Đào Đào Ô Long

Chương 3: 🍑 Thích tôi à? 🍑


2 tháng

trướctiếp

Phản ứng này của Ninh Dã, lão phu nhân đã sớm nghĩ tới. Nhưng trong tình huống này bà cũng chỉ có thể thở dài trong lòng.
“Năm đó ông của cháu sinh bệnh, cần phải thay thận, cháu có còn nhớ rõ không? Ông ấy là nhóm máu đặc biệt, khó mà tìm được một quả thận thích hợp. Sau đó lại được phẫu thuật thành công, chính là do cha của Tô Đào đã cho ông ấy một bên thận.”

Kỳ thật sự xuất hiện của Tô Quốc Vĩ cũng là ngoài ý muốn. Khi đó ông ấy mới chỉ là một phóng viên phỏng vấn những tiết mục về kinh tế, lúc đến phỏng vấn lão gia tử lại ngẫu nhiên biết được tin lão gia tử đang sinh bệnh. Tô Quốc Vĩ là một người thiện lương nên sau đó ông ấy đã lặng lẽ đi xét nghiệm. Sau khi có kết quả, các vị bác sĩ trong bệnh viện đều vô cùng hưng phấn, chỉ cần hai bên đều đồng ý thì lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật.

Sau đó Tô Quốc Vĩ nghỉ đông, phối hợp với Ninh gia bên này tặng cho ông Ninh một bên thận.

Ninh Dã biết việc ông mình sinh bệnh, cũng biết sau đó đã tìm được một quả thận thích hợp nhưng lại không biết người cho thận là Tô Quốc Vĩ. Cho nên sau khi nghe lão phu nhân nói tới đây thì khóe mắt hơi rũ, biểu tình muốn cười nhưng lại không cười.
"Cho nên ông ta tặng một bên thận cho ông cháu để đổi lấy hôn sự cho con gái của ông ta?"

Ninh lão phu nhân thấy lời nói của mình đến tai thằng cháu liền biến thành lời nói châm chọc, sợ hắn hiểu lầm nên liên tục giải thích.
"Không phải, cha của Tô Đào trước nay đều không yêu cầu thứ gì hết, là năm đó ông của cháu một hai phải hứa hẹn cùng cha con bé. Đoạn thời gian đó bà thường xuyên dẫn cháu đến Tô gia cũng chính là ý của ông cháu. Nhưng Tô Quốc Vĩ một chút suy nghĩ cho hai đứa đính hôn với nhau đều không có. Là nhà chúng ta bên này cứ nói với ông ấy chuyện đó mãi, sau này ông ấy cũng chuyển nhà đi nơi khác."

Tô Quốc Vĩ rất chiều Tô Đào, ông ấy luôn muốn tương lai của con gái dù là bất cứ lựa chọn nào cũng đều do con gái tự mình đưa ra quyết định.

Thứ hai, ông ấy cũng không phải là kiểu người cần được báo đáp. Tặng một bên thận có thể cứu trở về được một sinh mệnh, ông ấy cảm thấy rất có ý nghĩa. Ông ấy không hề nghĩ nhiều đến những chuyện khác.

Chẳng qua khi đó người của Ninh gia cho rằng Tô Quốc Vĩ là người mạnh miệng, không bỏ xuống được mặt mũi cho nên lúc đó lão phu nhân mới thường xuyên kêu Ninh Dã sau khi học xong liền cùng với bà đi đến Tô gia.

Nhưng sau đó Tô Quốc Vĩ lại dắt theo Tô Đào dọn nhà đi nơi khác, thậm chí thay đổi cả phương thức liên lạc. Lúc này Ninh gia mới ý thức được Tô Quốc Vĩ là nghiêm túc không muốn nhận mối hôn sự này.

"Lần này liên lạc với nhau cũng hoàn toàn là bà chủ động tìm tới người ta. Lúc trước khi biết cha con bọn họ dọn đi nơi khác thì trong lòng bà liền không thoải mái. Tuy biết ông ấy dọn đi cũng là vì công việc của mình thế nhưng bà cũng không dám đi tìm người ta nữa, sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của người ta.

Hơn nữa trạng thái của ông cháu khi đó... bà cũng không rảnh để đi. Sau đó ông cháu qua đời, bà cũng không phải đến tận bây giờ mới đi mà là khoảng thời gian trước bà đột nhiên nhớ tới tiểu Tô Đào nên liền cho người đi tra tình hình hiện tại của cha con bọn họ. Không nghĩ tới sẽ tra ra tình huống như vậy."

Cũng không biết là Ninh Dã đang suy nghĩ gì, nghe lão phu nhân nói tới đây thì bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu.
"Trước kia chẳng phải ông ta không đáp ứng hôn sự sao? Hiện tại sao bỗng nhiên lại đáp ứng rồi?"

+

Ninh lão phu nhân gật gật đầu.
"Có thể là do ông ấy cảm thấy chính mình ở nước ngoài không thể nào chăm sóc tốt cho Tô Đào, không muốn làm con bé chịu khổ, cho nên mới..."

Nói đến này lão phu nhân cũng có chút do dự, bởi vì thật ra bà cũng không biết rốt cuộc Tô Quốc Vĩ đang nghĩ gì. Việc đính hôn là do bên phía Ninh gia nhà bà đề ra, đối phương cũng chưa hề đưa ra một câu trả lời rõ ràng nào, ông ấy chỉ nói là trước tiên cứ để hai đứa nhỏ ở chung xem sao.

Nhưng những lời này bà còn chưa kịp nói ra thì Ninh Dã đã cười một tiếng không rõ ý vị.

Ninh lão phu nhân không thèm để ý cái dáng vẻ âm dương quá khí này của hắn, duỗi tay hung hăng vỗ hắn một cái.
"Cho nên cháu rốt cuộc có đồng ý hay không, trả lời rõ ràng cho bà!"

"Cháu không có vấn đề gì cả."

Ninh Dã lười biếng cong cong khóe miệng, trong lời nói của hắn dường như có ý gì đó.
"Chỉ cần em ấy không chê cháu là được."
 

Hơn nửa tiếng sau dì giúp việc lên lầu gọi Tô Đào xuống ăn cơm.

Lúc Tô Đào xuống lầu cô đã thay một bộ đồ mới. Chân mang đôi dép đi trong nhà mà lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn. Trên đôi dép màu trắng có hai cái tai thỏ thoạt nhìn rất đáng yêu.

Lúc Tô Đào bước từng bước nhỏ đi đến phòng ăn, thức ăn trên bàn đều đã được bày ra. Ninh lão phu nhân đang cùng dì giúp việc bận rộn bày biện chén đũa.

Cô nhìn về phía Ninh Dã. Người đàn ông lúc này đang biếng nhác nghịch điện thoại. Từ góc độ của Tô Đào nhìn qua thì có thể nhìn thấy áo sơ mi màu đen của hắn hơi hạ xuống, nhô lên một chút xương bả vai, còn có vòng eo thon rắn chắc ở phía dưới.

Bước chân của cô theo bản năng hơi chần chờ một chút.

Lão phu nhân thấy cô đi đến thì liên tục vẫy tay.
"Tiểu Tô Đào mau đến đây, cháu ngồi kế anh Ninh Dã ở bên kia đi, chúng ta ăn cơm thôi."

Tô Đào ngoan ngoãn dạ một tiếng, bước chân đi qua.

Mí mắt hơi mỏng của người đàn ông rũ xuống, từ đầu đến cuối cũng không có phản ứng gì.

Sau khi Tô Đào ổn định chỗ ngồi, lão phu nhân vừa cười vừa gắp sủi cảo vào trong chén của cô.
"Hôm nay là lần đầu tiên cháu tới Ninh gia nhà chúng ta, mau nếm thử xem có hợp khẩu vị không"

Nước thịt bên trong sủi cao hơi nóng, khí nóng từ từ bốc lên khiến trong lòng Tô Đào cũng trở nên ấm áp.

Cô ngọt ngào cười với lão phu nhân một cái, thật lòng nói.
"Cháu cảm ơn bà ạ."

Ninh lão phu nhân càng nhìn Tô Đào càng thích, liếc nhìn qua thằng cháu nhà mình ngồi cạnh đang cà lơ phất phơ chống đầu chơi điện thoại, giận sôi máu. Bà cầm chiếc đũa nghiêm khắc gõ nhẹ vào điện thoại của Ninh Dã, hung hăng trừng hắn.
"Cháu còn chơi cái gì nữa, nhanh chóng buông xuống ăn cơm đi!"

Ninh Dã cũng không có phản ứng gì lớn, vô cùng nghe lời ném điện thoại sang một bên, miễn cưỡng ngồi thẳng người lại.

Trên bàn cơm lão phu nhân vẫn luôn nói không ngừng về việc ngày trước bà cùng tiểu Tô Đào đã gặp nhau. Sau đó như là nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên lại nói.
"Ninh Dã, cháu còn nhớ hay không? Lần đó cháu đi cùng bà đến bệnh viện thăm cha của con bé, sau đó con bé tan học trở về, cháu còn bởi vì một viên kẹo mà chọc cho con bé khóc đó."

Tô Đào ngẩn ra, trong chốc lát nhớ ra được Ninh lão phu nhân đang nói đến chuyện gì.

Thật ra lần đó căn bản không phải anh Ninh Dã chọc cô khóc.

Tô Quốc Vĩ bỗng nhiên nằm viện, phòng bệnh trong ngoài không biết vì sao lại có rất nhiều người vây quanh. Tô Đào khi đó còn nghĩ tới phim truyền hình nên tưởng rằng cha đã mắc bệnh gì đó vô cùng nặng nên nhất thời không nhịn được mà khóc.

Lúc đó Ninh Dã vừa khéo ra tới, nhìn thấy cô khóc cũng không có phản ứng gì lớn, dựa ở trên tường vừa hút thuốc vừa nhìn cô khóc như là đang xem biểu diễn.

Lúc ấy Tô Đào khóc đến mức đôi mắt hồng hồng, thút tha thút thít nức nở ngẩng đầu nhìn hắn. Khi đó lá gan của cô lớn hơn nhiều so với hiện tại, thấy hắn không để ý đến mình nên càng khó chịu hơn.
"Mọi người... Mọi người đều là đến thăm... thăm cha em sao? Hu hu hu..."

"Ừm."

"Cha em... Ông ấy, ông ấy không phải là sắp chết rồi chứ?"

Ninh Dã nghe cô nhóc nói xong thì sửng sốt một chút, một lát sau lại vui vẻ.
"Chết cái rắm, nếu muốn cha nhóc sống lâu trăm tuổi, về sau ít nói cái từ này lại đi."

Nói xong, còn thuận tay ném cho cô một viên kẹo bạc hà

-

Viên kẹo hôm nay cùng viên kẹo ngày hôm ấy giống nhau y đúc.

Hồi ức đến đây đột nhiên dừng lại, tuy rằng chuyện này xảy ra cũng đã lâu rồi nhưng cô không ngờ tới nó lại biến thành "Ninh Dã bởi vì một viên kẹo mà trêu chọc cô đến khóc?"

Cô quay sang bên cạnh nhìn nhìn, người đàn ông lúc này đang lột vỏ tôm hùm đất, đầu ngón tay trắng nõn dính không ít dầu mỡ, mặt mày nhàn nhạt, một chút cũng không thèm để ý lời bà mình nói.
"Chuyện lúc nào thế? Cháu không nhớ rõ."

Tô Đào cảm giác được người bên cạnh dường như cũng không suy nghĩ gì nhiều về chuyện này nên cô cũng không nói thêm gì, chậm rãi gắp đồ ăn.

Lúc này lão phu nhân bỗng nhiên lại nói một câu.
"Cháu đã quên rồi ư? Khi đó còn bởi vì chuyện này mà cháu đã bị cha cháu đánh một hồi đó. Nhưng mà vốn dĩ từ nhỏ cháu đã như vậy rồi, bị đánh không ít lần, không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà bà cảnh cáo cháu, khi còn nhỏ không tính, nhưng hiện tại nếu lại khi dễ con bé, cháu...."

"Bà ơi."

Tô Đào nhẹ giọng đánh gãy lời của lão phu nhân, tuy rằng có chút không lễ phép nhưng mà cô thật sự không nhịn được nữa, cô muốn nói ra sự thật.
"Cái kia... Khi đó không phải là anh Ninh Dã bắt nạt cháu đâu, cháu là bởi vì chuyện khác nên mới khóc, viên kẹo kia là anh ấy dùng để dỗ cháu nín khóc."

Ninh lão phu nhân có chút ngoài ý muốn.

Người ở bên cạnh nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng, lúc này cũng quay sang nhìn cô một cái.

Nhận thấy được cái ánh mắt như có như không kia, Tô Đào cảm giác sườn mặt bên kia của mình có hơi hơi nóng lên. Như là để chứng minh những gì cô nói là sự thật, cô lại nhấn mạnh thêm một lần nữa.
"Anh Ninh Dã thật sự không có khi dễ cháu đâu."

Cô rũ rũ mắt, ở trong lòng lại bổ sung một câu.
"Lại còn cứu cháu nữa."

Tuy rằng... Khả năng cao là anh ấy đã không nhớ rõ nữa rồi.

Ninh Dã nghe xong lời này, đem con tôm đã lột sạch vỏ bỏ vào chén của bà mình, lười nhác mở miệng.
"Bà nghe thấy chưa? Lần này là người trong cuộc đã tự mình tẩy trắng cho cháu, về sau bà đừng nhắc mãi là cháu đi khi dễ cô nhóc nhà người ta nữa."

Lão phu nhân trừng mắt nhìn thằng cháu của mình một cái, lười đáp lại hắn.

Lại nhìn sang bên cạnh, phát hiện trong chén của Tô Đào không có đồ ăn, nhanh chóng cầm lấy đôi đũa gắp vào chén cô không ít đồ.
"Thịt bò hầm này rất mềm đó, tiểu Tô Đào à cháu mau nếm thử đi. Còn có canh vịt nữa nè, mùa đông uống là tốt nhất. Còn có tôm nữa."

Nói đến chỗ này, Ninh lão phu nhân lại quay sang nói với Ninh Dã.
"Cháu lại lột thêm một ít tôm nữa đưa cho tiểu Tô Đào ăn đi."

Ninh Dã vốn nghĩ sẽ dừng lại không lột vỏ tôm nữa nhưng nghe xong lời nói của bà, giương mắt lên nhìn.

Chỉ thấy lão phu nhân đang thừa dịp Tô Đào đang không ngẩng đầu mà đưa mắt ra hiệu với hắn.

Ninh Dã thấy vậy liền đem con tôm đã lột sạch vỏ bỏ vào chén của Tô Đào. Toàn bộ quá trình không nhìn cô một cái, cũng không nói gì dư thừa.

Cô gái nhỏ nhìn con tôm đã lột vỏ, một lát sau nhẹ giọng nói với hắn.
“Cảm ơn anh”

Sau khi ăn xong, Tô Đào chủ động ở lại dọn dẹp chén đũa.

Lão phu nhân quan tâm đến cảm xúc của cô gái nhỏ nên cũng không từ chối. Sau khi dọn sạch sẽ liền kêu cô nhanh chóng lên lầu làm bài tập.

Tô Đào nghe lời đi ra ngoài, khi đi ngang qua phòng khách thì phát hiện Ninh Dã đang ngồi ở sô pha xem TV.

Thấy cô đi ngang qua hắn cũng cũng không nói gì, thần sắc lười biếng, dường như không có ý tứ muốn chào hỏi.

Tô Đào theo bản năng nhìn đầu ngón tay vừa mới lột vỏ tôm của hắn, cuối cùng cái gì cũng không nói nhưng bước chân lên lầu lại nhanh hơn không ít.

Sau khi trở lại phòng, trước tiên Tô Đào mở va li ra tìm đồ, một hồi lâu sau cuối cùng cô cũng tìm được một hộp băng keo cá nhân ở dưới đáy của va li. Cô lấy ra một cái, đứng dậy lại lần nữa đi xuống lầu.

Nhưng mà ngoài ý muốn là trong phòng khách bây giờ lại không có thân ảnh của Ninh Dã nữa. Tô Đào có chút nóng nảy nhìn bốn phía một vòng, xác định không nhìn thấy Ninh Dã, sau đó cô đi tìm lão phu nhân ở phòng bếp.

"Bà ơi..."

Tô Đào sau khi đi qua có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi.
"Bà ơi... Anh Ninh Dã đi đâu rồi ạ?"

Lão phu nhân chỉ về hướng ngoài biệt thự.
"Vừa nãy có người mới gọi điện thoại kêu thằng bé đi rồi, cháu có chuyện gì sao? Mà chắc lúc này nó vẫn còn đang ở trong sân đấy, cháu... Ai da! Cháu chạy chậm một chút!"

Tô Đào căn bản không khống chế được, một lòng một dạ chạy nhanh đi ra ngoài tìm người đàn ông kia.

Bên ngoài sắc trời đã đen kịt, sảnh trước của biệt thự có đèn, bông tuyết bay bay trước ánh sáng mờ.

Tô Đào vừa chạy ra đến sảnh liền gọi.
"Anh Ninh Dã!"

Ninh Dã đang đứng trước cửa xe, nghe thấy phía sau có người gọi liền cau mày xoay người lại.

Tô Đào theo tầm mắt của hắn mà tiến lên, sau đó đứng yên ngẩng đầu lên nói với hắn.
"Ngón tay của anh lúc nãy lột vỏ tôm đã bị thương rồi, chắc là hơi đau ạ?"

Giọng điệu của cô như là lấy hết dũng khí để nói chuyện, Ninh Dã có thể cảm giác được cô gái nhỏ đang giả vờ trấn định, hắn cười khẽ. Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía bàn tay trắng nõn của cô.

Trong lòng bàn tay chính là một cái băng keo cá nhân hình con thỏ nhỏ có đôi mắt tròn tròn trong suốt, giống hệt với bộ dáng lúc này của cô.

Đợi đến nửa ngày, Ninh Dã mới cầm lấy băng keo cá nhân, không chút để ý giương mắt hỏi.
"Quan tâm tôi như thế ư?"

Hắn đột nhiên cúi người xuống, khóe miệng cong lên cười cười.
 

"Như thế nào? Thích tôi à?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp