Trong lòng Kỷ Lan cực kỳ hận Tống Ngọc Tịch, nhưng ở trước mặt khách, vẫn phải làm ra vẻ của một hiền mẫu, vẫy vẫy tay với Tống Ngọc Tịch, nói: "Không sao, mau tới bái kiến Tướng quân phu nhân phu và Thượng thư phu nhân.”

Tống Ngọc Tịch dựa theo hướng dẫn của Kỷ Lan, lần lượt bái kiến Đào thị và phu nhân Công bộ thượng thư Vệ thị, Kỷ Lan nói:

"Nói vậy con cũng đã nghe nói, hôm nay đại hỉ, Hàn tỷ nhi và Mộng tỷ nhi đều có người đến cầu hôn, cháu trai của Tướng quân phu nhân, nhân phẩm đoan chính, thân thể khỏe mạnh, có thể xứng với Hàn tỷ nhi, di chất (cháu gọi bằng dì) nhà Thượng thư phu nhân lại càng vô cùng vượt trội, tài văn chương nổi bật, tiền đồ bất khả hạn lượng (vô hạn). Nếu con đã tới, vừa vặn có thể nói chuyện này nói cho hai tỷ tỷ của con biết.”

Sau khi Tống Ngọc Tịch nhìn quanh một vòng, mới đi tới trước mặt Đào thị, nói: "Cháu trai của Tướng quân phu nhân, có phải họ Trương, là Thiên Tổng Tây Sơn doanh Trương gia?”

Tướng quân phu nhân nhìn tiểu cô nương xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi trước mặt này, mặc dù biết, nàng là thứ nữ giữa chừng mới được đón về nhà, nhưng địa vị ở phủ Trấn Quốc công có vẻ rất siêu nhiên, bản thân lại là Nguyệt Hoa huyện chủ do Hoàng Thượng thân phong, cho dù trong lòng đối với phong cách tùy tiện đặt câu hỏi này của nàng có chút bất mãn, nhưng vẫn nể mặt nàng, mà trả lời:

"Không sai, đúng vậy."

Vốn tưởng rằng Tống Ngọc Tịch sẽ nói ra lời gì đó, nên Kỷ Lan đã chuẩn bị tốt để quát nàng đi xuống, nhưng ai ngờ, Tống Ngọc Tịch chỉ là gật đầu tỏ vẻ đã rõ, sau đó lập tức chuyển ánh mắt đến trên người Thượng thư phu nhân Vệ thị, hỏi: "Di chất của Thượng thư phu nhân, có phải là đại công tử Ngự sử Đỗ gia, năm nay thi hội, một lần đã đoạt được khôi nguyên, là Hội Nguyên Lang tiền đồ bất khả hạn lượng chăng.”

Vệ thị tương đối ôn hòa hơn, gật đầu với Tống Ngọc Tịch, nói: "Không sai không sai, di chất của ta thật sự là tốt, năm nay cũng được vận may chiếu cố, cư nhiên giúp hắn đoạt được giải khôi nguyên, khiến mẫu thân hắn cao hứng không thôi.”

Tuy lời đáp lại rất hòa khí, nhưng trong lòng Vệ thị cũng có chút lo lắng, sợ Tống Ngọc Tịch sẽ nói ra chuyện Đỗ gia vừa ý Nhị tiểu thư đúng lúc này, làm tăng thêm xấu hổ. Trên thực thế Thượng thư phu nhân Vệ thị ngay từ đầu cũng là nghe muội muội của bà ta, phu nhân Ngự Sử Tiểu Vệ thị đã nói qua, vốn cùng Tống lão phu nhân định ra là Nhị tiểu thư, nói đợi sau khi thi xong, thì lập tức tới cửa cầu hôn Nhị tiểu thư Tống Ngọc Hàn, nhưng cũng không biết từ lúc nào đã thay đổi thành Ngũ tiểu thư. Hôm nay nhị tiểu thư cũng có người tới cửa cầu thân, xác nhận Tống gia thay Nhị tiểu thư đồng ý môn đệ khác, cho nên, Đỗ gia mới đổi thành Tống Ngũ tiểu thư.

"Công tử có tiền đồ như vậy, Đỗ phu nhân đúng là phải vô cùng cao hứng rồi. Chỉ có điều, trước kia ta nghe nói Đỗ phu nhân là tới cửa cầu hôn Đại tỷ tỷ nhà ta, sao không cưới được Đại tỷ tỷ ta, giờ lại thành coi trọng Ngũ tỷ tỷ nhà ta rồi?”

Tống Ngọc Tịch tuyệt đối không đề cập đến chuyện của Tống Ngọc Hàn, ngược lại còn lôi Tống Ngọc Thiền ra.

"Đừng nói bậy, khi nào thì Đỗ phu nhân tới cửa cầu thân với Đại tỷ tỷ nhà ngươi chứ. Nha đầu ngươi có tâm tư gì, biết rõ Đại tỷ tỷ nhà ngươi đã được Hoàng Thượng tứ hôn cho Định vương điện hạ, ngươi lại muốn ở đây hủy thanh danh của nàng, may mắn là Tướng quân phu nhân và Thượng thư phu nhân cũng không phải là người thích châm ngòi thị phi, nếu không, thanh danh của đại tỷ tỷ ngươi chẳng phải đã bị ngươi hủy hoại rồi sao?" Mới đầu Kỷ Lan thấy Tống Ngọc Tịch tìm Vệ thị nói chuyện, còn tưởng rằng nàng muốn thay Hàn tỷ nhi đòi lại công bằng, không ngờ rằng người nàng nói đến lại là Thiền tỷ nhi, cái này đã khiến Kỷ Lan lập tức nóng nảy.

Ra vẻ từ ái, nhưng lời nói ra lại là châm chọc khiêu khích: "Ta biết tỷ muội các ngươi đều ghen tị Đại tỷ tỷ có thể leo lên Định vương, trong lòng ngươi bất bình, nhưng có một số lời có thể tùy tiện nói, có một số lời lại không thể tùy tiện nói, hiện giờ Đại tỷ tỷ ngươi cũng coi như là nửa người hoàng gia, nếu ngươi truyền ra lời nói gì không có lợi cho nàng, vậy hậu quả, cũng không phải ngươi có thể gánh chịu. Hiểu chưa?”

Tống Ngọc Tịch từ chối cho ý kiến, nhếch môi cười cười: "Mẫu thân lại có thể đưa tất cả các cô nương nhà ta vào loại hàng ngũ bụng dạ hẹp như vậy sao? Đại tỷ tỷ có thể leo lên Định vương, chúng ta cao hứng còn không kịp, làm sao có thể ác ý muốn kéo xuống. Ta chẳng qua chỉ là trần thuật lại sự thật, lúc trước tổ mẫu nhìn trúng người Đỗ gia có phẩm chất tốt, thư hương môn đệ, cho nên muốn đại tỷ tỷ kết thân với Đại công tử Đỗ gia, nào ngờ Đại tỷ tỷ một lòng hướng tới hoàng gia, cũng không có nhiệt tình đối với phủ đệ thanh quý, thế nhưng, bây giờ xem ra, ngược lại Đại tỷ tỷ lại là người có tuệ nhãn, Đỗ gia công tử đối với tỷ ấy cũng không phải một mảnh si tâm, lúc trước nàng không chọn Đỗ gia, có lẽ là điều đúng đắn nhất mà tỷ ấy đã làm đấy.”

Vệ thị nghe xong câu này, thì mặt không khỏi đỏ bừng lên, bà ta làm sao không nghe ra vị Tống Thất tiểu thư này đang chế giễu tốc độ thay đổi của Đỗ gia bọn họ quá nhanh. Tiểu Vệ thị chỉ nói với bà ta về chuyện của Tống gia nhị tiểu thư, bà ta cũng không biết, trước đó bọn họ, cư nhiên còn nói qua Đại tiểu thư Tống gia, thật sự quá mất mặt, mà hết lần này tới lần khác bà ta không thể phản bác lại lời Thất tiểu thư này nói, sợ lại dính líu đến Nhị tiểu thư, khiến cho thanh danh Đỗ gia bọn họ càng thêm không tốt.

Thầm nghĩ, Tống Thất tiểu thư này ngược lại là một người sắc bén, tâm tư kín đáo, đoán được bà ta không dám làm lớn chuyện, bởi vì nếu bà ta cãi lại Tống đại tiểu thư, thì trong lời nói nhất định sẽ đắc tội Đại tiểu thư và Tống phu nhân, nếu lại liên lụy cả Tống nhị tiểu thư, thì Đỗ gia chắc chắn ngồi vững thanh danh triều tam mộ tứ (thay đổi thất thường), hiện giờ cũng chỉ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, trái phải cũng không dám cãi lại.

Kỷ Lan vỗ bàn một cái, giận dữ nói: "Câm miệng! Những lời này là một cô gái chưa lấy chồng như ngươi nên nói sao? Cái gì chọn với không chọn, hay cho một cô nương băng thanh ngọc khiết, ngươi cũng không biết e lệ, trời sinh không có lòng tự trọng sao?”

Tướng quân phu nhân Đào thị muốn lấy lòng Kỷ Lan, cho nên phụ họa một câu: "Một cô nương gia đích xác không nên nói những lời này, Tống Thất tiểu thư đây là gà mái gáy sáng [1], xen vào việc của người khác.”

[1] gà mái gáy sáng: ngày xưa ví von phụ nữ trộm quyền loạn chính.

Đối với lời nói ác độc của Kỷ Lan và Đào thị, Tống Ngọc Tịch cũng không thèm để ý, mà chỉ nhếch khóe môi, lạnh lùng nói:

"Xác thực những lời này không nên là một cô nương chưa lấy chồng như ta nói, thế nhưng tổ mẫu nằm bệnh trên giường, phụ thân lệnh cho ta quản gia, trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, hai vị tỷ tỷ được người cầu thân, vậy mà mẫu thân chưa từng phái người thông báo cho ta biết, thì thôi cũng không sao, ta tự mình đến cũng giống nhau. Cho dù có một số điều ta không nên nói, nhưng ta không thể không nói, dù sao cũng liên quan đến chung thân hạnh phúc của hai tỷ tỷ, không phải sao? Chung thân hạnh phúc của hai vị tỷ tỷ, chuyện này chung quy cũng là chuyện của ta đấy, hơn nữa đây đều là chuyện của Tống gia ta, cũng không phải chuyện của phủ Tướng quân, nhưng ta quản chuyện nhà mình, lại bị người ta nói là gà mái gáy sáng, cái này ta thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc ai là gà vậy, thưa Tướng quân phu nhân, bà thấy sao?”

Đào thị vẻ mặt đỏ bừng, vốn chỉ là muốn phụ họa một tiếng với Kỷ Lan, lại bị nha đầu này đả thương, hơn nữa bà ta bị nói mà cũng không có cách nào phản bác lại, nhưng lại không thể im lặng như vậy, bèn đứng lên chỉ vào Tống Ngọc Tịch nói:

"Ngươi! Thật là một cô nương miệng lưỡi điêu ngoa. Tống phu nhân, Thất tiểu thư nhà cô không ra thể thống như vậy, còn thô bỉ hơn so với cả người ở nông thôn. Người nông thôn, còn biết tôn trọng quyền quý, nhưng ngươi mới là một tiểu cô nương chưa lấy chồng, mà lại có thể ăn nói ngông cuồng như thế này, nói ta là gà, ta từng này tuổi, làm tổ mẫu ngươi cũng còn dư sức rồi, vậy mà trong mắt ngươi lại không coi ai ra gì như thế này. Tống phu nhân, chẳng lẽ bà cũng để mặc như vậy sao? Nếu Tống gia cô nương đều là có tình hình như vậy, vậy, vậy, cửa hôn sự này, ta nghĩ vẫn nên bỏ qua đi. ”

Đào thị cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, cho nên, câu cuối cùng "bỏ qua" nói cũng không phải quá mạnh, nhưng bà ta đoán được Tống gia sẽ không bởi vậy mà từ bỏ một môn hôn sự, nên nghĩ trước khi Tống Ngọc Hàn vào cửa, trước tiên thay Trương gia hạ ma uy (ra oai, hạ uy phong) cho Tống gia.

Kỷ Lan quả nhiên tới khuyên bảo: "Tướng quân phu nhân bớt giận, làm sao có thể bị tiểu nha đầu này quấy nhiễu? Nàng được lão phu nhân và công gia nuông chiều đến hư người rồi, nói không sợ khiến Tướng quân phu nhân chê cười, chứ ở Tống gia, di nương nàng phô trương còn hơn phu nhân chính thê là ta đây nhiều lắm, dần dà, liền dưỡng nha đầu này thành tính tình lưu manh không biết trời cao đất dày là gì, bà đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với nàng, tránh làm tổn thương hòa khí của hai nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play