Tống Ngọc Tịch về đến nhà, thì bị Tống Dật gọi lên thư phòng.
Tống Dật bình thường không gọi nàng đi thư phòng. Bọn họ gặp mặt hầu hết đều ở trong nội viện Vũ Đồng, mà hôm nay ông gọi Tống Ngọc Tịch đến thư phòng, vậy thì nói rõ ông có chuyện gì đó không muốn cho Lâm thị biết.
Thư phòng của Tống Dật được bày biện đơn giản theo phong cách cổ xưa, khắp nơi đều lộ ra hơi thở thuộc về võ tướng, không hề tinh xảo.
"Nghe nói hôm nay con gặp Hoài Vương điện hạ." Tống Dật cũng không quanh co nhiều lời với nàng, mà hỏi thẳng vào vấn đề.
Tống Ngọc Tịch đang lúng túng đứng đấy, nghe Tống Dật mở miệng hỏi, mới hiểu được mục đích hôm nay ông gọi nàng tới đây, gật đầu nói: "Đúng ạ. Nhị tỷ tỷ cùng Tần Như tỷ tỷ cũng đều gặp được, có rất nhiều người ở đó ạ."
Tống Dật cũng biết không phải lén gặp mặt, kỳ thật ông cũng không phải vì chuyện này mà gọi Tống Ngọc Tịch tới, sau khi do dự một chút, thì mới hỏi thêm:
"Chuyện là... con còn liên lạc với Định Vương điện hạ sao?"
Tống Ngọc Tịch cả kinh, nhìn Tống Dật, trợn tròn mắt, nói: "Dạ? Cái gì mà liên lạc chứ ạ? Con với Định Vương điện hạ làm sao có thể có liên lạc gì chứ?"
Tống Dật trừng mắt liếc nhìn nàng một cái: "Được rồi, đừng giả bộ. Ta biết các con lén từng có liên lạc. Định Vương lần này đi Liêu thành, liền nán lại một thời gian dài, hơn nữa đến cả lễ mừng năm mới cũng không trở về, điều này nói rõ cái gì, con chẳng lẽ còn không hiểu?"
Tống Ngọc Tịch cúi đầu xuống, một lúc lâu sau, mới lúng túng nói một câu:
"Con hiểu."
Tống Dật thở dài, nói: "Định Vương điện hạ còn trẻ, nói chuyện làm việc còn chưa ổn định, bất luận trước đây người nói với con điều gì, hoặc là có hứa hẹn điều gì vượt quá, thì con đều chớ để ở trong lòng. Đợi đến lúc Định Vương điện hạ trở về từ Liêu thành, thì có thể nghị hôn rồi. Ta ở đây nói với con một câu để rõ ràng mọi chuyện. Thánh thượng cùng Tô phi đều cân nhắc Đại tỷ con, hai người tuổi tác tương đương, lúc Đại tỷ con năm nay vào cung thỉnh an Tô phi cố ý đến nhìn. Mặc dù chưa có định ra, nhưng chỉ chờ Định Vương điện hạ hồi kinh, thì chuyện này tám chín phần là thành. Huống chi, cho dù không có Đại tỷ của con, thì cũng sẽ có danh môn thiên kim khác... Con hiểu ý của ta chứ?"
Tống Ngọc Tịch không nghĩ tới Tống Dật nói trực tiếp như vậy, không chút nào che dấu. Nàng hít sâu một hơi, gật đầu, nói:
"Con hiểu."
Có lẽ sự kiên cường trong lời nói của Tống Ngọc Tịch khiến cho Tống Dật có một tia xúc động. Ông vuốt đầu của Tống Ngọc Tịch, nói: "Con đừng trách ta nói quá trực tiếp. Nếu ta không nói như vậy, có lẽ trong lòng con còn có chút ảo tưởng, điều này tương lai đối với con không có lợi, thừa dịp con bây giờ tuổi còn nhỏ, sớm thu lại tâm tư, an phận làm chuyện của con. Mặc dù phụ thân không thể tìm cho con một Hoàng tử làm tướng công, nhưng thiên hạ này nam nhân tốt có nhiều lắm, tương lai vẫn có thể chọn cho con một người yêu thích con, hoặc một người mà con yêu thích."
Tống Ngọc Tịch nghe xong lời này của Tống Dật, không khỏi nở nụ cười, bỏ qua một xíu chua xót trong lòng, cũng không phải là vì Tiêu Tề Hoàn, mà là vì thân phận của mình. Thật lòng mà nói, thân phân lai lịch thứ nữ này của nàng cũng không chính đáng, thế nhưng chính Tống Dật lại khư khư cố chấp quyết định. Thân phận đích thứ, ở trong đại gia tộc, cho tới bây giờ đều là điểm quan trọng để quyết định vận mệnh của một người, chẳng lẽ nàng thật sự không sánh bằng con vợ cả sao?
Xuất thân là cha mẹ cho, nhưng con đường phải đi sau này, cũng lại phải dựa vào xuất thân, chỉ vì điều này, mà Tống Ngọc Tịch cảm thấy một chút chua xót trong lòng.
Lúc đi ra từ thư phòng Tống Dật, đúng lúc lại gặp được Tống Ngọc Thiền ở trong vườn, sắc mặt nàng ấy đầy vui mừng, nhìn thấy Tống Ngọc Tịch thì chủ động bước tới chào hỏi, trên đầu đeo cây trâm đính hoa tươi do nội cung ban thưởng, không quá quý hiếm, nhưng lại mới lạ. Nhìn vẻ mặt của nàng ấy, thì có lẽ Tống Dật cũng đã nói qua chuyện này với nàng ấy. Tống Ngọc Thiền tâm trạng tốt hiện hết lên mặt, mỉm cười, quấn lấy Tống Ngọc Tịch nói chuyện, hơn nữa còn hỏi Tống Ngọc Tịch, Tống Dật có đi tìm nàng hay không.
Tống Ngọc Tịch nói thật, nhưng cũng không có nói rõ là chuyện gì. Thế nhưng sau khi Tống Ngọc Thiền nghe nói Tống Dật tìm nàng rồi, thì trong mắt càng sáng lên, Tống Ngọc Tịch không khỏi bật cười, Đại tỷ tỷ này của nàng xem ra đã rễ tình bén sâu đối với Định Vương điện hạ rồi, nhất định là nàng ấy xin Tống Dật đến nói rõ với nàng chuyện này, nên sau khi nghe nói Tống Dật đã đi tìm nàng, thì liền an tâm.
Sau khi kể thêm cho nàng ấy về mấy tin đồn thú vị ở Trữ Quốc công phủ, hai người liền tách ra. Tống Ngọc Tịch hồi Vũ Đồng viện ở đến giờ mão với Lâm thị, sau đó liền mang theo Thu Đồng cùng Thu Vân ra cửa.
Sau khi được kiến thiết lại, đường Trường An đã được mở rộng dài thêm vài dặm, mà ở trong mấy phố mở rộng dài vài dặm này, thì có bảy phần đều đang nằm trong tay Tống Ngọc Tịch. Nhìn mấy dãy phố này, không nói cũng biết trong lòng Tống Ngọc Tịch có biết bao nhiêu thỏa mãn, nào còn có tâm tư suy nghĩ đến vấn đề khác. Định Vương muốn kết hôn với Tống Ngọc Thiền, đó là chuyện như ván đã đóng thuyền. Mặc dù nàng cũng hiểu tiểu hài nhi này rất hiếm có, thế nhưng đúng như Tống Dật nói, về mặt thân phận, để xứng đôi với hắn nên là một thê tử có chỗ ích lợi, mà không phải như nàng, người nửa đường được nhận về nhà, ai nhìn vào, đều giống như nữ tử không rõ lai lịch.
Tống Ngọc Tịch vừa xem sổ sách, vừa nghĩ thầm tự giễu. Nếu như ở kiếp trước mà nói, nàng không có bất kỳ tâm lý gánh nặng nào, mà Tiêu Tề Hoàn lại coi trọng nàng, không chừng nàng ở kiếp trước còn có can đảm cùng quyết đoán chiến đấu hăng hái vì hắn... Dù sao hắn là nam nhân đầu tiên thể hiện yêu thích đối với nàng, chỉ riêng mắt nhìn người này của hắn, Tống Ngọc Tịch đã cảm thấy tốt hơn nhiều so với những người khác.
Bị ý nghĩ của mình làm cho vui vẻ. Phúc Bá tiến đến vừa vặn nhìn thấy bộ dạng này của Tống Ngọc Tịch, mặt mũi ông cũng tràn đầy vui mừng dịu dàng. Kể từ khi biết mấy mảnh đất mà Tống Ngọc Tịch mua về sau đều vô cùng đáng giá, cuối cùng ông cũng thoát khỏi vực sâu khổ não vì "tiểu thư dùng tiền hoang phí", mỗi ngày bàn tính đánh tanh tách không dừng, vô cùng thích thú, như là người vừa được hồi xuân, lão đầu đã năm sáu mươi tuổi, mà trông tinh thần quắc thước, nửa điểm cũng không hề kém cạnh với người trẻ tuổi.
"Chưởng quỹ có chuyện gì tốt sao?"
Giọng nói của Phúc Bá, thu hút sự chú ý của Tống Ngọc Tịch, nàng lắc đầu, hỏi ông: "Có chuyện gì?"
Phúc Bá lúc này mới đưa chồng giấy giao vào tay Tống Ngọc Tịch, nói: "Cửa hàng xunh quanh phố Ưu Nhiên của chúng ta đã xây xong, mặt tiền được thay đổi hoàn toàn, nhìn cực kỳ khí phách, có mấy vị chưởng quầy đã tới tìm ta. Giá cả mà tiểu thư nói, bọn họ nói cảm thấy có chút mắc, thế nhưng bọn họ cũng không lập tức từ chối, ta đoán cuối cùng, giá tiền này có thể đạt được. Bọn họ mỗi người đều nhìn trúng một chỗ, mười địa điểm mà tiểu thư đưa ra rất nhanh liền đầy, ta tới hỏi ngài về nơi kế tiếp chúng ta cho thuê."
Tống Ngọc Tịch tiếp nhận những khế đất này nhìn qua, rồi nói: "Để chờ vài ngày đã, sau vài ngày, giá sẽ tăng gấp đôi, thì lại cho thuê."
Phúc Bá ngạc nhiên: "Gấp đôi, tăng gấp đôi? Tiểu thư, cái này, giá tiền này có phải quá cao không ạ? Tiền thuê hiện giờ cũng không phải là rẻ."
"Cứ làm như thế đi. Hãy để cho bọn họ biết càng sớm thuê cửa hàng, thì giá cả càng rẻ. Chưởng quầy thuê sớm cũng an tâm. Trên thực tế, ai thuê trước xác thực sẽ được giá rẻ. Chỉ cần mọi thứ trên đường Trường An Phố đi vào hoạt động, còn lo không kinh doanh được sao? Nếu bọn họ chê đắt không muốn thuê, vậy thì chúng ta tự mình mở, chung quy sẽ không bỏ không cửa hàng mà không làm gì."
Lời nói của Tống Ngọc Tịch lần nữa làm cho Phúc Bá lâm vào lo lắng.
Lúc trước thả ra mười địa điểm, giá thuê mỗi gian phòng là tám trăm lượng một năm, mấy chưởng quầy kia còn cảm thấy có chút đắt. Nếu tăng gấp đôi, chính là một nghìn sáu trăm lượng... Đừng để đến lúc đó lại không có người thuê [1], đường Trường An dài mấy dặm như vây, chẳng lẽ tất cả đều chỉ mở cửa hàng của mình?
[1] Gốc hữu giới vô thị (有价无市): có nghĩa là sản phẩm được định giá quá cao và không có người mua (không tìm được thị trường phù hợp để bán)
Lại qua một tháng sau, mười gian cửa hàng có giá tăng gấp đôi đều đã được cho thuê với tốc độ nhanh hơn nhiều so với đợt đầu tiên.
Vào cuối tháng ba, đầu tháng tư, các cửa hàng trên đường Trường An đã cho thuê được bảy tám phần. Rất nhiều thương nhân đã bắt đầu sắp xếp hàng hóa, Tống Ngọc Tịch cũng đặt ra quy tắc buôn bán cho từng thương nhân khác nhau. Ví dụ hàng ăn thì cùng một chỗ với hàng ăn, uống trà nghe hát thì tụ cùng một chỗ, bán quần áo vật phẩm trang sức tụ cùng một chỗ, bán đồ cổ ngọc khí lại cùng một chỗ.
Chẳng mấy chốc một đường Trường An phồn hoa trở nên sôi động hẳn lên.
Tống Ngọc Tịch lưu lại cho mình một tòa Phù Dung Viên cùng hai cửa hàng lớn. Vị trí Phù Dung Viên nằm ở trung tâm nơi đắt nhất đường Trường An Phố, việc trang hoàng đã sớm được chuẩn bị tốt, đợi đến lúc tửu lâu, quán ăn, nhà hàng xung quanh đó khai trương xong, thì nàng mới chính thức khai trương Phù Dung Viên. Từ ngoài vào trong, đều mô phỏng theo phong cách Tây Vực, vừa vào cửa có thể nghe được ca múa nóng bỏng của Tây Vực, khác hẳn với cửa hàng ở hai bên. Từ đầu bếp đến tiểu nhị trong tiệm đều ăn mặc theo phong cách như vậy, làm cho khách vừa bước vào khách điếm, có cảm giác như tiến vào một thế giới khác xa với bên ngoài. Thời gian đầu, có người còn chưa quen, ngại tiến vào, thế nhưng, trải qua một hai tháng kinh doanh, theo thời gian khách hàng cũng dần tăng lên.
Nhờ có Tiêu Tề Hoàn đưa cho Tống Ngọc Tịch một bộ chén pha lê trân quý vào năm trước, nên Yển Bá cuối cùng cũng nghiên cứu ra phương pháp nung chảy thủy tinh thành pha lê hoàn mỹ. Rực rỡ, óng ánh chiếu ra đầy màu sắc.
Thậm chí ngay cả Tống Ngọc Tịch cũng cảm thấy rất hài lòng. Sau đó nàng để cho Yển Bá trang hoàng lại hai gian hàng nàng đặc biệt lưu lại, rồi mở một của hàng pha lê mới lạ, đặt tên Viễn Khách Cư, chuyên bán các đồ dùng và sản phẩm pha lê thủ công. Bởi vì loại sản phẩm này rất hiếm ở thời đại trước, trước khi được xóa bỏ lệnh cấm biển, cũng mới chỉ nghiên cứu cách nung. Mà Yển Bá dẫn đầu toàn bộ thợ nung của xưởng nghiên cứu chế tạo hơn một năm, cho nên, gía thành của sản phẩm pha lê này đã được định trước là không hề rẻ.
Thế nhưng mọi người rất nhanh đã bị hấp dẫn bởi loại ánh sáng rực rỡ này, giống như loại đèn pha lê, ngói lưu ly, tất cả đều là người vô cùng phú quý mới có thể lấy về tay, thế nhưng tiểu dân chúng bình thường thì có thể mua được ở đâu đây? Tống Ngọc Tịch chính là cấp cho dân chúng bình thường một cơ hội mua sắm công bằng những thứ như đèn pha lê, ly pha lê, đĩa pha lê, bình pha lê, cùng một chút đồ đạc khác. Cho dù giá cả bán ra vô cùng đắt đỏ, nhưng vẫn có người nguyện ý trả giá cao để mua. Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, đồ vật xinh đẹp thì luôn đáng giá, mà pha lê trong cửa hàng của Tống Ngọc Tịch cũng thật sự xinh đẹp, tinh xảo, nếu đặt ở dưới ánh mặt trời, thì tỏa sáng lóng lánh khiến người gần như không thể mở mắt. Cũng may nhờ có Tống Ngọc Tịch đã để cho Yển Bá không ngừng cố gắng thí nghiệm, bất kể chi phí cho dù có phải kéo dài thời gian, lúc này mới có thể sản xuất ra đồ vật mỹ diệu như ngày hôm nay.
Một khi ra mắt, tự nhiên là hấp dẫn ánh mắt mọi người, cho nên sau một tháng kinh doanh, đã bán hết tất cả sản phẩm mà Yển Bá nung trong bảy tám ngày không ngừng nghỉ ngày đêm.
Tống Ngọc Tịch mỗi đêm đều đếm tiền rất lâu, thêm cả Phúc Bá và những tiên sinh sổ sách, nhưng mỗi ngày vẫn cảm thấy không đủ nhân lực.
Cứ như vậy hai gian cửa hàng mở được ba bốn tháng, vận hành đều đi vào ổn định. Tống Ngọc Tịch cầm mười vạn lượng ngân phiếu trở lại Tống gia, mười vạn lượng mày mặc dù được chi từ tư kho của Tống Dật, nhưng cũng được coi như là tài sản chung của Tống gia, chỉ có điều chỉ có Tống Dật mới có quyền kiểm soát. Trước đây khi chi cho Tống Ngọc Tịch, nếu sau này Tống Dật không bổ sung, thì tài sản của ông vĩnh viễn đều sẽ thiếu hụt mười vạn lượng bạc này. Sau khi Tống Ngọc Tịch mang bạc bổ sung lại, thì món nợ dưới danh nghĩa Tống Dật đã được xóa sạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT