Nữ khách trong bữa tiệc như bùng nổ ồn ào hẳn lên, các nàng đang ăn cơm vui vẻ, nhưng có thế nào cũng không ngờ tới sẽ phát sinh tiết mục giải trí nhường này. Mặc dù có tu dưỡng tốt, làm cho một số phu nhân cũng biết phi lễ chớ nhìn (không nhìn những điều sai, trái lễ nghi), nhưng đại đa số đều có tính tò mò rất mạnh, không chỉ dừng ở việc trộm nhìn, mà còn cố ý dò xét, thậm chí có người không thể dừng bước mà nghiêng người tiến vào vòng trong. Dù sao, tuy tất cả mọi người đều cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng đều cảm thấy hứng thú ngoài ý muốn...
Dư thị bị đạp một cước, đầu óc cũng bị đạp mà tỉnh tảo lại, không quan tâm gì cả mà chỉ vội vàng đứng lên từ trên mặt đất, đi qua ôm lấy chân lão tướng quân, buồn bã đáng thương mà nói:
"Tướng quân, oan uổng quá! Oan uổng quá! Ta, ta bị tiểu súc sinh kia cưỡng bức kéo vào núi giả, hắn, hắn mơ ước ta thật lâu, trước kia còn nói lời đùa giỡn ta, ta không muốn làm cho Tướng quân khó xử, cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn không nói. Nhưng ta không ngờ rằng, tiểu súc sinh lòng muông dạ thú này, lại thừa dịp ta say rượu nghỉ ngơi ở hậu viện, mà đánh ta ngất xỉu kéo vào trong núi giả, muốn làm chuyện bất chính. Ta đã kiệt lực phản kháng, nhưng không thoát khỏi ma chưởng của hắn, ta đối với Tướng quân là một mảnh trung thành. Tướng quân đối tốt với ta như vậy, ta há là loại người vong ân phụ nghĩa. Tướng quân, ngài luôn luôn anh minh, biết trong nhà này ai hận ta nhất, phu nhân luôn coi ta là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Hôm nay tại đây nhục nhã ta, ta cũng không còn mặt mũi nào ở trong cái nhà này, cầu Tướng quân ban cho ta một sợi dây thừng, để cho ta treo cổ lên là được rồi.”
Không thể không nói, Dư thị có một phương pháp sinh tồn của riêng mình, da mặt cũng đủ dày, loại thủ đoạn đảo ngược trắng đen này, nhìn ánh mắt ngùn ngụt lửa giận của Tướng quân phu nhân thì có thể biết được, đây hẳn không phải là lần đầu tiên ả dùng.
Tướng quân quả nhiên do dự, nhìn về phía Đào thị, Đào thị bình tĩnh lại, nắm chắc phần thắng trong tay mà để cho người đẩy Trương Phong đến bên cạnh Dư thị. Trương Phong bị người trói tay lại, vì tuổi còn trẻ, cho nên không miệng lưỡi được như Dư thị, nhưng hắn ta cũng không muốn khiến mình chịu oan, dập dầu cầu xin tha thứ với Tướng quân, nói:
"Tướng quân, là ả dụ dỗ, mê hoặc ta, ta, ta, ta oan uổng, ta là oan uổng mà! Ả oan uổng ta!”
Dư thị nhào tới, giống như là vì để chứng minh mình trong sạch, mà thét chói tai, điên cuồng cắn vào mặt Trương Phong một cái. Ả dùng sức rất lớn, lập tức một miệng đầy máu, Trương Phong bị trói tay, không có cách nào đẩy ả ra, chỉ có thể liên tục kêu lên thảm thiết.
Trương Sùng Sơn vọt ra từ trong đám người, một cước đá văng Dư thị, đỡ Trương Phong dậy, thấy trên mặt hắn toàn là m.á.u đen, gần như bị cắn mất một miếng thịt, thì hận đến cắn răng, muốn g.i.ế.c Dư thị trút giận, nhưng ông ta cũng biết lúc này vào tình cảnh này, không nên khiến cho sự việc ồn ào hơn nữa, dẫn Trương Phong quỳ gối trước mặt lão tướng quân, không kiềm được giận dữ mà nói:
"Tướng Quân minh giám, con ta năm nay mới mười bảy, chưa bao giờ gần nữ sắc, làm sao có thể có tâm tư lệch lạc đối với nữ nhân này, đương nhiên là do ả ta không chịu nổi cô đơn, mới quyến rũ con ta, kính xin tướng quân minh giám.”
Tuy rằng Trương Sùng Sơn cũng từng có chút đầu đuôi với Dư thị, nhưng nói cho cùng đương nhiên là nhi tử nhà mình quan trọng hơn, cho nên ông ta không chút suy nghĩ, liền tính toán lấy Dư thị làm đệm lưng. Dư thị miệng đầy máu, nhìn hai cha con xách quần lên liền trở mặt không nhận người, mà nghiến răng ken két.
Trương Phong đột nhiên tỉnh ngộ, nói với Tướng quân: "Tướng quân, ta có chứng cứ chứng minh tiện nhân này quyến rũ ta, ả đã viết cho ta một tờ giấy, nó vẫn nằm ngay trong túi tay áo của ta, chính là vì ta nhìn thấy mảnh giấy đấy, mới làm theo cách của ả mà!"
Lời này của Trương Phong chính là một hòn đá nhỏ khơi dậy ngàn tầng sóng. Lão tướng quân lập tức sai người nới lỏng dây trói của hắn ta ra, chân Trương Phong như nhũn ra, vẫn là do Trương Sùng Sơn thay hắn ta lục lọi ở trong túi tay áo, luống cuống tay chân tìm kiếm hơn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được tờ giấy như lời Trương Phong nói, mở ra, đưa cho tướng quân nhìn xem. Tướng quân vừa nhìn, lập tức liền nổi giận! Chỉ vào Dư thị, hận đến nghiến răng:
"Tiện nhân, uổng công ta sủng ngươi như vậy, mà ngươi lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, ta, ta đánh c.h.ế.t ngươi!"
Nói xong, rút đai lưng vàng của ông ta ra, đánh xuống người và mặt của Dư thị. Dư thị bị đánh bò lăn ra sàn, thê thảm không thôi, nhưng vẫn còn không quên biện minh cho chính mình:
"Tướng quân, oan uổng quá! Ta chưa bao giờ viết bất kỳ cái gì cả, là có người muốn đổ oan cho ta mà! Tướng quân tha mạng!”
Lão tướng quân dừng một chút, thiếu chút nữa chính mình cũng lảo đảo ngã xuống đất, phó tướng hai bên vội vàng tiến lên đỡ lấy ông ta. Lão tướng quân tức giận thở hổn hển, Phương ma ma ở bên tai Đào thị nhỏ giọng nói một câu: Thúy Hỉ có lời muốn nói, có vẻ như muốn phản Dư thị. Đào thị hạ quyết tâm, hôm nay dù sao cũng đã mất mặt trước mặt mọi người, quyết định dứt khoát phải thu thập sạch sẽ tiểu tiện nhân Dư thị chướng mắt này mới được. Đi lên nói với Tướng quân:
"Tướng quân chớ tức giận, tiện nhân này có câu dẫn nam nhân hay không, hỏi thị tỳ thiếp thân của nàng không phải là rõ ràng rồi sao?" Rồi xoay người, để cho người ta mang thị tỳ bên người Dư thị Thúy Hỉ lên.
Dư thị nhìn thấy Thúy Hỉ, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nha đầu này là nô bộc trung thành, mới vừa rồi còn không quên để ả chạy trốn bảo vệ tánh mạng, cho nên đương nhiên sẽ không bán đứng ả vào lúc này.
Sau khi Thúy Hỉ quỳ xuống hành lễ, Đào thị liền hỏi nàng biết cái gì, tất cả khách khứa xung quanh đều nín thở, xem trò khôi hài náo nhiệt trong phủ Tướng quân, chỉ nghe thấy giọng nói giòn tan của nha hoàn kia vang lên:
"Nô tỳ, nô tỳ không biết có chuyện gì xảy ra với Trương công tử, di nương nhà ta ngày thường cũng không lui tới với Trương công tử."
Lời này vừa nói ra, tâm Dư thị đã bình tĩnh hơn phân nửa, Trương Sùng Sơn bên kia cũng ổn định hơn phân nửa, nhưng nào ngờ, lời nói tiếp theo của Thúy Hỉ lại thay đổi đột ngột: "Ngày thường di nương nhà ta chỉ hẹn hò với Trương Thiên tổng ở khách điếm Duyệt Lai trong thành, nô tỳ cũng không biết Trương công tử cũng là khách mời của di nương.”
Lời này có hiệu quả giống như một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng, mọi người ở trong lòng không hẹn mà cùng "A" lên một tiếng, tựa hồ có chút hiểu rõ chân tướng.
Sắc mặt Trương Sùng Sơn cũng rất đặc sắc, thoắt xanh thoắt trắng một hồi, Dư thị càng trợn tròn mắt, không phải là nô bộc trung thành sao? Lời này có giống những gì đã hứa hẹn không hả!
"Nô tỳ không nói dối, nô tỳ một lòng hướng về Tướng quân và phu nhân, cho nên đã ghi chép lại hết những ngày yêu đương vụng trộm của di nương với Trương Thiên tổng vào một quyển sách nhỏ. Hôm đó di nương mặc xiêm y gì, lúc nào đi ra ngoài, nói cái gì, Trương Thiên tổng mặc xiêm y gì, tới vào lúc nào, hẹn gặp ở nơi nào, gặp mặt trong bao lâu... Tất cả những thứ này nô tỳ đều nhớ kỹ, Tướng quân và phu nhân chỉ cần đối chiếu ngày di nương ra cửa và ngày Trương Thiên tổng ra cửa là biết nô tỳ tuyệt đối không phải đang nói dối.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT