Tiêu Tề Dự viết xong một đề, tiếng chiêng vang lên, lập tức có thư đồng đưa tới đề mục ở cửa thứ ba. Hắn nhìn từ trên xuống dưới hai lần, rồi tiếp tục viết đáp án, tốc độ nhanh đến mức căn bản không cần suy nghĩ, giống như tiện tay cầm tới, một tiếng cồng chiêng lại vang lên, ngay cả Lý Trạm cũng buông đề mục ở cửa thứ năm đang trắc trở suy nghĩ trong tay xuống, đi tới bên cạnh Tiêu Tề Dự, đang muốn hành lễ, thì Tiêu Tề Dự đã vẫy vẫy tay với hắn ta, làm cho hắn ta quay lại vị trí của mình, tiếp tục trả lời.

Lý Trạm lĩnh mệnh trở về, nhưng làm sao còn có thể viết ra cái gì, đành giao đề mục trong tay cho thư đồng, bỏ qua cửa ải kế tiếp, đi đến chỗ tiểu nhị muốn trả tiền cho ván này. Nhưng không ngờ rằng Bùi Thao lại ngăn hắn ta lại, chỉ chỉ vào túi tiền, ý là tiền hắn đã trả, Lý Trạm lui về, đứng ở một bên, nói với Quách Liên Khanh:

"Quách tiểu thư, thật ngại quá, không thể lấy được đồ cho ngươi." Ngữ khí thành khẩn, cùng vẻ mặt tiếc nuối, quả thật đúng là một bộ dáng ngượng ngùng, lại có chút bất đắc dĩ.

Quách Liên Khanh sao có thể trách hắn ta, không ngại khoát khoát tay, nói: "Đừng để ở trong lòng, ngươi đã rất lợi hại rồi.”

Lý Trạm mỉm cười, liền không nói nhiều nữa, đứng sang một bên. Ánh mắt lại dừng lại ở hai thân ảnh gần như đang chồng lên nhau kia. Quách Liên Khanh và Cảnh Dương công chúa cũng che miệng, khiếp sợ không thôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh kia.

Tống Ngọc Tịch đỏ mặt giống như bị thiêu đốt, sau khi khôi phục thần trí, nàng liền nhận ra có chỗ không ổn, bởi vì hiện tại nàng gần như bị nhốt ở giữa Tiêu Tề Dự và cái bàn, hơi thở của Tiêu Tề Dự cơ hồ dán sát vào tai nàng, ấm áp ái muội, chiều cao của chàng chỉ cần đứng ở sau lưng nàng, mà không cần cố ý làm cái gì, đã khiến nàng cảm giác giống như bị bao vây, bị cản trở, cho nên không biết người xung quanh có thái độ gì, thế nhưng bởi vì chàng làm như vậy, nên cũng coi như là bại lộ ở trước mặt Cảnh Dương và Quách Liên Khanh rồi, nhớ tới Quách Liên Khanh, Tống Ngọc Tịch cúi đầu nhỏ giọng nói với Tiêu Tề Dự:

"Hãy là để ta đi ra ngoài trước nhé. Mọi người đều đang nhìn." Giọng nói của nàng rất nhỏ, chỉ có hai người có thể nghe thấy, ngay cả thư đồng đứng cách đó không xa nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy miệng nàng có cử động.

Tiêu Tề Dự lại giống như không nghe thấy, một lòng một dạ đều đặt ở việc tìm ra đáp án. Tống Ngọc Tịch như ngồi trên đống lửa như ngồi đống than, vừa không dám tới gần chàng, vừa sợ động tác của mình quá lớn sẽ ảnh hưởng đến chuyện giải đề của chàng... Cho đến khi Tiêu Tề Dự liên tiếp vượt qua cửa thứ tám, ngay cả mấy câu hỏi của Lý trạm chưa làm xong cũng đã viết xong đáp án, chiêng đồng trước Đức Vân Lâu vang lên mười sáu hồi. Lúc tiếng chiêng vang lên lần thứ tám, chưởng quỹ Đức Vân Lâu cũng đã đi ra nhìn, liên tục lau mồ hôi, thẳng đến khi mười sáu hồi đều được gõ vang lên, chưởng quầy mới đứng ra, vỗ tay vài cái, chắp tay hỏi Tiêu Tề Dự:

"Không biết công tử kế thừa vị danh sư nào, thậm chí đã vượt qua cửa thứ tám, cồng chiêng trước Đức Vân lâu ta, đã có mười mấy hai mươi năm, chưa có ai có thể gõ được mười sáu cái."

Tiêu Tề Dự trả lại bút cho Thư đồng, nhìn thoáng qua chưởng quầy kia, lạnh lùng hỏi: "Không phải còn có một cửa ải sao?”

Chưởng quỹ thấy khí độ bất phàm của hắn, tôn quý ung dung, ngữ khí lãnh lùng kiêu ngạo, nhưng lại không sinh ra bất kỳ ý phản cảm nào, ngược lại cảm thấy người này vừa mở miệng, những người khác đều nên thần phục. Chưởng quầy duyệt vô số người, biết vị này không thể trêu chọc nổi, nên thu hồi tâm tính chơi đùa lúc trước, đưa tay mời Tiêu Tề Dự về hướng cửa lớn của Đại Vân lâu, nói:

"Cửa ải cuối cùng là ở trên lầu, kẻ hèn này ở đây trước tiên cầu chúc công tử đắc thắng trở về."

Tiêu Tề Dự quay đầu nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tịch đang muốn chuồn đi, cất tiếng nói một câu: "Đi thôi, muội tử, ca ca dẫn muội xông vào cửa ải thứ chín.”

Lúc trước còn đang đoán xem quan hệ của hai vị này, quần chúng vây xem trong nháy mắt hiểu rõ, thì ra là huynh muội, lại không nói sớm, hại não bọn họ để ra một đống kịch bản, nào là công tử tiểu thư, phân cảnh kim ngọc lương duyên. Thế nhưng, hai huynh đệ, lớn lên thực sự đẹp mắt!

Tiếng lòng của quần chúng vây xem khiến Tống Ngọc Tịch xấu hổ không thôi, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tiêu Tề Dự, không biết chàng muốn làm gì, muốn trừng mắt nhìn chàng, nhưng chàng đã đi tới trước cửa chính của Đức Vân Lâu, chưởng quỹ Đức Vân Lâu ôm quyền hành lễ với nàng, quy củ nói:

"Tiểu thư mời."

Tống Ngọc Tịch:...

Đâm lao thì phải theo lao, đành phải đi lên.

Nhiều năm qua, mọi người chưa từng thấy qua có ai có thể lên được lầu Đức Vân Lâu, nếu đã vượt qua tám cửa, vậy cửa thứ chín chính là cửa ải quan trọng nhất, rất nhiều người đều không tản đi, mà đứng ở tại chỗ chờ, tóm lại là phải đợi được kết quả mới được.

Cảnh Dương công chúa và Quách Liên Khanh đi tới bên cạnh Bùi Thao. Bùi Thao chắp tay hành lễ với các nàng, Cảnh Dương công chúa kề sát hắn hỏi:

"Ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ca ca ta thích Tống Thất hay không?

Bùi Thao mặt mũi đen thui, cảm thấy bó tay đối với vị công chúa điện hạ nhạy cảm này, thế nhưng, cũng không trách người ta hoài nghi, chủ tử nhà mình làm cũng quá lộ liễu một chút, mặc dù nói là đang ở giữa dân chúng, nhưng suy cho cùng cũng là ở trước mặt người khác...

Tuy rằng có chút chột dạ, nhưng bề ngoài Bùi Thao vẫn thể hiện là một thiếp thân thị vệ chuyên nghiệp, nghiêm túc nói với Cảnh Dương công chúa:

"Cái này... thuộc hạ cũng không biết, xin tiểu thư tự mình đi hỏi công tử.”

Cảnh Dương làm mặt quỷ với Bùi Thao, còn thuận tiện trợn trừng mắt với hắn. Nếu nàng có can đảm hỏi, thì còn đến hỏi hắn làm cái gì? Liếc mắt nhìn nhau với Quách Liên Khanh một cái, Quách Liên Khanh lôi kéo Cảnh Dương công chúa đứng bên cạnh đi, nói:

"Được rồi, đừng đoán nữa. Chúng ta vẫn nên quan tâm, ca ca muội có thể vượt qua cửa ải thứ chín này, mang xuống tất cả phần thưởng xuống đây hay không."

Cảnh Dương công chúa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Quách Liên Khanh, thở dài nói: "Ta đang thắc mắc sao tỷ lại không có chút phản ứng, thiệt thòi cho ta còn muốn tỷ làm chị dâu ta, tỷ..."

Chưa kịp nói xong, đã bị Quách Liên Khanh cắt ngang, nói: "Chậc, nói bậy cái gì vậy? Ta đã nói với muội, ca của muội không phải là mẫu người mà ta thích, quá lạnh lùng. Hơn nữa với thân phận kia của huynh ấy, gả cho huynh ấy thật sự quá mệt mỏi! Nếu không thật lòng, thì vẫn không nên thử thì tốt hơn.”

Cảnh Dương công chúa còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Quách Liên Khanh cắt ngang: "Được rồi được rồi, nói nữa là ta trở mặt đấy!”

"......"

Tống Ngọc Tịch đi theo Tiêu Tề Dự lên lầu, bị dẫn vào một gian phòng tối, bên trong đặt mấy cái hộp, bên ngoài hộp có một lớp cơ quan, đề thi cuối cùng chính là giải cơ quan rồi.

Chưởng quầy ở một bên giải thích, Tống Ngọc Tịch nghe mà ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm, kỳ thật nàng vốn cũng không có tâm tư để nghe, ánh mắt Tiêu Tề Dự giống như sắt được nung đỏ mà nhìn chằm chằm vào nàng, làm cho nàng cảm có làm cái gì cũng thấy không thoải mái. Sau khi chưởng quầy nói xong, liền để cho Tiêu Tề Dự có thể bắt đầu giải đố, nhưng Tiêu Tề Dự lại nói một câu:

"Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn một mình suy nghĩ một chút."

Chưởng quầy ngẩn người, nói: "Ồ, được, đề này dường như rất khó, kết hợp rất nhiều thuật kỳ môn độn giáp ở bên trong, nhưng cũng không có nguy hiểm, mỗi hộp đều có vật, công tử chỉ cần giải cơ quan lắp xung quanh hộp, lấy tất cả đồ ra là được.”

Tiêu Tề gật đầu: "Ừm, ta biết rồi. Ra ngoài đi.”

Ra lệnh rất tự nhiên, nhưng chưởng quầy cũng cảm thấy như chuyện đương nhiên, mà dẫn người đi ra ngoài, ánh sáng trong phòng có chút lờ mờ, chỉ lưu lại hai người Tiêu Tề Dự và Tống Ngọc Tịch.

Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Tống Ngọc Tịch quay lại muốn hỏi Tiêu Tề Dự, ai biết vừa quay đầu lại, toàn bộ thân thể đã bị kéo ra chỗ tối tăm ở phía sau cửa, lưng dán lên vách tường lạnh lẽo, vừa muốn kinh hô thành tiếng, đã bị người nào đó chặn miệng lại, hết thảy đến quá đột ngột, khiến Tống Ngọc Tịch kinh ngạc, nhưng đồng thời thân thể cũng mềm nhũn, kiệt lực khắc chế, không để cho mình phát ra tiếng.

Cứ hôn như vậy một lúc lâu, cho đến khi Tống Ngọc Tịch không thở nổi, Tiêu Tề Dự mới buông nàng ra, dùng ngón tay vuốt ve cánh môi đẫy đà của nàng, giọng khàn vang lên bên tai nàng:

"Không có dặn dò, mà lại đi cùng với Lý Trạm? Sao vậy? Nếu không phải ta đã sớm phái người theo dõi nàng, có phải nàng còn muốn cùng hắn kéo dài tiền duyên hay không?”

Tống Ngọc Tịch trong đầu như nổ "bùm" một tiếng, nói: "Chàng phái người theo dõi ta?”

Tiêu Tề Dự không nói gì, bầu không khí đè nèn quanh thân hắn đã nói rõ hết thảy.

Tống Ngọc Tịch mới chợt hiểu ra, có chút dở khóc dở cười, cuối cùng nàng cũng hiểu được căn nguyên khác thường của tên này đêm nay. Nàng l.i.ế.m liếm môi, muốn giải thích một chút, lại không cẩn thận l.i.ế.m lên ngón tay của chàng, không có mùi vị gì, nhưng lại làm cho đầu lưỡi của nàng tê dại. Đầu ngón tay của chàng chỉ cảm giác được đầu lưỡi ấm áp, còn muốn vào thăm dò một chút, thì lại bị Tống Ngọc Tịch khẽ cắn chặt hàm răng, xác thực cắn một cái trền lòng ngón tay của mình, lúc đó đầu ngón tay không thành kia mới vội vàng lui ra ngoài.

"Nói nhảm cái gì vậy! Không phải chỉ đoán câu đố thôi sao? Ai sẽ kéo dài tiền duyên với hắn ta? Chàng có cần phải tức giận như vậy không?”

Giọng nói Tống Ngọc Tịch hạ thấp xuống, cơ hồ không dám phát ra tiếng, sợ người bên ngoài nghe thấy được.

Tiêu Tề Dự chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, đột nhiên cảm thấy nàng nói như vậy rất quyến rũ, ngón tay sờ đến cánh môi nàng, lại nhịn không được hôn lên. Lý trí Tống Ngọc Tịch nói cho nàng biết, không thể để tùy chàng vào lúc này, bên ngoài còn có bao nhiêu người đang chờ, chưởng quầy và tiểu nhị của Đức Vân Lâu tất cả đều đang ở bên ngoài, nếu chàng cứ tiếp tục làm càn như vậy, nhất định sẽ náo ra chuyện lớn, nhưng tay chàng ấn gáy mình, căn bản không thể nhúc nhích được. Tống Ngọc Tịch đành phải đưa tay nhéo lên cánh tay chàng một chút, quả nhiên Tiêu Tề Dự dừng lại, cúi đầu nhìn về phía nơi bị nàng nhéo, Tống Ngọc Tịch nhân cơ hội chạy thoát, nhưng mới đi được hai bước, đã lại bị chàng ôm lấy từ phía sau lưng, Tống Ngọc Tịch gấp gáp đến phát khóc, giãy giụa nói:

"Được rồi, đừng làm ầm ĩ."

Tiêu Tề Dự nghe giọng nói của nàng mang theo tiếng khóc, lúc này mới dừng tay, buông nàng ra, để cho hai người bình tĩnh một chút. Sau khi sửa sang lại xiêm y xong, thấy nàng còn vùi đầu sửa sang lại, bất đắc dĩ đi tới trước mặt nàng. Tống Ngọc Tịch đưa tới ánh mắt phòng bị lại cảnh cáo với chàng. Tiêu Tề Dự khôi phục bình tĩnh, cười như có như không bỏ bàn tay đang để ở vạt áo của nàng ra, sau đó ngón tay dài múa trên xiêm y của Tống Ngọc Tịch. Nhưng điều khiến Tống Ngọc Tịch ngạc nhiên chính là, vị đại ca này không chỉ văn võ song toàn, mà cư nhiên còn hiểu rõ quần áo của nữ nhân như lòng bàn tay, ngay cả nàng còn mãi không thể sửa sang lại xiêm y vừa mới hỗn loạn của mình, nhưng vào trong tay chàng, cư nhiên lại dễ dàng như vậy. Tuy rằng lúc chàng sửa sang lại xiêm y cho nàng, bàn tay cũng không quá thành thật, đụng phải một số chỗ mà chàng không nên đụng vào, tuy nhiên, nể tình chàng có năng lực như vậy, Tống Ngọc Tịch cũng không chấp nhặt với nàng.

Chỉ chốc lát sau, xiêm y bị vò rối của Tống Ngọc Tịch đã được sửa sang như lúc ban đầu, ngược lại búi tóc cũng không có gì thay đổi, chỉ là son trên môi tựa hồ bị ăn không ít. Bởi vì bên môi Tiêu Tề Dự còn dính son của nàng, nàng không nhịn được bật cười, lấy một chiếc khăn ra khỏi túi ở trong tay áo đưa cho chàng, nhưng nhìn dáng vẻ vụng về lau của chàng, Tống Ngọc Tịch lại không nhịn được, bước qua, đoạt lấy khăn giúp chàng lau sạch sẽ.

Lúc này Tiêu Tề Dự cũng ngoan hơn, để nàng lau mặt cho mình. Tống Ngọc Tịch cũng không dịu dàng với chàng, thứ nhất là sợ thời gian quá dài, thì bên ngoài nghi ngờ, thứ hai là cảm thấy Tiêu Tề Dự quá khi dễ nàng, mà quan trọng là... Đích thân mình đã lau cho chàng rồi, mà người này còn không biết cúi xuống một chút, khiến nàng kiễng chân thật là mệt mỏi!

Sau khi lau cho chàng xong, Tống Ngọc Tịch mới lấy ra hà bao bên hông mình, từ bên trong lấy ra một cái gương nhỏ, nhìn gương dặm lại son phấn, sau đó đưa lên đầu nhìn lại một lần nữa, sau khi xác định không có gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm.

Quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Tề Dự đúng lúc đang ung dung nhìn mình, nhớ tới thân mật vừa nãy, nhất thời mặt nàng lại đỏ bừng lên, tức giận trừng mắt nhìn chàng một cái, không nghĩ tới Tiêu Tề Dự càng ác hơn, đột nhiên nói với nàng:

"Trở về ăn thêm móng heo, để chỗ kia mập lên chút..."

Tống Ngọc Tịch:...

Nàng tối sầm mặt lại, lúc này, Tống Ngọc Tịch ước mình là thiếu nữ mười bốn tuổi chân chính, nếu như vậy, thì có thể nghe không hiểu ám chỉ trong lời người nào đó... Xỉu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play