Trên cổng thành, gió bay phất phới. Tiêu Tề Dự nhìn đô thành phồn hoa ở phía xa xa, rồi lại quay đầu lại nhìn thoáng qua bầu trời, Bùi Thao mang theo khuôn mặt có vết khói đen đi tới sau lưng Tiêu Tề Dự, chắp tay bẩm báo:
"Điện hạ, hai ngàn pháo bông đều đã b.ắ.n hết. Ngài trước đó cũng không nói cho Thất tiểu thư, cứ b.ắ.n như vậy, nàng có thể biết là ngài sao?"
Tiêu Tề Dự câu môi cười cười, nói:
"Ngoại trừ ta, còn có ai dụng tâm như vậy đối với một tiểu cô nương mới mười một tuổi như nàng chứ? Nàng cũng không ngốc..."
Bùi Thao một đầu đầy hắc tuyến, cảm thấy Điện hạ nhà mình suy nghĩ có phải quá ngây thơ hay không, thiên hạ rộng lớn, Tống Thất tiểu thư dựa vào cái gì mà cảm thấy đây là ngài làm hả? Nếu Tống Thất tiểu thư căn bản không nghĩ đó là dành cho mình, thì cái dụng tâm của ngài mới nói có phải là vô nghĩa rồi không? Thế nhưng những lời này hắn chỉ dám nghĩ ở trong lòng, cũng không dám nói ra.
Tiêu Tề Dự nhìn xong quang cảnh, trong đầu nghĩ đến vẻ mặt của nha đầu kia sau khi đoán được tâm tư của mình, thấy tâm trạng thật sự rất tốt. Hắn từ trên lầu gác nhảy xuống, thu hồi quạt xếp trong tay, nói với Bùi Thao:
"Pháo hoa này không được ghi lại chỗ Nội Đình Tư chứ."
"Vâng, đây là Mạnh Tiểu Hầu gia sai người lén đi pháo binh đặt hàng, tuyệt đối không có ghi chép." Bùi Thao nghiêm túc trả lời.
Tiêu Tề Dự hài lòng gật đầu, nói: "Mạnh Hiếu Nhụ vẫn có chút thông minh. Đi thôi. Trở về thôi."
Một chủ một bộc đối mặt với cơn gió có mùi lưu huỳnh của pháo hoa, đi xuống thành lâu. Tiêu Tề Dự xoay người lên ngựa, một đoàn người tiêu sái như gió rời đi. Từ tối nay, chuyện này chắc chắn sẽ trở thành chủ đề cực nóng trong lúc trà dư tửu hậu của mọi người ở kinh thành.
Sau khi pháo hoa kết thúc, tất cả mọi người có một loại cảm giác buồn bã mất mát vô cớ, mà Tống Ngọc Tịch chính là người có cảm giác này mãnh liệt nhất. Nàng lại nhìn thoáng qua Tiêu Tề Hoàn ở phía đối diện, trăm mối nghi ngờ xoay quanh trong đầu.
Suy nghĩ của Tống Dật cũng trùng với Tống Ngọc Tịch, ông đi đến bên cạnh lan can, nhìn Tiêu Tề Hoàn một lần nữa. Tống Ngọc Tịch cũng đi đến phía sau ông nghiêng đầu dò xét, Tiêu Tề Hoàn cảm giác có người nhìn mình, hắn quay qua đối mặt. Sau khi nhìn thấy Tống Ngọc Tịch, thì bất giác nở một nụ cười tươi rói. Lông mày của Tống Dật nhướn lên, phát hiện Tống Ngọc Tịch đang ở sau lưng mình, thì đẩy nàng trở về phía sau màn lụa, sau đó thở dài trầm tư, rồi chắp tay với Tiêu Tề Hoàn đang ở phía đối diện, sau đó nắm tay Lâm thị quay trở lại trong nhã gian.
Các cô nương thảo luận sôi nổi, Tống Ngọc Hàn nói: "Ái chà, thật sự ta chưa từng nhìn thấy chuyện nào phô trương như vậy, nhưng rốt cuộc là vì ai chứ?"
Tống Ngọc Thiền nhìn thoáng qua bên ngoài màn lụa, rồi nhỏ giọng nói một câu:
"Hôm nay là sinh nhật của Thất muội muội, vậy còn không rõ là vì ai sao?"
Tống Ngọc Hàn nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu, hỏi Tống Ngọc Tịch: "Chẳng lẽ là vì Thất muội muội? Ai lại có thể hào phóng như vậy? Thất muội muội, sao muội lại không nói cho chúng ta biết chứ."
Tống Ngọc Tịch khó xử nói: "Á, tuy nói hôm nay là sinh nhật của muội, thế nhưng chỉ có người trong nhà mới biết, người ngoài làm sao mà biết được? Thiên hạ nhiều người như vậy, nói không chừng hôm nay cũng là sinh nhật của một người khác, nơi nào là vì ta cơ chứ? Nếu là vì ta, thì nằm mộng ta cũng muốn cười mà tỉnh lại đó."
Tống Ngọc Hàn nghĩ thấy cũng đúng, nếu là vì Thất muội muội, Thất muội muội tại sao lại không biết, Tống Ngọc Thiền sau khi nghe xong, thì cắn cắn môi, rồi lại hỏi tiếp một câu: "Thất muội muội, muội thật sự không biết sao?"
Tống Ngọc Tịch thành thật gật đầu: "Ừ, muội thật sự không biết. Chắc chắn không phải vì muội đâu."
Tống Ngọc Thiền liền trầm ngâm xoay người sang chỗ khác, Tống Ngọc Mộng cũng theo sau nói: "Ta nghĩ cũng không phải vì Thất muội muội, muội ấy không lớn lên ở Tống gia, người bên cạnh cũng không thể biết được sinh nhật của muội ấy, lại còn phô trương như vậy, chúc thọ cho công chúa cũng chỉ đến như vậy là cùng, làm sao có thể là vì muội ấy được chứ!"
Mặc dù giọng điệu của Tống Ngọc Mộng có chút chua ngoa, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không hề tức giận, hơn nữa còn vô cùng tán thành: "Đúng vậy, Ngũ tỷ tỷ nói rất đúng. Có nhiều chuyện trùng hợp trên đời. Chúng ta cũng đừng đoán mò nữa."
Sau khi nói xong chuyện này, các cô nương mới tiếp tục quay lại thảo luận cảnh tượng kinh diễm vừa rồi. Tống Dật nhìn dáng vẻ của Tống Ngọc Tịch, quả thực cũng không giống như đã biết trước, không khỏi lắc đầu, rồi quăng những suy nghĩ không thể nghĩ ra khỏi đầu, có lẽ tất cả chỉ đều là trùng hợp mà thôi. Thái Tử tặng người cho Thất nha đầu là trùng hợp, ở chỗ này vô tình gặp được Định Vương cũng là trùng hợp, pháo hoa mừng sinh nhật đầy trời thì cũng chẳng thể hiện được điều gì, trước đây ông đã nghĩ quá phức tạp rồi.
Tống Dật lần nữa thăm dò nhìn về phía đối diện, thấy Định Vương điện hạ đã trở lại trong phòng, người cũng không còn đứng ở trước lan can nữa, thì ông càng cảm thấy chắc chắn về suy nghĩ này.
Đúng là con gái quá đẹp, áp lực tâm lý làm cha cũng quá lớn, nhưng nữ nhi mới mười một, cho dù có muốn lo lắng về phương diện này thì cũng nên lo lắng từ đại nữ nhi.
Ngày hôm sau Tống Ngọc Tịch đi Phù Dung Viên, Yển Bá lại đưa tới một đống chén pha lê nhỏ có màu men mới. Tống Ngọc Tịch ngồi ở hậu viện, chà lau và kiểm tra màu sắc dưới ánh mặt trời. Thu Đồng Thu Vân canh giữ ở ngoài cửa. Hết thảy đều rất yên tĩnh.
Tống Ngọc Tịch ngồi ở trước bàn đá, vừa lau sạch chén, vừa đưa lên ánh mặt trời để so màu sắc, đằng sau chiếc đèn màu sắc sặc sỡ hiện ra một khuôn mặt, khiến Tống Ngọc Tịch hoảng sợ suýt nữa làm rơi chén pha lê nhỏ trong tay, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tươi cười sáng lạn, nàng thở dài nói:
"Người là vào từ nơi nào?"
Để đề phòng hắn, Tống Ngọc Tịch đã đặc biệt yêu cầu Thu Đồng và Thu Vân canh gác ở cửa trước và cửa sau của cửa hàng.
Tiêu Tề Hoàn chỉ chỉ đầu tường, Tống Ngọc Tịch liền hiểu được, bất đắc dĩ đảo mắt, nói: "Từ chỗ nào đến thì về từ chỗ ấy, chỗ này của ta không chào đón người."
Tiêu Tề Hoàn cầm lấy một cái chén pha lê nhỏ nói: "Nàng thật là vô tình, lúc cần ta thì đủ loại ôn nhu dịu dàng, không cần ta, thì liền đối xử lạnh nhạt."
"Ta lúc nào đối với người đủ loại ôn nhu dịu dàng, rồi lúc nào thì đối xử lạnh nhạt hả?" Tống Ngọc Tịch sau khi nói xong, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, liền buông chén pha lê nhỏ, hỏi hắn "Đúng rồi, ta còn quên hỏi người. Hôm qua tại sao người lại ở Đức Vân Lâu?"
Tiêu Tề Hoàn nhún nhún vai, nói: "Tại sao ta lại không thể có mặt tại Đức Vân Lâu? Mất công ta coi nàng là bằng hữu, thế nhưng ngay cả sinh nhật của mình nàng cũng không nói cho ta biết, nếu không phải ta biết Trấn Quốc công phủ bao xuống gian thượng phòng tầng hai của Tầm Viên, ta liền bỏ lỡ sinh nhật của nàng."
Sau khi nói xong, Tiêu Tề Hoàn từ phía sau lưng lấy ra một cái hộp dài bằng nửa sải tay, giống như đã được giấu ở sau lưng từ lúc trước, rồi đưa cho Tống Ngọc Tịch.
Tống Ngọc Tịch nhìn hắn, hỏi: "Cái gì đây?"
"Tặng nàng quà mừng sinh nhật! Đây là bộ chén pha lê bảy sắc do La Sát Quốc tiến cống, ta thấy nàng có vẻ thích chơi mấy thứ này, nên liền cho người lấy ra một bộ từ nội cung, nàng mở ra nhìn xem có thích không?"
Tiêu Tề Hoàn kích động nhét đồ vào trong tay Tống Ngọc Tịch, sau đó ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch có chút bất đắc dĩ khi bị hắn nhìn chằm chằm, đành phải mở hộp ra, quả thật nhìn thấy bên trong là một bộ tám ly đủ màu sắc sặc sỡ đang lấp lánh tỏa sáng, màu sắc rực rỡ khiến nàng nhìn không chớp mắt, đây mới là màu sắc pha lê mà nàng hi vọng nung ra được. So sánh với cái này, thì màu sắc đồ vật xưởng nung nhà nàng làm ra còn chưa đạt một nửa, nàng chân thành nói một câu:
"Thật là xinh đẹp."
Tiêu Tề Hoàn thấy nàng yêu thích, thì cũng nở nụ cười, Tống Ngọc Tịch cầm lấy một cái ly đặt ở dưới ánh mặt trời nhìn rất lâu, sau đó mới kịp phản ứng, phát hiện Tiêu Tề Hoàn vẫn còn ở đây, bèn buông ly nhỏ, thở dài, sâu sắc nói với Tiêu Tè Hoàn:
"Lòng tốt của Vương gia, thật sự ta không thể tiếp nhận. Ta hi vọng về sau người đừng tặng ta đồ, cũng không cần làm những chuyện giống như b.ắ.n pháo hoa đêm qua."
Tiêu Tề Hoàn nhíu mày nói: "Cái gì mà b.ắ.n pháo hoa chứ. Đấy không phải là ta đâu. Hôm nay ta đến chính là muốn hỏi nàng, người b.ắ.n pháo hoa cho nàng ngày hôm qua là ai?"
Tống Ngọc Tịch sững sờ: "Ớ? Không, không phải người sao?"
"Đương nhiên không phải! Làm sao vậy, nàng thích pháo hoa sao? Không sao, nếu nàng thích, sang năm vào ngày sinh nhật của nàng, ta sẽ cho người b.ắ.n gấp đôi lượng hôm qua."
Tống Ngọc Tịch nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa đa tình của hắn, đột nhiên có chút hoang mang, có phải thật sự chỉ là trùng hợp không? Có người khác ở nội thành tổ chức sinh nhật vào tối qua, và những chùm pháo hoa đó chỉ là do nàng ngẫu nhiên nhìn thấy, mà cũng không phải là dành cho nàng.
Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy rồi. Đêm qua nàng đêm qua nhìn thấy Tiêu Tề Hoàn ở Đức Vân Lâu, thấy hắn phái người đến chào hỏi, còn tưởng rằng động tĩnh trên bầu trời kia cũng là do hắn làm. Nếu không phải là hắn, vậy thì chắc hẳn là không phải là dành cho nàng đâu. Nghĩ tới đây, Tống Ngọc Tịch không khỏi nở nụ cười, không ngờ một sự tình cờ lại làm cho nàng vui vẻ mở cờ trong bụng cả một buổi tối. Thế nhưng, hiện tại biết cũng chưa muộn, nàng đóng lại nắp hộp che đi mấy ly pha lê nhỏ, rồi đưa trả lại cho Tiêu Tề Hoàn, nói:
"Không phải Vương gia thì tốt rồi, ta không thích pháo hoa, người ngàn vạn lần đừng b.ắ.n nhé. Vẫn là câu nói đó, sau này ngài đừng đến tìm ta nữa, ta đã mười một, qua năm liền mười hai rồi, lại lén gặp mặt với ngài, quả thật là chuyện không nên. Ngài cũng đừng tặng đồ cho ta nữa, ngài là Vương gia, ta là thứ nữ, hai chúng ta... Không thích hợp! Cho dù có thế nào, thì hai chúng ta cũng không phù hợp!"
Tiêu Tề Hoàn cúi đầu nhìn thoáng qua đồ vật bị nhét lại trong tay mình, ngẩn người, sau đó lập tức lại muốn đưa cho Tống Ngọc Tịch, nhưng Tống Ngọc Tịch lại kiên trì không chịu nhận, hắn đành phải để lên trên bàn đá, rồi nói:
"Cái gì Vương gia, cái gì thứ nữ, ta cảm thấy rất phiền những thứ này, chúng ta lén gặp mặt thì sao, nếu là có người nhìn thấy nói xấu, vậy thì thật tốt, ta với ngươi liền đính ước."
Tống Ngọc Tịch dở khóc dở cười, không nói nên lời đối với sự dây dưa của thiếu niên, sau khi hít sâu một hơi, nàng nói:
"Cái gì đính ước với không đính ước? Người là Vương gia, loại chuyện này, người quyết định được sao?"
"Người đừng ngây thơ nữa, người nói không tính!" Tống Ngọc Tịch cảm giác có chút bất lực.
"Ta nói là được!"
"..."
Tống Ngọc Tịch không muốn cùng hắn tranh luận về chuyện này, vì thực sự nó quá ngây thơ.
Tiêu Tề Hoàn thấy nàng như vậy, dường như cũng biết lời nói của mình là quá tuyệt đối, vì vậy lại bổ sung thêm một câu:
"Chuyện này ta nói cho dù không được, thì đến lúc đó, ta lại nói với hoàng huynh, để hoàng huynh thay ta đi nói với phụ hoàng. Phụ hoàng nhất nhất nghe lời hoàng huynh, chỉ cần hoàng huynh thay ta nói, phụ hoàng ông ấy nhất định sẽ đồng ý. Đến lúc đó, ta dẫn ngươi rời khỏi kinh thành, hai chúng ta đi đất phong, ta làm Vương gia nhàn tản, nàng làm Vương phi nhàn tản, vui vui sướng sướng mà sống cả đời không tốt sao?"
Tống Ngọc Tịch không biết phải nói gì, ở vào cái tuổi này của hắn, còn chưa thành thục đến mức có thể nhìn rõ thân phận của mình, đây cũng là điều hợp tình hợp lý. Kiếp trước lúc nàng mười bốn tuổi, trong đầu cũng là tràn đầy suy nghĩ ngây thơ mơ mộng, chỉ tiếc cuối cùng bị sự thật đánh cho không ngóc đầu lên nổi.
Cuối cùng bất đắc dĩ, nàng đành phải nói một câu:
"Bất luận người đi cầu ai, ta chỉ muốn nói rõ ràng cho người biết, ta sẽ không thích người đâu! Vương phi của người cũng tuyệt đối không phải là ta!"
Tiêu Tề Hoàn có chút kích động, hô:
"Vì sao?"
Tống Ngọc Tịch không muốn trả lời hắn vấn đề này, Thu Đồng và Thu Vân sau khi nghe thấy trong viện có tiếng nói chuyện, liền từ cửa bước vào, khi trông thấy Tiêu Tề Hoàn, hai người rõ ràng ngẩn người, sau đó mới đi tới hỏi Tống Ngọc Tịch:
"Thất tiểu thư, chuyện này..."
Tống Ngọc Tịch đưa cái kia hộp cho Tiêu Tề Hoàn, nhẹ nhàng nói: "Về sau người đừng tới nữa."
Tiêu Tề Hoàn nhìn dáng vẻ này của nàng, cúi đầu xuống không biết suy nghĩ điều gì, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, đặt đồ lên trên bàn, sau đó quay người đi về hướng vách tường. Thu Đồng cùng Thu Vân đi theo hắn, Tống Ngọc Tịch nhìn hắn cũng không quay đầu lại theo vách tường xoay người đi ra ngoài, rồi lại nhìn chiếc hộp ở trên bàn, bất đắc dĩ mà thở dài.
Thu Đồng cùng Thu Vân liếc nhìn nhau, sau đó mới đi đến trước người Tống Ngọc Tịch, hỏi nàng: "Tiểu thư không sao chứ ạ?"
Tống Ngọc Tịch lắc đầu, nói:
"Không có việc gì. Sau này cũng nhìn cả tường nữa, đừng để người ta lại vào được từ chỗ này."
Hai nha hoàn xấu hổ cúi đầu, sau khi đồng ý, liền lui xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT