Mộng tỷ nhi lựa chọn Đỗ gia, chẳng qua cũng chính là nhìn trúng tiền đồ của Đỗ gia công tử mà thôi, nhưng thứ như tiền đồ này tuy nói là có thể đoán trước được, nhưng Đỗ gia đã đứng vững trên con đường thanh quý, vốn khó có thể bước vào vòng cao quý, cho nên hiện giờ Đỗ gia cố ý muốn cưới cô nương Tống gia, cũng chính là vì muốn phá bỏ "nút thắt cổ chai" [2] mà thôi. Nhưng chờ đến khi Tống Ngọc Mộng thật sự gả qua, bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện được, cưới Tống Ngọc Mộng căn bản cũng không giúp bọn họ thay đổi được điều gì, mà lúc đó thì thanh danh thanh quý cũng không còn, ngay cả ở trong phái thanh lưu cũng khó có thể lăn lộn nổi, đến lúc đó, là lúc mâu thuẫn sẽ bị khơi ra.
[2] nút thắt cổ chai: nói đến điểm tắc nghẽn trong quá trình/hệ thống.
Chuyện này Tống Ngọc Tịch và Lâm thị là người ngoài cuộc, cho nên vừa liếc mắt một cái là đã có thể thấy đươc rõ ràng, nhưng Tống Ngọc Mộng cùng Đỗ gia đều là thân ở trong núi [3], cho nên nhìn không rõ con đường phía trước, nhìn không rõ tương lai, không hẹn mà cùng nâng vai trò của đối phương lên quá cao, chờ đến khi thấy được rõ ràng, thì mọi chuyện đều đã quá muộn.
[3] Trích từ bài thơ Đề Tây Lâm Bích của Tống Tô Thức: Ý chỉ người trong cuộc sẽ không nhìn rõ mọi việc. Tham khảo toàn bài ở cuối chương.
Lâm thị nghe nàng nói vậy, thì không khỏi hỏi:
"Sao, con không muốn can thiệp vào chuyện của Đỗ gia, nhưng sao lại muốn can thiệp vào chuyện của Trương gia vậy?"
Tống Ngọc Tịch gật đầu, nghiêm túc nói: "Chuyện của Đỗ gia không thể tạo thành tổn thương thực đối với Mộng tỷ nhi, cho dù sau này bọn họ và Mộng tỷ nhi nảy sinh mâu thuẫn, nhưng cũng sẽ không tổn thương đến mạng người, nhưng Trương gia thì khác, con dâu cả của Trương Thiên tổng kia, hình như là bị hắn uống say đánh chết, chẳng qua nhà con dâu lớn kia không quyền không thế, dưới sự thu xếp của phủ Phiêu Kỵ Tướng quân, chỉ cần bồi thường chút bạc cho con dâu cả bị đánh c.h.ế.t kia là được. Nếu Hàn tỷ nhi gả qua, mặc dù không nhất định sẽ bị đánh chết, nhưng nhà họ như vậy, cũng tương đương đi vào hang hùm miệng rắn [4], con không thể trơ mắt nhìn Hàn tỷ nhi đi chịu c.h.ế.t được, đúng không? Cho nên, chuyện của Trương gia, con muốn nhúng vào quản một tay.”
[4] Gốc "hang hùm hang sói": Ví nơi nguy hiểm, dễ gây tai họa cho con người.
"Con muốn can thiệp như thế nào?" Dừng một chút, Lâm thị lại nói tiếp: "Con chưa lấy chồng, chuyện cưới gả của tỷ muội, con cũng không nên ra tay can thiệp. Nếu không con cứ kể cho phụ thân con, để ông ấy đi xử lý.”
Tống Ngọc Tịch lại lắc đầu, nói: "Chuyện này phụ thân không có cách nào xử lý được! Tiểu công tử Trương gia cũng không có chuyện xấu nào rõ ràng, hơn nữa Hàn tỷ nhi cũng không có lựa chọn nào tốt hơn Trương gia công tử, hiện tại tất cả mọi người ở bên ngoài đều đang nói nữ nhi Tống gia vội vã muốn xuất giá, người có thể cam đoan, trong lòng phụ thân cũng không nghĩ như vậy không? Ông cũng đang lo lắng, vạn nhất tổ mẫu... Có gì xảy ra, thì cô nương đang trong đúng độ tuổi trong nhà sẽ bị chậm trễ, năm nay con mười bốn, chậm trễ thêm vài năm nữa cũng không sao, nhưng Thiền tỷ nhi và Hàn tỷ nhi, còn có Mộng tỷ nhi, ba người bọn họ đều đã lớn tuổi, không chịu nổi giày vò, cho nên, nếu không thể lấy ra chứng cứ rõ ràng, nói rõ Trương gia không tốt, thì phụ thân cũng không có cách nào nhúng tay xử lý.”
Lâm thị ngẫm lại cũng đúng là như vậy, mấy ngày nay, buổi tối lúc ngủ, đúng là Tống Dật có chút tâm sự nặng nề.
"Nhưng chuyện này chung quy cũng không phải chuyện con nên quản, quản tốt thì không sao, quản không tốt, thì chính mình cũng bị liên lụy. Tuy nhiên, con nói cũng đúng, tuyệt đối không thể nhìn Hàn tỷ nhi nhảy vào hố lửa mà không cứu. Thôi cũng không sao, dù sao thanh danh của hai mẹ con ta cũng không thể xấu hơn được nữa, coi như là xấu thêm một chút, thì có thể như thế nào đây chứ." Hiện tại, Lâm thị cũng đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, cả người cũng thay đổi sáng sủa hơn một chút.
Tống Ngọc Tịch cười nói: "Nói rất đúng, hiện tại chúng ta, ai cũng không sợ, người ta muốn nói thì cứ để cho người ta nói đã đi. Cho dù có không ở lại được Tống gia, hay có không ở lại được kinh thành đi chăng nữa, thì giờ con cũng đã có đủ bản lĩnh nuôi sống người và đệ đệ, hơn nữa cũng sẽ không kém hơn Tống gia.”
Lâm thị được những lời an ủi này của nàng chọc cười, nhưng lại nghe thấy ngoài cửa truyền tới một tiếng ho khan. Tống Ngọc Tịch da đầu tê rần, Tống Dật đi vào nói:
"Con thật là cái gì cũng dám nói nhể? Muốn đi thì tự con đi đi, nương con và đệ đệ, đều có ta nuôi, có chuyện của con sao?”
Tống Ngọc Tịch liếc mắt nhìn Tống Dật một cái, oán giận trừng mắt nhìn Lâm thị, trách móc bà nhìn thấy ông đi vào viện mà cũng không nói cho mình, Lâm thị vô tội nhún nhún vai, đi qua lấy roi ngựa trong tay Tống Dật, nói: "Lời con bé nói chính là lời của trẻ nhỏ, ông nghiêm túc với nó làm gì hả!”
Từ sau khi Tần thị ngã xuống, Lâm thị cũng sợ Tống Dật chịu không nổi đả kích, cho nên hiện tại cũng nói chuyện nhiều hơn một chút, tình cảm của hai người so với trước khi sinh con thì hòa hợp hơn rất nhiều.
Tống Dật trấn an nhìn thoáng qua Lâm thị, sau đó mới lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Ngọc Tịch, nói: "Con nói xem, khuê nữ nhà người ta đều là yêu kiều ngoan ngoãn, sao đến phiên con lại nhiều chủ ý như vậy chứ, ta thiếu ăn thiếu uống con hay sao, chỉ riêng tiền vốn làm ăn của con, vẫn là lấy từ trong tư khố của ta đấy, suốt ngày khoe khoang cái gì chứ!”
Tống Ngọc Tịch lè lưỡi, đứng lên từ trên ghế, từng bước từng bước lui về phía sau, lui đến bên cửa, đang muốn chạy trốn khỏi đây, thì lại nghe thấy Tống Dật đang vùi đầu uống trà bỗng nhiên nói một câu:
"Dám đi thử xem."
Tống Ngọc Tịch đành phải ngồi trở lại bên cạnh bàn, Tống Dật buông chén trà xuống, nhìn nàng một cái, nói:
"Hôm nay có phải con chửi khéo trước mặt Tướng quân phu nhân không? Ta phải nói con sao đây hả? Cho dù trên người con có phong hào, nhưng ở trước mặt những cáo mệnh phu nhân này, vẫn còn là một con tép, đừng cả ngày thấy cái này không vừa mắt, cái kia không vui, thiên hạ này có nhiều chuyện, con thấy một chuyện không vui, liền mất hứng chèn ép sao? Nếu truyền ra ngoài, thì thanh danh của con sẽ bị xấu đi, nếu con chỉ là chính con thì không sao, nhưng hôm nay con chỉ đại diện cho mỗi mình con sao? Có một số lời ta không thể nói quá rõ với con, nhưng trong lòng con cũng nên biết mới phải, thật vất vả mới nâng được con lên cao như vậy, nhưng chính bản thân con lại không biết thương tiếc, ngang ngược đ.â.m vào, thân phận của con vốn không cao, cũng đừng nên đi gây thù chuốc oán khắp nơi, đến lúc đó nếu thật sự có mấy cáo mệnh phu nhân liên danh tham tấu con một quyển, nói không chừng có thể hủy đi tiền đồ của con trong chớp mắt.”
Tống Ngọc Tịch giả chết, ngồi một chỗ nghe Tống Dật thuyết giáo, thực sự là cực kỳ bất đắc dĩ. Tống Dật dong dài, cũng không kém Lâm thị, hơn nữa còn nói khiến Tống Ngọc Tịch không thể phản bác. Hiện giờ Tống Dật đã biết quan hệ giữa nàng và Tiêu Tề Dự, như vậy đương nhiên cũng sẽ nghĩ đến tương lai của nàng, nếu là về lâu về dài mà nói, quả thật nàng không nên đến gây thù hằn khắp nơi, nhưng mà...
"Có một số việc, không phải con không gây thù hằn, thì người khác có thể thấy con vừa mắt. Mặc kệ con có đắc tội hay không đắc tội với bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ đối con có vài phần kính trọng, thay vì đón ý nói hùa bọn họ, thì chi bằng làm theo cách của mình, như vậy ít nhất mới xứng đúng với thanh danh được truyền ra chứ.”
Tống Dật nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Tịch, chỉ cảm thấy mình bỏ công nói một phen đúng là đàn gảy tai trâu. Tống Ngọc Tịch không muốn tiếp tục nghe ông nói những đạo lý này nữa, bèn đứng dậy, phúc thân đối với hai người, sau đó liền đi ra ngoài. Trong lòng nghĩ đến chuyện của Tống Ngọc Hàn và Trương gia, hy vọng lão Lưu có thể điều tra ra một ít chứng cứ hữu dụng.
Tống Ngọc Tịch nhàn nhã đi từng bước về đến tiểu lâu của mình. Thu Đồng và Thu Vân tiến lên nghênh đón, Thu Đồng nói:
"Tiểu thư, lão Lưu đã trở lại, đã dò xét ra chuyện vô cùng khủng khiếp, Trương gia kia đúng là nơi chướng khí mù mịt."
Tống Ngọc Tịch vừa nghe xong, nhất thời tỉnh tảo lại, bảo Thu Đồng và Thu Vân nhanh gọi lão Lưu tới, nhưng nhớ tới hôm nay Tống Dật có ở nhà, vì không muốn đả thảo kinh xà, Tống Ngọc Tịch dứt khoát thay xiêm y, tự mình đi tới phòng xe tìm lão Lưu.
[3] Thơ của Tống Tô Thức
題西林壁
橫看成嶺側成峰,
遠近高低各不同。
不識廬山真面目,
只緣身在此山中。
Đề Tây Lâm bích
Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong,
Viễn cận cao đê các bất đồng.
Bất thức Lư Sơn chân diện mục,
Chỉ duyên thân tại thử sơn trung.
Dịch nghĩa
Nhìn ngang thành dẫy, nghiêng thành ngọn,
Cao thấp xa gần sẽ khác ngay.
Hình dáng Lư sơn không thấy thật,
Chỉ vì thân giữa núi non này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT