Ngày mùng sáu tháng giêng, Trữ Quốc công phủ tổ chức yến tiệc, tất cả mọi người Tống gia đều đi. Tống Dật muốn đưa Lâm thị đi cùng, thế nhưng có Kỷ Lan đi, nên Lâm thị cũng không muốn đi, dù sao ở những nơi chính thống như thế này, Tống Dật đi cùng với chính thê vẫn sẽ tốt hơn, nói cho cùng bà vẫn là thiếp thị, nếu để cho người khác cảm thấy Tống Dật sủng thiếp diệt thê thì cũng không phải chuyện gì tốt.
Tần Sương đương nhiên được an bài tới tiếp đãi các cô nương, chỉ có điều, hôm nay trong phủ Trữ quốc công có quá nhiều khách, Tần Sương là đích trưởng nữ nên bận đến mức không rời tay, mấy thứ nữ khác cũng được phân đi tiếp đón không ít khách.
Tống Ngọc Tịch cùng Tống Ngọc Hàn bị phân đến bên người Tần Như, thứ nữ Trữ quốc công phủ. Tần Như chỉ nhỏ hơn Tần Sương một tuổi, dung mạo khá xinh đẹp, trắng trẻo và thanh tú hơn so với Tần Sương, ăn nói nhẹ nhàng, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái, đối xử không kiêu căng, nhưng cũng không quá nhiệt tình, dáng vẻ lạnh nhạt.
Trong lòng Tống Ngọc Tịch đang lo lắng chuyện trên đường Trường An, mặt tiền của cửa hiệu đã bắt đầu được sửa sang lại, có lẽ sẽ hoàn thành vào tháng ba năm sau. Sau khi hoàn thành, chờ đợi nàng, lại là một trận chiến khốc liệt bận rộn khác. Nàng đã để Phúc Bá nghĩ ra khế ước cho thuê, được làm dựa theo độ nóng của khu đất trên đường Trường An vào thời điểm đó.
"Thất tiểu thư, ngươi nói có phải hay không?"
Đột nhiên, Tần Như ngồi bên cạnh Tống Ngọc Tịch nói chuyện với nàng, Tống Ngọc Tịch lúc này mới định thần lại, thì phát hiện trong lương đình, tất cả mấy cô nương ngồi vây quanh bàn tròn bằng gỗ tử đàn đều đang nhìn mình, thế nhưng vừa rồi nàng chỉ mãi lo nghĩ về chuyện của mình, căn bản không nghe rõ Tần Như nói gì, nhất thời có chút xấu hổ. Tống Ngọc Hàn nhắc nhở bên tai nàng:
"Tam cô nương hỏi muội có phải quen biết với Mẫn chưởng quầy của Duyệt y phường hay không? Lần trước nàng ấy đi Duyệt y phường, hình như có trông thấy muội."
Tống Ngọc Tịch hiểu ra, gật đầu nói: "À, ta thường xuyên đi Duyệt y phường, cũng thân quen với Mẫn chưởng quầy."
Tần Như không để ý Tống Ngọc Tịch thất thần khi nói chuyện cùng mình, nàng vừa cười vừa nói: "Thảo nào ta thường xuyên thấy ngươi mặc xiêm y nhà nàng ấy. Ta cảm thấy xiêm y và chất liệu vải nhà nàng ấy rất tốt, thậm chí người có mắt nhìn như Đại tỷ tỷ đây còn cảm thấy như vậy nữa mà."
Tống Ngọc Tịch đương nhiên sẽ không hủy đi mặt mũi của Mẫn Lam, cũng nói thêm ít lời ca ngợi về Duyệt Y Phường. Tống Ngọc Tịch ngồi đối diện hai cô nương, một người là Tứ tiểu thư của Thượng Thư Lệnh Vương gia, một người khác là đích tiểu thư của Quang Lộc đại phu Triệu gia, vị Triệu tiểu thư kia có vẻ hơi kiêu căng, dường như vô cùng không hài lòng đối với an bài của Tần Như hôm nay, nghe xong lời của Tống Ngọc Tịch, nàng ta nở một nụ cười khó hiểu, rồi nói:
"Các người không phải là đang nói đến đích tiểu thư nhà Tào vận chứ. Nàng ta cũng thật là kỳ lạ, cũng không ngoan ngoãn làm thiên kim khuê các, lại cứ muốn đi làm buôn bán, đây là sợ người bên ngoài không biết Mẫn gia bọn họ thiếu tiền hay sao? Để cho một nữ tử xuất đầu lộ diện, có lẽ gia giáo cũng chỉ đến vậy, ta cũng chưa từng đến đó mua xiêm y. Một nữ tử lại đi mở cửa hàng như vậy, quả thực chính là ném đi mặt mũi nữ tử chúng ta mà."
Vương tiểu thư ngồi bên cạnh nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tịch, chỉ cười cười, sau đó nói một câu vào tai Triệu tiểu thư. Triệu tiểu thư lại liếc nhìn Tống Ngọc Tịch, nở nụ cười lạnh mỉa mai: "Hừ, hèn chi. Quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, cho dù ăn mặc như một tiểu thư, rốt cuộc vẫn là người đầy hơi tiền. Hừ, ta thực thấy xấu hổ khi trong nữ tử lại có hai người như vậy."
Vương tiểu thư chỉ cười không nói, còn Triệu tiểu thư thấy Tống Ngọc Tịch sắc mặt thay đổi, nhưng cũng không dám phản bác, thì cho rằng nàng chỉ là một thứ nữ, cũng không dám làm lớn chuyện ở Trữ quốc công phủ, vì vậy lại càng táo tợn nói:
"Lần trước ta nghe Kỷ Tam cô nương nói về nhân phẩm của Tống Thất tiểu thư, ta còn không tin. Hôm nay xem như đã được chứng kiến, quả nhiên là nồi nào úp vung đấy, Tống tiểu thư cùng Mẫn tiểu thư đúng thật là bị đồng tiền làm mờ đôi mắt. Thật đáng chê cười mà!"
"Triệu tiểu thư, lời này của ngươi có hơi quá đáng, ta..."
Tống Ngọc Hàn định thay Tống Ngọc Tịch nói chuyện, nhưng không ngờ lại bị Tống Ngọc Tịch giữ chặt, chỉ thấy Tống Ngọc Tịch đứng lên, cầm lấy ấm trà trên bàn đi đến bên người Triệu tiểu thư, không nói lời nào, đổ thẳng ấm trà lên đầu Triệu tiểu thư. Triệu tiểu thư vốn đang ngồi ở đằng kia, cũng không biết Tống Ngọc Tịch muốn làm gì, đợi đến lúc nước trà đổ thẳng lên đầu, nàng ta mới kịp phản ứng, vội vàng thét chói tai đứng lên, hất ấm trà trong Tống Ngọc Tịch, rồi dậm chân chửi ầm lên:
"Ngươi làm cái gì thế! Bị điên rồi phải không? Ngươi..."
Triệu tiểu thư còn chưa nói hết, Tống Ngọc Tịch đã giơ tay tát thẳng lên mặt nàng ta, Triệu tiểu thư bụm mặt, khó có thể tin nhìn Tống Ngọc Tịch, trong mắt nàng ta toát ra sự lạnh lẽo đáng sợ, Tất cả cô nương bên cạnh cũng đều bị hù dọa, nhao nhao đứng lên. Vương tiểu thư cũng bị dọa sợ không dám tới gần, Triệu tiểu thư cảm thấy mất hết mặt mũi, mạnh miệng hét lên với Tống Ngọc Tịch:
"Ngươi, ngươi là cái thá gì! Ta..."
Còn chưa nói hết lời, Tống Ngọc Tịch lại tát thêm một cái, liên tục như thế vài lần, cứ Triệu tiểu thư muốn mở miệng nói chuyện, thì Tống Ngọc Tịch liền tát nàng ta một cái. Sau vài cái tát, Triệu tiểu thư cuối cùng cũng ngồi bệt dưới đất khóc lớn lên, mất hết hình tượng. Tống Ngọc Tịch chạy tới đá vào vai nàng ta một cước, những thiên kim tiểu thư này nào đã có ai từng nếm qua loại đau khổ này chứ, từ trước đến nay đều chỉ dám động miệng, chưa từng động thủ. Tần Như sợ hãi, ngẩn người không biết phải làm thế nào mới tốt, Tống Ngọc Hàn vội vàng đi gọi nha hoàn tới, tất cả các cô nương khác đều bị Tống Ngọc Tịch bất thình lình nổi điên làm cho sợ hãi không biết nên làm gì.
Lại thấy Tống Ngọc Tịch giẫm lên bả vai của Triệu tiểu thư, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói với nàng ta:
"Ngươi nói ta thì không sao, thế nhưng ngươi không nên nói bằng hữu của ta! Ngươi nói nàng ấy không có gia giáo, bản thân ta cũng muốn hỏi, gia giáo của ngươi thì tốt ở chỗ nào? Miệng lưỡi chua ngoa, đ.â.m chọt người khắp nơi vui lắm sao? Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng coi những nữ nhân khác cũng giống như ngươi, ra vẻ thanh cao, học đòi văn vẻ, lại thật sự cho rằng mình cao quý. Nàng ấy mở cửa hàng thì sao? Có dùng bạc của ngươi, ăn cơm của nhà ngươi sao? Nói, có phải dùng bạc của ngươi, hay ăn cơm của nhà ngươi không? Hả? Nói đi chứ!"
Tống Ngọc Tịch ấn mạnh chân, Triệu tiểu thư liền rú lên, lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói bé như muỗi kêu: "Không, không phải."
"Nói to lên! Để cho tất cả mọi người đều nghe thấy! Mẫn Lam nàng ấy là ăn hết cơm của Triệu gia ngươi, hay là dùng bạc của Triệu gia ngươi? Khiến cho ngươi phải chửi bới nàng ấy như vậy ở bên ngoài? Ngươi nói rõ chút, nói để cho người khác nghe xem."
Mẫn Lam là bằng hữu đầu tiên của Tống Ngọc Tịch, nàng cảm thấy bất luận có như thế nào, cũng phải bảo vệ tốt phần tình bạn không dễ mà có được này. Mà đối với loại người thích rải lời đồn như Triệu tiểu thư, thì không thể nói đạo lý cùng nàng ta, chỉ có dùng biện pháp cứng đối cứng, khiến nàng ta không mở miệng được, mới là cách làm hữu hiệu nhất.
"Không, không có!" Triệu tiểu thư bị Tống Ngọc Tịch dọa sợ, không dám kiêu căng như vừa nãy.
Nha hoàn đến, tách Tống Ngọc Tịch và Triệu tiểu thư ra, Tống Ngọc Tịch giãy giụa cố thoát khỏi kiềm chế, chỉ vào mũi Triệu tiểu thư và nói:
"Ngươi cho rằng chính ngươi rất thanh cao sao? Cảm thấy tất cả người làm nghề buôn bán là đê tiện sao? Ta hỏi ngươi, xiêm y ngươi đang mặc là từ đâu tới? Những thứ đồ trang sức này là từ nơi nào? Có phải tất cả đều được mua? Sở dĩ gọi là giao thương, chính là mua bán, mà mua bán sở dĩ gọi mua bán, là vì có mua có bán, chẳng lẽ trên đời này, chỉ có người mua đồ là cao quý, còn bán đồ là không cao quý hả? Hay là ngươi cảm thấy tất cả thứ tốt trên thiên hạ, không nên để Triệu đại tiểu thư ngươi đây trả tiền đi mua, mà tất cả thứ tốt, đều không cần trả bất luận cái gì, cứ thế mà đưa đến hậu viện nhà ngươi để cho ngươi thoải mái lựa chọn hả? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy hả? Ngươi lớn lên không xinh đẹp, nhưng ngược lại nghĩ mọi việc thật là "đẹp" đấy."
Tống Ngọc Tịch cảm thấy kể từ khi trọng sinh, chưa lúc nào sảng khoái như bây giờ! Nếu cứ mãi nhường nhịn như trước đây, thì chỉ khiến người khác càng giày xéo ngươi, càng không coi ngươi ra gì, thế nhưng cho dù người khác không coi trọng ngươi, thì chính ngươi cũng phải coi trọng bản thân mình chứ? Cho nên, từ nay về sau, nàng nhất định sẽ không nuốt hận vào trong nữa, mà nàng tin tưởng, sau sự kiện lần này, tuyệt đối sẽ không có người nào còn dám chỉ trích dạy bảo nàng ở ngay trước mặt nàng như vậy nữa.
Khuôn mặt của Triệu tiểu thư đỏ lên, cúi đầu khiếp sợ, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Ta, ta chưa từng nói như vậy..."
Chỉ tiếc mặt mũi đã mất hết, tất cả mọi người chỉ coi nàng như một trò cười mà thôi.
Đột nhiên một tràng cười to vang lên, chúng cô nương trong đình nghe tiếng nhìn lại, thì thấy một vài thiếu niên khôi ngô tuấn tú, tác phong nhẹ nhàng đi xuống từ trên núi giả. Người ở vị trí thứ hai đi được nửa đường thì dừng lại, ghé vào trên núi giả, cười ngặt nghẽo.
Người đi đầu chính là Tống Minh, vẻ mặt có chút xấu hổ, đẩy bằng hữu đang cười không dứt một cái. Người nọ mặc trực lĩnh vân mây màu xanh đen, thêu hoa văn phong diệp bằng kim tuyến, áo gấm lông chồn, trên đầu đội phát quan kim sí, trên phát quan có đính một viên ngọc mỡ dê, vô cùng quý khí. Hắn ghé lên núi giả cười to, nên không nhìn thấy mặt, thế nhưng người đứng phía sau hắn, thì Tống Ngọc Tịch có nhận biết.
Trực lĩnh màu đen chỉ bạc, áo khoác da sóc, mềm mại nhu hòa lại có chút lạnh lùng, không phải Lý Trạm thì còn ai vào đây chứ.
Mà thiếu niên cười to rốt cục cũng cười đủ, ngẩng đầu lên, Tống Ngọc Tịch liền nhìn thấy một người mà nàng lập tức muốn quỳ luôn tại chỗ —— Hoài Vương Tiêu Tề Thai, kiếp trước sau khi hắn cưới Kỷ Uyển Ninh làm thê, Tống Ngọc Tịch có bái kiến hắn vài lần khi còn ở Bình Dương Hầu phủ.
Vị này chính là Hoàng Thượng tương lai, chân của Tống Ngọc Tịch bất giác mềm nhũn. May mà xiêm y dầy, gió trong đình cũng lạnh, nên chân đã có chút đông cứng. Nếu là vào mùa xuân, nói không chừng lúc này đây, nàng đã quỳ luôn xuống rồi.
Tiêu Tề Thai phong lưu phóng khoáng, lại thêm đôi mắt hoa đào đặc trưng của nam nhân Tiêu gia, đương nhiên vẻ ngoài của hắn cũng không kém cỏi. Tuy không giống Tiêu Tề Dự tuấn mỹ, tinh xảo giống như tượng tạc, nhưng xét về dung mạo mà nói, Tiêu Tề Thai tuyệt đối được coi như là dung nhan thượng thừa rồi. Cả người nạm vàng khảm ngọc thần thái sáng láng, chỉ là hai đầu lông mày mang theo chút lệ khí, khiến cho hắn thoạt nhìn rất có tính xâm lược, thế nhưng loại xâm lược này ở trong tiếng cười của hắn cũng không hiện lên rõ ràng.
Tiêu Tề Thai dẫn một đám thiếu niên, đi vào đình, Tần Như nhận ra hắn đầu tiên, lập tức quỳ xuống đất thỉnh an:
"Tham kiến Hoài Vương điện hạ."
Chúng cô nương cả kinh, tất cả đều quỳ xuống dập đầu thỉnh an. Sau khi Tống Ngọc Hàn quỳ xuống, thấy Tống Ngọc Tịch còn đứng ở đằng kia không nhúc nhích, vội vàng kéo làn váy của nàng một chút. Lúc này Tống Ngọc Tịch mới cúi đầu xuống, theo mọi người quỳ xuống thỉnh an Hoài Vương, nhưng Tống Ngọc Tịch có thể khẳng định, trong đám người quỳ xuống thỉnh an này, tuyệt đối không ai tận tâm bằng nàng.
Đây chính là Hoàng đế tương lai đấy! Cuối cùng tiêu diệt cả Tiêu Tề Dự, bá đạo ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, chính là vị trước mắt này đó! Mặc kệ Tiêu Tề Dự có nói như thế nào, dù sao trong nội tâm của Tống Ngọc Tịch, sớm đã có nhận định!
Hoàng Thượng vạn phúc kim an!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT