kín, gần như không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu.

Trong khoang xe là sự tĩnh mịch quỷ dị. Còn lại hơn mười người khách, không ai dám manh động, thậm chí có người nhịn không nổi nức nở khóc ra tiếng.

Một tay Trình Diễn cầm súng, một tay nắm vali.

Biểu tình của hắn lạnh nhạt, hướng họng súng về phía những vị khách đang trốn ở toa sau: “Đi về.”

Người bị hắn chỉ run rẩy: “Tôi, tôi, anh gì ơi, trong thẻ tôi còn tiền. Anh tha cho tôi đi, cái gì tôi cũng không nói…”

Trình Diễn không có kiên nhẫn để nghe, trực tiếp bóp cò.

Hành khách trên xe lại giảm đi một người.

Họng súng chuyển sang người bên cạnh, vị khách này vội vàng đứng dậy, té ngã xuống đất, lồm cồm bò về chỗ cũ.

Nhưng tiếng súng vẫn vang lên. Vì người kia chưa chết hẳn, Trình Diễn lại bắn thêm một phát.

Tư Thần nhìn người nọ ngã xuống trước mặt mình, máu còn bắn cả lên mặt.

Trình Diễn tươi cười, đá thi thể kia ra, nói: “Chậm quá. Tiếp nào.”

Tư Thần hiểu rõ, vì vậy không hành động. Cậu biết ánh mắt của Trình Diễn như có như không mà chăm chú quan sát mình.

Con mắt nhân tạo bắt đầu kiểm tra số liệu của Trình Diễn. Là tiến hóa giả, năng lượng dao động ở giữa cấp Hai. Mạnh hơn cậu, nhưng không phải không thể đánh. Chỉ là… cậu đang chờ thời cơ.

Đối phương có vẻ rất hưởng thụ khoái cảm khi được khống chế sinh mệnh của người khác. Hắn sung sướng nhìn ngắm những người kia nhìn mình bằng đôi mắt sợ hãi, căm hận.

Người thứ ba giơ tay, đứng lên.

Chân anh ta đã run lập cập, khẩn trương đi ngang qua Trình Diễn. Mùi máu tươi nồng nặc khiến anh phải cắn chặt môi, đè nén tiếng khóc trong cổ họng.

Trình Diễn nhìn chằm chằm vào hạ thân ướt dầm dề của người nọ, không khỏi nhăn mặt.

Hành khách nam này bị dọa đến mức tiểu ra quần. Nhưng Trình Diễn vẫn chưa động thủ.

Anh ta té xuống đất, không ngừng bò về chỗ của mình.

Hành khách nam mới nhẹ nhõm thở một hơi, một viên đạn đã xuyên qua gáy anh trong nháy mắt.

Trên mặt anh ta vẫn còn nụ cười khi nghĩ rằng mình có thể sống sót.

“Dơ bẩn.” Giọng điệu của Trình Diễn đầy bất mãn.

Lối đi của khoang xe chưa đầy 1 mét, vô cùng chật hẹp.

Trình Diễn đột ngột di chuyển họng súng, nhắm thẳng vào Tư Thần. Trên mặt hắn là một nụ cười lịch sự: “Cậu cũng ngồi lên ghế đi, dưới đất rất dơ. Tôi thích cậu, bây giờ không còn nhiều sinh viên lắm đâu.”

Biểu tình của Tư Thần luôn khẩn trương, giống như một sinh viên bình thường bất ngờ gặp phải tình huống oái oăm.

Cậu từ từ đứng lên, đôi mắt nhiễm một tầng hơi nước, do sợ hãi mà cả người đều phát run.

“Đừng sợ mà.” Trình Diễn còn tiến tới an ủi cậu: “Cậu học ở đâu?”

Tư Thần run rẩy đáp: “Đại học Đông Lam.”

“Là Đại học Đông Lam à.” Trên mặt Trình Diễn lộ ra vẻ ngoài ý muốn: “Thật ra có chút đáng tiếc. Năm nay năm mấy?”

“Năm hai. Anh Trình Diễn à…” Tư Thần cắn cắn môi: “Em vẫn còn muốn đi học, có thể, có thể… tha cho em không?”

Trình Diễn hơi nheo mắt lại. Hắn không muốn thừa nhận rằng khi nhìn Tư Thần khóc, hắn đã có phản ứng.

Lang bạt tận cùng ngõ hẻm, dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần xinh đẹp là được, là một đồng tiền đáng giá.

Có áp lực sẽ có phản kháng, một người phụ nữ trung niên dáng người thấp béo đứng phắt dậy, cầm búa treo trên cửa sổ nhào đến, dũng cảm vô ngần hét to: “Tao liều mạng với mày!”

Con gái bà chỉ mới có 14 tuổi, không thể để nó là một đứa trẻ không có mẹ được.

Thân thể của Tư Thần cũng nhúc nhích.

“Tôi biết ngay.”

Nét cười trên mặt của Trình Diễn ngày một sâu hơn, phần lưng áo của hắn rách một mảng, lộ ra một cánh tay thô to túm chặt cổ của Tư Thần.

Cánh tay có màu xám đen như xác chết, giống như một tiêu bản lâu năm được ngâm trong dung dịch formalin. So với người bình thường, cánh tay này lớn hơn một vòng, làn da bên ngoài còn nổi gân xanh. Cánh tay nối sau lưng của Trình Diễn là một bó cơ giống như rễ cây, bây giờ đang ửng đỏ lên.

Sau lưng của Trình Diễn mọc ra cánh tay thứ ba!

Nhưng Tư Thần không có nhào về phía hắn.

Mục tiêu của cậu là cây búa đập cửa sổ trong tay hành khách nữ, vì vậy nhẫn nại chịu đựng một cú đánh của Trình Diễn.

Thân thể của người bình thường nhận cú đánh đó có khả năng bị trọng thương. Tư Thần cảm thấy có lẽ nội tạng của mình đã bị thương một chút.

Tư Thần cảm nhận được đau đớn. Nhưng cảm giác đau của cậu đã được giảm bớt sau khi cấy ghép Trường Sinh Uyên, vì vậy cú đánh kia cũng không ảnh hưởng mấy đến hành động của cậu.

Cậu đập nát cửa sổ xe. Trong nháy mắt, vô số con thiêu thân thét chói tai bay vào!

Trên mặt của Tư Thần lộ ra ý cười, mang theo quyết tâm cá chết lưới rách*.

*鱼死网破: bên sứt càng, bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài (hai bên chiến đấu cuối cùng đều bị tận diệt)

Muốn cậu chết ư? Vậy thì đừng nghĩ tốt quá!

***

Toàn thế giới có tổng cộng 36 Khu An toàn, thành Bạch Đế là khu vực đặc biệt nhất.

Vì đây là “Khu Tự trị” duy nhất.

Chuyện này đối với liên minh có chút mất mặt, cho nên người bình thường ít ai biết về thành Bạch Đế.

Thành Bạch Đế ở sâu trong đất liền, xung quanh là những vùng cấm, nhìn qua giống như một tòa thành đơn độc giữa cô đảo.

Người quản lý của thành Bạch Đế gọi là Bạch Đế.

Rất nhiều năm trước, tên của ông luôn nằm top đầu trong danh sách đối tượng truy nã của liên minh, sau đó đã được âm thầm gỡ xuống.

Gọi là “Bạch” vì đã sống một thời gian đủ dài, Bạch Đế từng có rất nhiều thân phận. Là người sáng lập tập đoàn Hỗn Độn, là người sáng lập tổ chức Cỏ Dại,… Khoan, vốn dĩ là đã từng, vì bây giờ ông đã sớm về hưu.

Tên gọi trước kia của Bạch Đế là Tống Bạch. Sau đó bỏ họ, tự xưng là “Bạch Đế”.

Gần đây ông có một khoảng thời gian vui vẻ đặc biệt yêu thích, hẳn là do nhặt được một cô nhi giữa toàn thế giới, nuôi dưỡng một đứa trẻ lớn khôn.

Lần đầu tiên khi Bạch Đế nhặt được đứa trẻ kia, tầng trên như thể gặp một kẻ thù lớn. Họ sợ Bạch Đế muốn tự mình nuôi dưỡng người thừa kế, đến lúc đó nó sẽ trở thành thủ lĩnh thứ hai của phe nổi loạn.

Thế nhưng tư chất của đứa trẻ kia rất bình thường, cuối cùng ở bên cạnh Bạch Đế trở thành một giảng viên đại học.

Mười mấy năm trôi qua, Bạch Đế đã nhặt được hơn một trăm đứa trẻ.

Thẩm Nhạn Hành là một trong số đó. Chín năm trước, Bạch Đế vừa lúc đi ngang qua ngục giam. Cha mẹ của đứa trẻ đó mang tội danh đánh cắp tài liệu mật của công ty, còn hắn là tòng phạm. Vì có bộ luật bảo vệ trẻ vị thành niên, hắn có thể sống đến năm 25 tuổi rồi chấp hành tử hình.

Đương nhiên, mọi người không một ai biết rõ vì sao lại có thể “vừa lúc đi ngang qua” ngục giam. Nhưng mọi chuyện đều đã đầu xuôi trót lọt.

Bạch Đế biết mình đang làm gì. Ông không cứu được hết mọi người, cho nên lựa chọn cứu những người mà mình thấy. Hơn nữa ông cũng sắp chết.

Quý Tư Thành năm nay 221 tuổi, Bạch Đế 191 tuổi. Tuổi thọ của con người cùng lắm chỉ có thể kéo dài đến 149 tuổi. Bọn họ không còn tương lai.

Tuổi tác của Bạch Đế đã cao, dần dần có những sở thích của người già.

Ví dụ như chơi cờ.

Vì vậy, Bạch Đế đã nhập về một người máy biết chơi cờ ở bên ngoài, gọi là chó Alpha. Ưu điểm lớn nhất là chịu ngược, sẽ không phản kháng khi bị ăn đập của Bạch Đế vì nó đã chơi thắng ông.

Nhưng chơi cờ với máy móc vẫn không bằng chơi cờ với con người.

Thế nên đôi khi Bạch Đế sẽ lang thang đến các phòng đánh cờ, cùng những công dân bình thường chơi cờ.

Bề ngoài của ông vẫn còn trẻ, tóc dài đến eo, buộc thành một chùm đuôi ngựa thấp thấp, vẻ mặt tinh anh, sáng sủa*. Trong phòng đầy người cao tuổi và trung niên, ông ngồi đó có chút không hợp cảnh.

*五官朗畅若流水春山: ngũ quan lãng sướng nhược lưu thủy xuân sơn.

“Mã hậu pháo, chiếu tướng.”

“Con pháo” của Bạch Đế ăn “Con cờ đẹp” của người đối diện.

Cụ ông thổi râu trừng mắt: “Tiểu Tống ơi là Tiểu Tống, con xem con kìa, tuổi còn trẻ không lo học tập làm việc, sao mỗi ngày tới đây đánh cờ vậy hả!”

Trên mặt Bạch Đế là nụ cười vui sướng: “Con là phú nhị đại, ăn no chờ chết là công việc của con.”

Vừa nói xong, có người gõ gõ cửa phòng.

Bạch Đế ngẩng đầu, nhìn về người ở cửa ra vào, cuối cùng tạm biệt đối thủ của mình: “Học sinh tới tìm con rồi. Lần sau con đến nữa nhé.”

Thẩm Nhạn Hành đã trở về từ bên ngoài, bị áp tải đến đây.

Hắn rời khỏi thành Bạch Đế ba năm, là đứa con nuôi thứ 100 của Bạch Đế. Vì vậy dù có xảy ra vấn đề, người phụ trách của Cỏ Dại cũng không dám lỗ mãng động thủ.

Vì vậy chỉ có thể đưa Thẩm Nhạn Hành tới chỗ này.

Bạch Đế cầm lấy cánh tay của Thậm Nhạn Hành, tiếp theo, hai người đi giữa phố xá sầm uất rẽ vào một thư phòng.

Nơi này rất an tĩnh.

Thầm Nhạn Hành quỳ gối trước mặt Bạch Đế, cúi đầu im lặng, không nói một lời.

Bạch Đế hỏi: “Sao lại thế này?”

“Kế hoạch bị gián đoạn. Nhóm trưởng muốn đổi người thừa kế của nhà họ Tống. Con phụ trách tổ chức hành động, gặp phải không gian gấp khúc ngoài ý muốn. Cuối cùng thất bại.”

“Tiểu Thẩm à.” Bạch Đế thở dài: “Thầy không có ngu.”

Thân thể của Thẩm Nhạn Hành nháy mắt căng thẳng.

Nhưng Bạch Đế chỉ chậm rãi nói: “Thầy không giận. Chỉ là một con Trường Sinh Uyên mà thôi. Nó ký sinh ở trên người ai, đối với thầy đều giống nhau. Vì có được nó mà rất nhiều người đã phải bỏ mạng. Nhưng mạng của người khác so với mạng của con không thể so bì bằng cái giá đó.”

Bạch Đế quay đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Ở đây là khu vực trên cao của thành phố, ông thích ở đây quan sát người của mình từ từ xây dựng một xã hội không tưởng.

“Câu nói kia nghĩa trên mặt chữ, sinh mạng được tặng sẽ có giá trị khác.”

“Tiểu Thẩm à, đó là một con Trường Sinh Uyên quý giá, thầy cũng hi vọng con có thể gánh nổi giá bán này.”

Ánh sáng soi rọi từ ngoài cửa sổ, phác họa lại bóng dáng của Bạch Đế trên mặt đất.

Đó không phải là bóng người, mà là một hình thù kỳ quái có hình dạng như một ngọn lửa đang cháy. Bóng dáng đó có rất nhiều đôi mắt đỏ tươi đang lẳng lặng chăm chăm nhìn vào nhân gian, chờ đợi thứ gì đó xuất hiện.

31.07.22

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play