“Khai hết tất cả rồi sao!”
“Thật sự khai hết rồi! Tôi khai hết rồi! Tôi chỉ là nhất thời đầu óc bị choáng váng mà tin vào lời người khác. Nhà người khác đều có con cái rồi, nhưng bụng vợ tôi lại không biết cố gắng, chỉ có thể tiêu tiền mua từ người khác, nhưng chúng tôi thật sự không có bắt cóc ai cả!”
Hoàng Ngọc Sơn bị còng tay, ngồi trên ghế đối diện với cảnh sát, khóc lóc thảm thiết, chỉ mới qua một ngày mà trên mặt anh ta râu đã mọc lởm chởm, đôi mắt thâm quầng rõ ràng.
“Chúng tôi nuôi ăn nó uống tốt —— đứa bé kia.”
Anh ta còn muốn ngụy biện, đối diện ánh mắt lạnh băng của cảnh sát lại nhanh chóng sửa miệng không dám xưng đứa bé kia là con trai của mình.
“Người ta cần các người chăm sóc sao! Thằng bé có gia đình của nó, không cần đồ ăn thức uống của các người.”
Thấy người đàn ông vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình, cảnh sát ghi chép không khỏi đặt bút xuống, đập mạnh xuống bàn và tức giận nói.
“Đừng tưởng rằng không phải các người bắt cóc thì không sao! Không mua bán nhi đồng thì sẽ không có tội ác, chính bởi những người như các người mới có nhiều kẻ buôn người liều lĩnh! Mua bán trẻ em là hành vi phạm tội được viết rõ ràng trong luật hình sự nước ta, chờ ngồi tù đi!”
Nghe cảnh sát tức giận bảo anh ta chờ ngồi tù đi, Hoàng Ngọc Sơn liền có chút không thể tin được. Người bán nói có chuyện gì đều là có người gánh, vợ chồng bọn họ chỉ cần nhận lấy đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa làm con nuôi, sẽ không có việc gì.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT