Cuối tháng 3, sinh nhật của Tống Ngọc Thiền đến, như những năm trước, năm nay Kỷ Lan cũng không kiêng dè mà tổ chức lớn cho nàng. Nhưng hơi khác so với những năm trước, vì năm nay Tống Ngọc Thiền mười lăm tuổi, đã đến tuổi cập kê. Kỷ Lan thay nàng ấy tìm một vị toàn phúc [1] cao quý, là phu nhân Tín Quốc công và thế tử phu nhân Trữ Quốc công phủ, hai vị này đều là quý nhân có nhi nữ song toàn của, bình thường rất ít khi hai người đồng thời làm người toàn phúc cho một nữ tử cập kê, nhưng Tống Ngọc Thiền là đích trưởng nữ của Trấn Quốc công phủ, trong cung lại có tiếng gió, nàng được Tô phi nhìn trúng, tương lai muốn chỉ cho Định Vương. Mặc dù còn chưa có ý chỉ rõ ràng, nhưng cũng là chuyện chiếm tới tám, chín phần. Vì có mối quan hệ như vậy, cho nên Kỷ Lan vì nàng thỉnh hai vị toàn phúc quý trọng, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

[1] Người toàn phúc: Là người có hạnh phúc vẹn toàn, có cha mẹ, con cái, vợ chồng thương yêu, anh chị em sống hòa thuận. Đề cập đến một người phụ nữ có cha mẹ còn sống, có chồng và có cả trai lẫn gái.

Trong ngoài từ đường đều chuẩn bị đầy đủ. Tống Ngọc Hàn, Tống Ngọc Mộng và Tống Ngọc Tịch đều đứng ở bên ngoài xem lễ. Tống Ngọc Tịch ngược lại cũng không nghĩ gì, với địa vị của mình nàng vốn cũng không có yêu cầu mong muốn gì quá phận, nhưng Tống Ngọc Hàn và Tống Ngọc Mộng nhìn lễ nghi của Tống Ngọc Thiền, trong lòng có vài phần khó chịu.

Các nàng từ nhỏ là được Tần thị nuông chiều mà lớn lên, đích nữ thứ nữ, bất luận là chuyện gì, trên phương diện ăn mặc chi phí không hề khác nhau, thế nhưng theo thời gian khi tuổi các nàng càng ngày càng lớn, mới dần dần hiểu rõ, sự phân chia của đích thứ. Cũng không phải chỉ cần ăn mặc chi phí giống nhau thì sẽ giống nhau được. Tôn vinh của đích nữ, là thứ mà thứ nứ không thể so sánh với. Về chuyện này, Tần thị từng giải thích qua với các nàng, bởi vậy Tống Ngọc Hàn mặc dù cảm khái, nhưng cũng không thực sự sinh ra lòng bất mãn, nhưng Tống Ngọc Mộng nhìn đến đây, lại hỏi Tống Ngọc Hàn một câu:

"Lễ toàn phúc của Đại tỷ tỷ chu toàn như vậy, đợi đến tháng chín, không biết Tam di nương sẽ vì Nhị tỷ tỷ mời người toàn phúc và khách nhân như thế nào?"

Tống Ngọc Hàn liếc trừng nàng ta một cái, làm sao nàng có thể nghe không ra sự chế nhạo trong lời nói của Tống Ngọc Mộng chứ. Nàng đã biết cô muội muội này sớm không còn là người ngây thơ như lúc trước, tâm tư đã bị Tứ di nương xúi giục nảy sinh không ít ghen ghét từ lâu, hiện nay, nàng ta trừ đệ đệ muội muội thân sinh của mình ra, thì đối với tỷ muội huynh đệ khác của Tống gia, đã chẳng còn thân mật nữa rồi.

Lời nói này của nàng ta là muốn vỗ vào mặt Tống Ngọc Hàn. Tống Ngọc Hàn và Tống Ngọc Thiền là cùng tuổi, sinh nhật vào tháng chín, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì năm nay nàng cũng sẽ cập kê, thế nhưng làm sao mà Tam di nương có thể mời người toàn phúc đến cho Tống Ngọc Hàn được chứ? Những điều này đều là chuyện mà mẹ cả cần làm. Hơn nữa, cho dù Kỷ Lan vì muốn thu được thanh danh tốt, thật sự vì nàng mà thỉnh người toàn phúc, thì nàng cũng không phải là đích nữ, cũng không thể có được tương lai giống Tống Ngọc Thiền, người toàn phúc có thân phận tôn quý làm sao có thể chịu đến chứ?

Nàng vốn không phải người giỏi ăn nói, nên trong lòng mặc dù sinh khí, nhưng rốt cuộc cũng không muốn cãi lộn với Tống Ngọc Mộng, trở thành chuyện cười cho người khác, nhưng ngược lại Tống Ngọc Tịch cho hai tay vào trong ống tay áo rộng, rồi thuận miệng nói:

"Người mà Tam di nương quen biết, đâu có nhiều bằng Tứ di nương chứ. Nhị tỷ tỷ nhất định sẽ kém hơn so với Ngũ tỷ tỷ. Có Tứ di nương thay Ngũ tỷ tỷ thu xếp, lễ cập kê của Ngũ tỷ tỷ, tất nhiên còn chu toàn hơn so với của Đại tỷ."

Tống Ngọc Mộng lập tức nổi giận, quay đầu muốn đánh nhau với Tống Ngọc Tịch, nhưng may mắn đã bị Tống Ngọc Hàn ngăn lại, nói: "Được rồi được rồi, đã quên lời dạy bảo của tổ mẫu ngày thường rồi sao? Đích thứ khác nhau, mọi người đều không nên suy nghĩ nhiều, tỷ muội nhà mình cãi lộn, chỉ khiến người ta nhìn vào chê cười thôi."

Tống Ngọc Tịch nhún vai không đáp, nàng cùng Tống Ngọc Mộng đã sớm kết cừu oán, chỉ cần Tống Ngọc Mộng một ngày không rời khỏi Tứ di nương, có Tứ di nương thầm thì bên tai nàng ta, nàng ta vĩnh viễn nhìn Tống Ngọc Tịch không vừa mắt, đương nhiên, cũng có một số ít nguyên nhân đặc thù khác.

Thứ nhất, Tống Ngọc Tịch trong hai năm qua trổ mã càng ngày càng có dấu ấn riêng, bất luận mặc cái gì, mang cái gì, chỉ cần đứng một chỗ, cũng có thể hấp dẫn hầu hết ánh mắt của người khác. Cho dù những người kia biết nàng là thứ nữ không lên nổi mặt bàn, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được việc nàng trở thành tiêu điểm của nơi đó. Thứ hai, Tống Ngọc Tịch hai năm qua mở hai gian ở bên ngoài đặc biệt kiếm được tiền, trên phương diện ăn mặc chi phí cho dù trong phủ có không cho, thì nàng cũng có thể để cho Vũ Đồng viện sống thoải mái, trái lại Tương Tư Các của nàng ta cùng Nguyệt Quế Viên của Tứ di nương, bởi vì năm trước vì Tứ di nương phạm phải sai lầm, nên hai viện nhỏ đều bị phạt một năm lệ tiền, chênh lệch trái ngược như vậy, tích lũy những năm qua cũng không còn, bây giờ cũng không kiếm được tiền, chớ nói chi là, sủng ái của phụ thân đối với Lâm di nương không giảm trái lại còn tăng, nên phụ thân không thường đi tìm Tứ di nương nữa rồi. Tứ di nương trong phủ theo thời gian cũng dần xuống dốc; vì có hai điểm này, nên Tống Ngọc Mộng có muốn yêu thích Tống Ngọc Tịch thì cũng không thể yêu thích nổi.

Tống Ngọc Mộng càng nghĩ càng giận, vừa muốn phản bác lại, thì lại nghe thấy từ sau lưng các nàng lưng truyền đến một tiếng cười không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho các nàng nghe thấy được. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kỷ Uyển Thanh không biết đã đứng ở sau lưng các nàng từ lúc nào, cũng không biết nàng ta đã đứng nghe ở phía sau bao lâu rồi. Tống Ngọc Hàn xấu hổ cúi đầu xuống, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, để người ngoài nghe thấy được tỷ muội các nàng cãi lộn.

"Ngày thường có một số người thật đúng là đã coi mình là đích nữ. Thật tình còn không biết trò hay vẫn còn ở phía sau đâu. Điều này khiến cho những đích nữ chân chính nhìn vào, tất cả đều phải trợn tròn mắt đấy?" Kỷ Uyển Thanh cũng đã trưởng thành, cách ăn mặc thập phần diễm lệ. Trữ thị yêu thích màu sắc tươi vui, mà Kỷ Uyển Thanh sống dưới mí mắt của bà ta, dĩ nhiên là muốn gu của mình gần với Trữ thị, nên dần dà đã dưỡng thành thói quan thích mặc xiêm y diễm lệ, thật giống với Kỷ Uyển Diễm ở kiếp trước.

Ánh mắt của Kỷ Uyển Thanh đảo một vòng trên mặt của Tống Ngọc Tịch, nhưng không hề thấy trong đôi mắt sáng như trăng rằm kia có chứa chút ghen tỵ nào, chẳng những thế ánh mắt đảo từ trên xuống dưới kia khiến nàng ta cảm thấy không được thoải mái, lập tức trừng ngược lại, cười khẩy nói:

"Đặc biệt là Thất tiểu thư, mơ mộng đẹp mấy năm nay, phải chăng cũng nên tỉnh mộng rồi? Đừng thực sự nghĩ mình là một đại nhân vật, đến lúc đó hi vọng càng lớn, thì thất vọng cũng càng nhiều."

Tống Ngọc Tịch lập tức phủ nhận ý nghĩ của mình, Kỷ Uyển Thanh ở kiếp trước trong trí nhớ không giống với nàng ta hiện giờ. Ở kiếp trước nàng chỉ muốn mình có được cuộc sống tốt đẹp, chứ chưa bao giờ để ý đến cuộc sống tốt đẹp của người khác, nhưng Kỷ Uyển Thanh thì không như vậy, nàng ta không chỉ muốn mình có được cuộc sống tươi đẹp, mà còn không muốn thấy ai khác có được ngày lành. Vì vậy, vẫn có sự khác biệt lớn về bản chất.

Giống như mấy câu nói của nàng ta hôm nay vậy, hoàn toàn chính là chế giễu châm ngòi ly gián. Những người có chỉ số cảm xúc thấp một chút, như Tống Ngọc Mộng, lại có thể thực sự nghe lọt những gì nàng ta nói, nên đang xoắn nát cái khăn, nghiến răng nghiến lợi đây này.

Nhưng Tống Ngọc Tịch lại không sợ nàng ta, câu môi cười nói:

"Mộng đẹp thì mơ thêm vài năm cũng không sao, Tam tỷ tỷ sao ngay cả mộng của ta cũng muốn quản vậy? Còn muốn nhúng tay vào chuyện hậu viện của Tống gia chúng ta hay sao? Vậy thì ngươi gảy sai bàn tính rồi, lão thái quân nhà ngươi đến nhúng tay, còn chưa chắc đã chui vào được, ngươi thì là cái thá gì chứ?"

Mọi người nói tài đại khí thô [1], Tống Ngọc Tịch giờ mới thật sự hiểu được ý của mấy chữ này, trong tay có tiền rồi, thì nói chuyện cũng tự tin hơn. Đối với lời nói khiêu khích của Kỷ Uyển Thanh, nàng một chút ý tứ hòa hoãn cũng không có, trực tiếp đẩy mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm —— chuyện nhúng tay vào hậu viện nhà khác, kể cả có đến trước ngự tiền, thì cũng là tội danh đáng bị ăn gậy.

[1] tài đại khí thô: có hai nghĩa, ở đây là nghĩa ỷ vào có tiền của mà ức h.i.ế.p người khác.

Kỷ Uyển Thanh dậm chân, đang muốn tức giận, thì đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, lửa giận thoáng cái liền bị dập tắt, nàng ta lạnh lùng cười với Tống Ngọc Tịch, rồi nói:

"Hừ, ta không nói chuyện với ngươi nữa. Lãng phí miệng lưỡi. Lão thái quân chính xác hoàn toàn không thể quản được Tống gia các ngươi, thế nhưng mà tại Kỷ gia, lão nhân gia bà nói có tính hay không..."

Sau khi nói xong lời này, Kỷ Uyển Thanh liền xoay eo, thướt tha rời đi.

Tống Ngọc Hàn làm mặt quỷ đối với bóng lưng rời đi của nàng ta, Tống Ngọc Mộng trợn tròn mắt với nàng ta, chỉ có Tống Ngọc Tịch là trầm ngâm quay đầu lại. Vừa rồi nàng nói như vậy, chính là vì muốn để cho Kỷ Uyển Thanh nhịn không được mà nhảy dựng lên, Tống Ngọc Tịch cũng không sợ phiền nếu như chuyện bị nháo lớn, mà tính tình của Kỷ Uyển Thanh cũng là không sợ, dựa theo kinh nghiệm trước đây, thì Kỷ Uyển Thanh nhất định sẽ tranh cãi với nàng, thế nhưng hôm nay lại bỏ đi dễ dàng như. Lại còn nói một câu đương nhiên như vậy, quả thực quá khó hiểu.

Lão thái quân không quản được Tống gia, đương nhiên đành phải quản Kỷ gia chứ sao! Tại sao còn phải đặc biệt nói ra lời này làm gì?

Một tiếng pháo nổ kết thúc buổi lễ kéo lại suy nghĩ của Tống Ngọc Tịch, mọi người dịch bước về sảnh trước, yến hội sinh nhật đã muốn bắt đầu, nhưng Tống Ngọc Tịch lại đi ở cuối cùng, nhìn dòng người phía trước, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

Nhìn phản ứng trước đó của Kỷ Uyển Thanh, chẳng lẽ lão thái bà kia đã có kế hoạch? Bà ta muốn làm gì? Tống Ngọc Tịch nheo hai mắt lại, ánh mắt dần lạnh xuống.

Tống Ngọc Tịch cơm cũng không ăn, đã lập tức trở về Vũ Đồng viện. Bởi vì chuyện chưa được xác định, cho nên nàng cũng không lập tức nói cho Lâm thị, mà là gọi Thu Đồng Thu Vân trở về gian phòng của mình, sau khi đóng cửa lại, Tống Ngọc Tịch đi thẳng vào vấn đề nói với Thu Đồng và Thu Vân:

"Ta biết các ngươi là người của ai. Nhưng nếu các ngươi đã đi theo ta, thì chuyện ta phân phó, các ngươi cũng sẽ làm, có đúng hay không?"

Thu Đồng Thu Vân liếc nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên vẻ xấu hổ. Thất tiểu thư đối với các nàng tốt như vậy, mà các nàng lại gạt nàng, hình như có vẻ rất tệ. Thu Đồng tiến lên một bước nói với Tống Ngọc Tịch:

"Thất tiểu thư nói cái gì vậy, nếu người có việc, thì cứ dặn dò tụi nô tỳ làm, tụi nô tỳ nhất định sẽ xông pha khói lửa. Chỉ là tụi nô tỳ đang chấp hành nhiệm vụ, miễn không lừa gạt quan trên là được." Từ khi Bùi Thống lĩnh để cho các nàng truyền tin của Thái Tử cho Thất tiểu thư, các nàng đã hiểu rõ, Thất tiểu thư tất nhiên sẽ đoán được thân phận của các nàng, chỉ có điều Thất tiểu thư vẫn luôn không hỏi, các nàng cũng không biết mở lời thế nào, trong lòng hai bên đều biết rõ, nhưng cứ như vậy mà đã trôi qua hai năm.

Tống Ngọc Tịch phất tay, nói: "Không cần các ngươi lừa gạt, các ngươi nên nói như thế nào liền nói như thế ấy, nhưng không liên quan đến chuyện ta muốn các ngươi làm. Ta chỉ hỏi các ngươi, có biết điều tra hay không?"

Thu Đồng Thu Vân ngẩn người, sau đó mới nhẹ gật đầu, nói: "Tỷ muội chúng ta vốn là thám tử chuyên đi tra sự tình, tiểu thư muốn biết chuyện gì?"

Tống Ngọc Tịch trong lòng vui vẻ, cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói mục đích của mình cho các nàng biết: "Kỷ gia, không phải Bình Dương Hầu phủ Kỷ gia, mà là Thiêm đô ngự sử phủ Kỷ gia, ngươi thay ta tìm hiểu gần đây có người nào đi phủ thiêm đô ngự sử bái kiến Kỷ lão thái quân không."

Trữ thị mặc dù cũng tới kinh thành, nhưng không đến ở Bình Dương Hầu phủ, mà là tiếp tục ở tại phủ thiêm đô ngự sử. Bởi vì Bình Dương Hầu phủ có Hầu phu nhân Diêm thị đương gia, Trữ thị tự biết không thể xóa đi ân oán giữa bà bà và tức phụ với Diêm thị. Diêm thị tuyệt đối không có khả năng nhượng bộ quyền lợi đương gia cho bà ta, hơn nữa Diêm thị là đích trưởng nữ của Tương Dương Hầu phủ, những năm này ở kinh thành đã sớm đứng vững gót chân, bà ta bây giờ cũng chỉ là lão Hầu phu nhân, nên không thể đoạt được quyền chủ gia ở Hầu phủ, cho nên, Trữ thị lão bà tử này thà làm đầu gà, cũng không làm muốn làm đuôi phượng [2]. Cho nên sau khi đến kinh thành, cũng rất thông minh mà lựa chọn lưu lại ở phủ thiêm đô ngự sử. Chu thị là người dễ xử lý, bất kể làm chuyện gì, nói cái gì, nói chung cũng sẽ nghe theo lời của Trữ thị.

[2] thà làm đầu gà, cũng không làm muốn làm đuôi phượng: tương đương với câu "thà làm vua xứ mù còn hơn làm thằng chột chỗ sáng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play