Tống Dật xuất mã, rất nhanh đã giải quyết xong chuyện của Kỷ Hành và Mẫn Lam. Kỷ Hành đối với Tống Dật là thiên ân vạn tạ, hắn vui vẻ, thì Lâm thị cũng vui vẻ, Lâm thị vui vẻ, Tống Dật cũng vui vẻ, đây là một vòng tuần hoàn. Tống Ngọc Tịch cảm thấy trong lòng có chút chua xót, rõ ràng chuyện này nàng cũng nhúng tay vào, nhưng đến cuối cùng, công lao tất cả đều bị Tống Dật cướp đi. Nói không chừng Kỷ Hành còn tưởng rằng, chuyện nhà họ Vương từ hôn, là do Tống Dật âm thầm giúp huynh ấy đấy, gần đây cũng siêng đến Tống gia hơn, nhìn thấy Tống Dật còn hô hào bá phụ bá phụ.

Có Kỷ Hành ở Vũ Đồng viện, tươi cười trên mặt Lâm thị càng nhiều. Tống Ngọc Tịch thấy trong nhà có Kỷ Hành ở, thì liền đi Phù Dung viên, con đường nàng mua lúc trước đã được trùng kiến xong, tất cả đều dựa theo quy cách của đường Trường An, vị trí cửa hàng cũng được nâng cao, như vậy thì sau này cho dù có mưa to lũ lụt, cũng sẽ không cần sợ nữa.

Mà trên thực tế, sau trận mưa lớn vào tháng năm năm ngoái, rất nhiều đường phố trong kinh thành hiện đều được xây dựng dựa theo kết cấu của đường Trường An. Trong thời gian này, Tống Ngọc Tịch không ngừng thu mua cửa hàng. Bây giờ nàng cảm thấy, mua bán nhà cửa này đơn giản là quá lãi, không cần phải tự mình kinh doanh gì cả, chỉ cần dựa theo quốc sách, mua ở đâu, không mua ở đâu, nàng rất rõ ràng. Cho nên, một mua một bán, nàng kiếm được lợi nhuận cũng không phải là nhỏ, tiền trong tay càng ngày càng nhiều, mua đất cũng càng ngày càng nhiều. Mắt thấy hơn phân nửa kinh thành hiện giờ đều bị nàng thu vào trong túi, chứ đừng nói nàng lợi dụng Hoài Đông Hào, buôn bán kinh doanh vùng ven biển nữa.

Trong tay nàng bây giờ có hai con phố dài mười dặm, mà cả kinh thành, cũng chỉ có ba con đường phố chính là đường Trường An, phố Hải Thị và phố Nam Bắc, trong đó phố Hải Thị hiện nay xem như có quy mô nhỏ nhất. Mà đường Trường An và phố Nam Bắc đều đã được Tống Ngọc Tịch cải tạo qua, mà Tống Ngọc Tịch còn có ý muốn mua hết cả ba con đường này, hiện giờ nàng đã bỏ túi được hai, chỉ còn lại một phố Hải Thị, cũng đã được nàng lên kế hoạch. Bây giờ nàng đã bắt đầu thu mua rải rác, chỉ chờ ngày có thể mua xuống toàn bộ.

Sau khi đi tới Phù Dung viên, tiền viện buôn bán tương đối náo nhiệt, Tống Ngọc Tịch liền đi vào hậu viện tử cửa hông. Cửa hông này là sau khi buôn bán của Phù Dung viên hưng thịnh, mới mở thêm ra, ngày thường người đi lại không nhiều lắm, cũng chỉ có Tống Ngọc Tịch ra ra vào vào thường xuyên mà thôi.

Thu Đồng Thu Vân vào bếp múc nước đun, còn lão Lưu ở trong chuồng ngựa cho ngựa ăn, Tống Ngọc Tịch một mình đi nhã gian, tất cả như thường lệ.

Nhưng hôm nay sau khi đẩy cửa, nàng liền cảm thấy có chút khác lạ, vốn cho rằng là Tiêu Tề Dự, nhưng sau khi vào, lại không nhìn thấy Tiêu Tề Dự nằm trên nhuyễn tháp [4] cố định của chàng, hơn nữa bên ngoài cũng không có bóng dáng của Bùi Thao. Tống Ngọc Tịch cho rằng bản thân nhìn lầm, nhưng không ngờ vừa xoay người, liền nhìn thấy một khuôn mặt ngoài ý muốn -- Tiêu Tề Hoàn một thân trang phục, mặt mày lạnh lùng xuất hiện trước mặt nàng.

[4] nhuyễn tháp: băng ghế gỗ hoặc sạp có lót đệm mềm

Vừa muốn hét to, Tiêu Tê Hoàn đã bịt miệng nàng lại, nàng không ngừng giãy giụa những cũng vô ích. Tiêu Tề Hoàn dùng cổ tay c.h.é.m xuống, cơ thể Tống Ngọc Tịch liền mềm nhũn, ngất đi trong vòng tay hắn...

Tống Ngọc Tịch mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy ở trên đỉnh đầu dường như có một luồng gió thổi tới, nhưng trên người cũng không lạnh, chóp mũi ngửi thấy một mùi bùn đất đặc trưng. Nàng chậm rãi mở to hai mắt, đập vào mắt đều là một mảnh tối đen như mực, ngồi dậy mới phát hiện trên người mình đang đắp một bộ xiêm y, nhìn quanh bốn phía, bên phải có một đống lửa, trên một gò đá nhô lên ở phía sau đống lửa có một nam nhân mặt không chút cảm xúc đang ngồi, không phải Tiêu Tề Hoàn thì là ai vào đây chứ?

Thấy Tống Ngọc Tịch tỉnh lại, Tiêu Tề Hoàn cũng không đứng lên, Tống Ngọc Tịch xoa xoa cổ mình, nhìn một vòng trong khu rừng tối tăm này, phát hiện mình căn bản không phân biệt được phương hướng, cho nên nàng cũng không muốn chạy trốn, mà đi đến bên cạnh Tiêu Tề Hoàn. Tiêu Tề Hoàn đưa cho nàng một con cá vừa nướng xong, Tống Ngọc Tịch nhận lấy cá, nhìn một chút, phát hiện ra trên bụng cá hơi cháy, Tiêu Tề Hoàn thấy thế, thì lại lấy cá về, dùng d.a.o cạo chỗ cháy đi, lúc này mới đưa lại cho Tống Ngọc Tịch.

Tống Ngọc Tịch nhìn hắn như vậy, cuối cùng không nhịn được hỏi:

"Người muốn đưa ta đi đâu?"

Nàng cũng sẽ không cho rằng Tiêu Tề Hoàn lén lút cướp nàng ra là vì muốn cùng nàng ngắm trăng ngắm hoa.

Quả nhiên Tiêu Tề Hoàn bình tĩnh nói: "Đi Mạc Bắc.”

Tống Ngọc Tịch buông cá xuống, tức giận nói: "Cứ như thế mà đi sao? Sau khi đi rồi thì sẽ làm gì tiếp theo? Cùng nhau lưu lạc thiên nhai [1], tự mình đi đày!? Muốn đi thì một mình người đi đi, ta không có hứng thú đi theo người.”

[1] thiên nhai: cùng trời cuối đất

Tiêu Tề Hoàn giương mắt nhìn đống lửa kia, trong ánh mắt lộ ra kiên định, lại đưa một bình nước cho Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch không nhận, hắn liền tự mình uống một ngụm, sau đó lau miệng nói: "Nàng không có hứng thú cũng không có cách. Ta chính là muốn đưa nàng đi! Đi Mạc Bắc, chúng ta cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới, ta cưới nàng làm thê tử, nàng sinh con cho ta.”

"Đi cái rắm? Ai muốn đi Mạc Bắc với ngươi? Ai muốn gả cho ngươi? Ai muốn có con với ngươi?" Tống Ngọc Tịch đứng lên chỉ vào Tiêu Tề Hoàn, phát điên mà nói.

Tiêu Tề Hoàn thở hắt ra một hơi, ngửa đầu nhìn Tống Ngọc Tịch, lúc này mới lạnh lùng hỏi nàng:

"Tại sao nàng không muốn? Bởi vì Tiêu Tề Dự?" Ngữ khí của Tiêu Tề Hoàn tựa hồ mang theo một chút tuyệt vọng, trong lòng Tống Ngọc Tịch cũng có chút tức giận, cảm thấy đứa nhỏ này làm việc thật sự là không động não chút nào, cũng không muốn nói nhảm với hắn, dứt khoát gật đầu nói: "Đúng, nếu ngươi đã biết, còn làm những chuyện này làm gì?”

Tiêu Tề Hoàn cười lạnh một tiếng, lại hỏi: "Chỉ vì huynh ấy là Thái tử, mà ta không phải sao?”

"Không phải! Bởi vì ta và chàng là cùng một dạng người, còn ngươi thì không!" Tống Ngọc Tịch từ đầu đến cuối đều không muốn cho đứa nhỏ này bất kỳ hy vọng gì, cũng không muốn vướng vào bất kỳ quan hệ tình cảm nào với người trong kiếp này.

"Vì sao?" Âm lượng của Tiêu Tề Hoàn đột nhiên cao vọt, hắn vọt tới bên cạnh Tống Ngọc Tịch, gắt gao nắm chặt bả vai của nàng, nói: "Vì sao? Sao ta và nàng lại không phải là cùng một dạng người? Ta biết nàng trước cả Tiêu Tề Dự! Ta hiểu rõ nàng hơn huynh ấy. Nhìn thế nào, thì ta và nàng càng thêm phù hợp, tính tình nàng thoải mái nhanh nhẹn, ta có thể dẫn nàng đến tận chân trời góc bể, nàng không thích trói buộc, cả đời này ta tuyệt đối sẽ không bó buộc nàng làm bất cứ điều gì, vì sao nàng muốn chọn huynh ấy, mà lại không chọn ta?”

Tống Ngọc Tịch tránh khỏi sự kiềm chế của Tiêu Tề Hoàn, nói:

"Ngươi không phải là ta, làm sao ngươi biết ngươi so với chàng thì phù hợp với ta hơn?"

Tiêu Tề Hoàn dường như có chút bị thương, cúi đầu lau mặt một cái mới nói: "Giống như nàng đã nói trước đây, nàng và huynh ấy không thể ở bên nhau, ta là một Vương gia nhàn tản, ta có thể cho nàng tự do, ta có thể vì nàng mà cả đời này không tiếp nhận nữ nhân nào khác, nhưng huynh ấy thì sao? Huynh ấy là Thái tử, từ khi huynh ấy sinh ra, huynh ấy chính là Thái tử, sau này huynh ấy sẽ là Hoàng đế, Hoàng đế không có khả năng sẽ chỉ có một nữ nhân là nàng, nàng đã từng nghĩ qua chuyện này chưa? Tống Ngọc Tịch, nàng tỉnh lại đi, huynh ấy là Thái tử, huynh ấy không phù hợp với nàng!”

"Vẫn là câu nói kia, chàng ấy có phù hợp hay không, thì ngươi nói không tính! Loại chuyện như chuyện tình cảm này ấy mà, vốn giống như người uống nước, ấm lạnh thế nào thì chỉ tự bản thân người đó biết, mặc kệ sau này có như thế nào, ta cảm thấy ta với chàng ấy như bây giờ là rất tốt. Ta bằng lòng ở bên chàng ấy, cho dù là không có danh phận, cho dù là sau này nếu như chàng ấy không còn thích ta nữa, ta phải đi xa quê, thì tất cả những điều này đều không phải là vấn đề, hoặc nói cách khác, đây tất cả đều là vấn đề giữa ta và chàng ấy, nó không hề liên quan gì đến ngươi, ngươi có hiểu không? Từ đầu đến cuối, ngươi đều không hiểu ý ta muốn nói! Ý của câu ta và ngươi không phù hợp, thì chính là ta và ngươi chỗ nào cũng không phù hợp, ngươi cần gì phải tự lừa mình dối người như vậy chứ?”

Lời nói của Tống Ngọc Tịch thật sự rất nhẫn tâm, dập tắt ngọn lửa hy vọng cuối cùng của Tiêu Tề Hoàn, hắn trừng mắt nhìn Tống Ngọc Tịch, thật sự hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao thế gian này lại có một nữ tử cứng đầu ngu xuẩn như vậy, biết rõ đó là một cái hố lửa, còn sẵn sàng bằng lòng đánh cuộc tất cả những gì mình có, hắn thở dài nói:

"Ta thực sự không muốn nhìn thấy nàng đi đến bước đó! Huynh ấy là Thái tử đấy, nếu thân phận của nàng bị bại lộ, nàng chính là có chín cái mạng cũng không đủ cho bọn họ giết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play