Nhiều năm qua, Giang Trạm từng ở đủ loại trường hợp được người khác xin Wechat. Mà trên sân khấu thì là lần đầu tiên. Hắn hơi kinh ngạc, thầm nghĩ quả nhiên ghi hình gameshow rất thoải mái, việc này mà cũng có thể làm. Chẳng qua -- 

Giang Trạm: "Tôi không có Wechat." 

Mọi người: ? ? ? 

Đồng Nhận Ngôn cười nheo cả mắt: "Bạn là vì từ chối Bối Bối lão sư mới cố ý nói như vậy à." 

Lúc từ chối người khác từ trước đến nay Giang Trạm luôn rất nghiêm túc, cũng không lấy chuyện này ra đùa giõn: "Không phải, tôi không cài đặt ứng dụng, cũng không dùng nó." 

Đan Hách đoán ra được điều gì: "Lúc trước ở nước ngoài sao." 

Giang Trạm: "Đúng vậy, vừa mới về nước." 

Nhung Bối Bối khôi phục biểu tình, mặt vẫn còn đỏ nói: "Được rồi được rồi, đừng lấy em ra đùa giỡn nữa." 

Đồng Nhận Ngôn nghẹn cười: "Tôi biết, tôi hiểu mà, wechat xuống đài có thể xin."

Nhung Bối Bối chán nản: “Thầy Đồng anh đủ rồi đó!”

Phòng ghi hình rộn ràng tiếng cười nói. Đồng Nhận Ngôn thay đổi sắc mặt sau một giây, khả năng khống chế toàn trường xuất sắc, tức thì nghiêm tục lại: “Được rồi, mời chuẩn bị.”

Phòng thu an tĩnh trở lại. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Giang Trạm giơ micro lên, hát một bài <Đến không được>.

Lông mi dài khép hờ, giai điệu bắt đầu thong thả mà trầm thấp: “Đôi mắt biết cười của em, cong cong như một cây cầu.…”

Giám khảo và thí sinh bị kinh diễm bởi giọng hát trong trẻo này. Đồng Nhận Ngôn và Đan Hách liếc nhau, Nhung Bối Bối kinh ngạc nhìn chăm chú trên đài, Diêu Ngọc Phi vẻ mặt bình tĩnh mà kiềm chế.

"Nhưng điểm cuối cây cầu tôi

Vĩnh viễn đến không được"

"Cảm giác lúc em đến

Là khi những cơn gió đang thét gào"

"Nhớ nhung giống như vị thuốc đắng 

Luôn gian nan như thế Từng phút từng giây" 

"Tôi tìm không thấy 

Tôi đến không được 

Cái em gọi là tương lai tốt đẹp" 

"Tôi cái gì cũng không muốn 

Có biết hay không 

Nếu như em hiểu cho tôi 

Chỉ một giây này thôi" 

"Tôi muốn nhìn thấy 

Tôi đang tìm kiêm 

Cái gọi là 

Tình yêu tốt đẹp kia" 

"Tôi dựa vào thật gần 

Bảo vệ thật cần thận 

Không dám để lỡ

Dù chỉ một chút 

Hy vọng em có thể thấy được" 

Giọng hát của Giang Trạm thực sạch sẽ, âm vực cũng rộng, kết cấu của thanh âm cũng rất thấu triệt, có thể nghe ra không dùng đến mấy kỹ xảo biểu diễn. Mà cất giọng câu đầu tiên, liền miêu tả ra một đôi mắt cười cong cong. Đáng tiếc, đây là một người vĩnh viên không thể có được. Nỗi dằn vặt nhung nhớ, mỗi phút mỗi giây, tất cả những gì tốt đẹp, đều giống như cơn gió thét gào. 

Sân khấu tuyển tú, ánh sáng, trang phục, vũ đạo, nhạc đệm, thậm chí âm bè, đều có thể bổ trợ cho diễn xuất, làm cho biểu hiện trên sân khấu càng thêm hấp dẫn. Nhưng Giang Trạm không hề dùng chút kỹ xảo nào. Hắn dùng thanh âm sạch sẽ nhất hát một khúc tình ca thuần khiết như vậy. Không chỉ có thế, sự nhập tâm hoàn toàn vào ý cảnh, sức cảm nhiễm, độ hoàn thiện của bài hát này, tất cả đều không thể bắt bẻ. 

Khu thí sinh không chút động tĩnh, mọi người yên lặng lắng nghe bài hát này, cảm nhận "Cái gọi là, tình yêu tốt đẹp" này. Một ca khúc đã hoàn thành. Ghế giám khảo dẫn đầu, bắt đầu vỗ tay. Đồng Nhận Ngôn giơ micro đến bên môi, thanh âm trầm thấp: “Tôi vốn rất bắt bẻ, nhưng mà, bài hát này của bạn vô cùng trọn vẹn.”

Ghế thí sinh một trận kinh hô, có thể làm cho Đồng Nhận Ngôn với cái miệng độc như bôi thạch tín đỏ khen một câu hoàn mỹ, không phải A chứ?

Đan Hách: “Rất êm tai, giọng hát của bạn vô cùng sạch sẽ, cũng rất nội lực.”

Mặc dù Giang Trạm rất vui khi được các vị Mentor khen, nhưng hắn không vui mừng quá sớm. Các thí sinh khác đã được đánh giá sơ cấp xong đều ngồi ở phía sau ghế giám khảo, không nhìn được vẻ mặt của bốn vị giám khảo, Giang Trạm đứng trên đài lại thấy được rõ ràng.

Đồng Nhận Ngôn tán thành, đúng vậy, Đan Hách cũng đã khen ngợi, đúng như vậy, nhưng Diêu Ngọc Phi và Nhung Bối Bối còn chưa mở lời. Mà vị trí của bốn vị Mentor được xác định vô cùng rõ ràng, Đồng Nhận Ngôn và Đan Hách là Mentor thanh nhạc, Diêu Ngọc Phi và Nhung Bối Bối là Mentor vũ đạo.

Lấy kinh nghiệm đã xem mấy màn đánh giá sơ cấp lúc đợi lên sân khấu cách đây không lâu của Giang Trạm, trên sân khấu này, chỉ biết hát là vô dụng, còn phải biết nhảy. Quả nhiên, Nhung Bối Bối nhìn Giang Trạm trên đài: "Bạn có thể lựa chọn hát mà không để cho nhạc phối tác động đến âm thanh, rõ ràng chứng minh bạn vô cùng tự tin với bài hát này của mình." 

Nhung Bối Bối: "Nhưng tôi lại không cho là như vậy, bài hát mà bạn hát này không có vũ đạo, là bởi vì bạn nhảy không tốt, hay là, bạn không biết nhảy?" 

Diêu Ngọc Phi từ lúc Giang Trạm lên đài vẫn chưa nói gì, vẻ mặt cậu ta luôn khắc chế bình tĩnh, giờ phút này mới nâng micro lên, chậm rãi nói: "Có thể thử nhảy một đoạn." 

Nhung Bối Bối gật đầu: "Đúng vậy, nhảy một đoạn đi." 

Đồng Nhận Ngôn giọng điệu cổ vũ: "Bạn có thể thoải mái mà nhảy, để chúng tôi nhìn xem." 

Hình tượng sân khấu của Giang Trạm thật sự quá tốt, hắn đứng ở trên đài, tất cả mọi người không thể rời mắt. Thật ra mọi người đều đoán được, hắn lựa chọn hát, khả năng là không chuẩn bị nhảy. Giang Trạm đang định nói, Diêu Ngọc Phi đánh gãy lời hắn, nói trước: “Trên sân khấu này, không biết nhảy là không được.”

Nhung Bối Bối bên cạnh gật đầu. 

Diêu Ngọc Phi: "Chỉ biết ca hát, không biết nhảy, đánh giá cấp bậc của bạn sẽ không quá cao." 

Nhung Bối Bối: "Bạn tự đánh giá là D." 

Diêu Ngọc Phi: "Nếu là tôi, tôi sẽ chỉ cho bạn F." 

Giang Trạm: Cho nên, bây giờ tôi có thể nói được chưa? 

Bỗng nhiên, thầy phối nhạc tại hiện trường mở một đoạn nhạc dạo đầu của <Đến không được>. 

Giang Trạm không tranh luận, đi đến một bên sân khấu, vừa cuộn tay áo lên vừa nói với micro: "Vũ đạo thịnh hành lúc trước tôi có luyện một chút, nhảy cũng không tốt lắm. Vậy dùng luôn nhạc nền ca khúc vừa rồi gửi đến mọi người một đoạn múa dân tộc đi." 

Vẻ mặt Diêu Ngọc Phi khựng lại, hắn biết nhảy? 

Nhung Bối Bối: "Bạn biết múa dân tộc? Đã từng học sao?" 

Giang Trạm cuộn xong tay áo, lại cởi giày tất, đặt xuống dưới sân khấu, hắn đi chân trần một lần nữa trở về trung tâm sân khấu: "Khi còn bé học ba bốn năm, có chút căn bản." 

Đồng Nhận Ngôn trong mắt chờ mong: "Ò, không tồi."

Diêu Ngọc Phi không nói gì, cúi đầu xem bảng chấm điểm trong tay, giấu vẻ mặt. 

Thầy phụ trách âm nhạc một lần nữa đánh nhịp, Giang Trạm đứng ổn định trên sân khấu, trước khi đứng yên, ánh mắt hắn lướt qua ghế giám khảo, lần đầu tiên từ khi lên sân khấu chân chính nhìn thẳng về phía Diêu Ngọc Phi. Đúng lúc Diêu Ngọc Phi nâng mắt, đối diện với tầm mắt của hắn, âm thầm giật mình một cái. Giang Trạm thản nhiên thu hồi tầm mắt. 

Hắn và Diêu Ngọc Phi cũng đã rất lâu rồi không gặp mặt, Diêu Ngọc Phi người này, nếu như có thể thì cả đời đừng có tiếp xúc lại. Diêu Ngọc Phi vừa mới làm trò cười, lại còn hơi nôn nóng, cậu ta hiến nhiên không biết sau này còn có múa dân tộc nữa, lời nhận xét đánh giá kia rõ ràng là muốn cho hắn điểm thấp, cũng muốn ám chỉ các Mentor khác, không thể cho điểm cao. 

Giang Trạm không suy nghĩ sâu xa về động cơ đằng sau hành động này. Nhưng hẳn là Diêu Ngọc Phi cậu ta lại bệnh cũ tái phát, lại bắt đầu không thành thật rồi. 

Bài múa dân tộc này của Giang Trạm rất chuẩn mực, không có nhiều kinh diễm, nhưng ít nhất cũng chứng minh hắn biết vũ đạo, vả lại cảm nhạc không tồi, có thể phối hợp tứ chi. Ghế giám khảo cực kỳ hài lòng, bắt đầu thảo luận bình xét cấp bậc. Lúc này, không bật micro tại hiện trường của Mentor, nhưng Giang Trạm nghe nhìn luôn rất tốt, đứng trên đài nghe được rõ ràng vô cùng. Bốn người đang tranh luận. 

Nhung Bối Bối: "Tôi cảm thấy có thể C hoặc B." 

Đồng Nhận Ngôn: "C thấp." 

Đan Hách: "Đồng ý, ít nhất B, tôi cảm thấy có thể được A." 

Diêu Ngọc Phi: "Em tán thành với chị Bối Bối." 

Đồng Nhận Ngôn: "Mấy người vũ đạo các cô đều không xem trọng cậu ấy như thế sao? Nếu để tôi nói, cậu ấy nên được A+, hình tượng tốt như vậy, nổi trội như vậy, nhóm nam mà không coi trọng mặt mũi thì sao fan có thế gọi là chồng." 

Nhung Bối Bối: "Nhóm nhạc tập trung vào thực lực cân bằng, những người đằng trước được B trở lên đều là hát nhảy rất giỏi, nếu cho cậu ấy A, phục chúng thế nào đây?" 

Diêu Ngọc Phi: "Đồng ý."

Đồng Nhận Ngôn: "Vẫn không thể đi đến thỏa thuận cuối cùng?" 

Đan Hách: "Nếu không thì xem lại lần nữa?" 

Bốn người đối mặt, ăn ý nhìn về phía sân khấu. 

Nhung Bối Bối giơ micro: "Bên phía chúng tôi tạm thời vẫn chưa thống nhất, còn muốn bạn thể hiện thêm một chút, bạn có còn gì muốn giới thiệu không? Sở trường khác chẳng hạn." 

Giang Trạm: p ảnh có tính không. 

Giang Trạm vừa định nói chuyện, Đồng Nhận Ngôn đang cúi đầu xem tư liệu trong tay bỗng nhiên cầm lấy micro ngẩng phắt đầu trừng mắt: "Bạn học đại học A?" 

Giang Trạm: Thôi được, đề tài này không thoát nổi rồi. 

Giang Trạm: "Phải." 

Nhung Bối Bối: "Là đại học A mà tôi biết kia?" 

Đan Hách bắt đầu đọc thông tin lý lịch trên bản tư liệu: "Tốt nghiệp khoa tài chính đại học A. Là trạng nguyên tổ hợp khoa học tự nhiên kỳ thi đại học, tỉnh A, năm XX." 

Vừa mới dứt lời, toàn trường kinh hô. 

!!!!!

Này thật cmn, thật cmn! 

Trạng nguyên kỳ thi đại học, tốt nghiệp trường danh tiếng vì sao lại có chiều cao này khuôn mặt này, lại còn xuất hiện ở đây?! Có để cho thí sinh khác sống không hở!!! Khu ghế có bậc đằng sau ghế giám khảo truyền đến đủ loại kêu rên. 

"Tôi cảm giác tôi không xứng ngồi ở đây." 

"Tôi muốn về nhà! ! !" 

"Học bá bây giờ quá là khủng bố!" 

"Đừng cản tôi! Tôi muốn đeo giày cho Trạng nguyên!" 

"Cần A làm gì! Cho anh ấy SSS! Cho anh ấy MVP!" 

...... 

Động tĩnh sau lưng thật sự quá lớn, mấy vị giám khảo đều liên tục quay đầu. 

Đồng Nhận Ngôn nói với ba người khác: "Đã thấy chưa, mị lực của học bá." Lại nói đùa: "Các cậu dám cho C không? Tôi có chút không dám."

Nhung Bối Bối đón ý pha trò: "Cho cậu ấy S đi, bố trí một chỗ cá nhân, treo trên đầu chúng ta, trông xuống nhóm học tra phàm tục chúng ta." 

Đan Hách: "OK, chương trình khỏi quay nữa, về nhà về nhà." 

Diêu Ngọc Phi không nói chuyện, cười cười, có chút mất tập trung. Cậu ta dùng dư quang nhìn về phía sân khấu. Chỉ là qua vài năm mà thôi, cậu ta sao suýt chút nữa đã quên? Giang Trạm, anh ta vĩnh viễn là người ưu tú nhất. 

Nhưng Diêu Ngọc Phi thật sự cảm thấy bản thân không còn cách nào. Lan Ấn Huy theo dõi cậu ta sát sao, sau khi biết Giang Trạm không có bị loại rớt, vẫn luôn hoài nghi. Trước ngày hôm nay, Lan Ấn Huy cảnh cáo cậu ta vô số lần, lúc quay tiết mục nghĩ biện pháp loại sạch sẽ Giang Trạm, càng sớm càng tốt, tận lực không được chung khung hình.

Cho nên, Diêu Ngọc Phi biết bản thân không thể cho điểm trên D, nếu không Lan Ân Huy sẽ không bỏ qua cho cậu. Diêu Ngọc Phi âm thầm cắn răng, sắc mặt bình tĩnh, cầm lấy bút trên bàn, cuối cũng vẫn ở phần cá nhân Mentor chấm điểm, cho Giang Trạm một con D. 

Nhung Bối Bối an vị bên cạnh cậu ta, cũng cầm lấy bút, liếc một cái số điểm cậu ta cho, không nhiều lời, ở phía sau đánh giá Giang Trạm cho C+. 

Cuối cùng, Giang Trạm được đánh giá là B. Đồng Nhận Ngôn thật sự thích Giang Trạm, không nhẫn tâm chính miệng báo kết quả, Đan Hách đành làm "người xấu" này. Ông nói với Giang Trạm ở trên đài: "Điều kiện cá nhân của bạn rất tốt, bất kể là ngoại hình, giọng hát, hay là duyên khán giả, cảm giác ống kính, đều vô cùng tốt. Nhưng đây là sân khấu tuyển tú, sân khấu này, kết hợp lại chính là hát nhảy và thực lực tổng hợp." 

"Trước bạn, thí sinh giành được A đều vô cùng mạnh, cho bạn B, là nói cho bạn biết rằng bạn nhận được sự khẳng định, không giành được A, là vì bạn vẫn còn rất nhiều phương diện cần nỗ lực. Cố lên!" 

Những lời này của Đan Hách rất chân thành, khu vực thí sinh vang lên tiếng vỗ tay. 

Giang Trạm đứng ở trên đài, lòng bàn chân chạm phải mặt sàn lạnh lẽo của sân khấu, dưới chân là lạnh, nhưng trong tim là nóng. Hắn xem lần tuyển tú này như một trải nhiệm cuộc sống hoàn toàn mới lạ, không định đặt nặng quá nhiều trong lòng, nghiêm túc bình thường, nỗ lực bình thường. 

Thậm chí trước ngày hôm nay, hắn luôn cảm thấy bản thân không hợp với ngành này, khả năng chỉ mấy ngày là bị loại bỏ, nên làm gì thì làm nấy. Mãi cho đến lúc này đây, hắn mới có cảm giác chân thực. Cảm giác sân khấu dưới chân mình giẫm lên là thật, hắn không phải không hợp, trái lại được coi trọng, được nhìn trúng. 

Hắn lấy thân phận người mới giành được B, là thành tích thực tập sinh cá nhân tốt nhất trong khu ghế bậc tính đến hiện tại. Sân khấu cùng ánh sáng, thừa nhận cùng vinh quang, đều là chân thật. Mà khi Giang Trạm thay đổi miếng đán thứ hạng cấp bậc, đi đến bên sân khấu, xách giày của mình lên, bước về bậc thang khu thí sinh, hắn đột nhiên có loại cảm giác rất kỳ diệu. 

Từ giờ trở đi, đây không còn là một lần trải nghiệm nho nhỏ nữa rồi. Từng bước mà tiến lên, hắn đang bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Ở trong thế giới này, từng khuôn mặt đều là xa lạ, sống động. Bọn họ theo dõi hắn, quan sát hắn, hoan nghênh hắn, thậm chí là tiếp cận hắn. 

Giang Trạm đi đến khu B, bỗng nhiên bị một nam sinh giữ chặt lại, đối phương hết sức nhiệt tình, chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình, ý bảo hắn: "Ngồi cạnh em, bên cạnh em đúng lúc trống một chỗ." 

Giang Trạm nhìn sang nam sinh, mim cười: "Được thôi." 

 

Hết chương 8.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play