Hồn của Tiêu Tề Dự kỳ thật đã bay ra ngoài theo Tống Ngọc Tịch rồi, chỉ là ngại Tần thị ở đây, mới không dám quá mức, trước mặc trưởng bối phải luôn cẩn trọng hơn một chút. Cầm chén trà cùng Tần thị ngồi ở một bên ghế, thái y còn đang kê đơn cho Lâm thị, còn Lâm thị thì tựa vào đệm, bụng nhô cao.

Tần thị nhìn vị công tử này hết lần này tới lần khác, bất luận là mặc xiêm y gì, thì đều có thể hiện ra khí chất quý phái trời sinh, dung mạo xuất chúng, từ phương diện ngoại hình thì cùng rất xứng đối với Tịch tỷ nhi.

"Khụ. "Tần thị ho khan một tiếng, Tiêu Tề Dự liền buông chén xuống nhìn bà, Tần thị châm chước một chút, rồi nói: "Điện hạ mấy năm gần đây, làm ra không ít hành động vĩ đại có lợi cho đất nước, thật sự là may mắn của con dân Tiêu quốc ta.”

"Ồ, đấy đều là việc ta nên làm, lão phu nhân đừng nói như vậy." Tiêu Tề quy quy củ củ đáp lại.

Dáng vẻ nhẹ nhàng nhỏ giọng nói chuyện, làm cho Tần thị lại càng cảm có hảo cảm đối với vị thái tử điện hạ tài đức vẹn toàn này.

"Mấy ngày trước ta vào cung yết kiến nương nương, còn cùng nương nương nói đến chuyện điện hạ, đừng trách ta nhiều lời, nhưng điện hạ sớm đã trưởng thành, cũng nên cưới vợ sinh con, đặt nền móng vững chắc cho hoàng thất. Mỗi lần nương nương nói đến việc này, đều cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không biết điện hạ đối với việc này cảm thấy như thế nào, cũng không thể... kéo dài thêm nữa.”

Tiêu Tề Dự ngước mắt nhìn Tần thị, không nghĩ tới bà sẽ trực tiếp nói thẳng với mình chuyện này. Đúng lúc hắn đang chờ một cơ hội, nghe vậy liền đoan chính ngồi thẳng người dậy, quay lại nói với Tần thị:

"Lão phu nhân xin đừng ngạc nhiên, mặc dù ta trưởng thành đã lâu, vẫn chưa cưới vợ, nhưng trong lòng đã có người thích hợp, chỉ là nàng ấy hiện giờ vẫn còn quá nhỏ, chờ qua hai năm nữa, sau khi nàng ấy cập kê, ta đương nhiên sẽ tới cửa cầu thân. Lão phu nhân xưa nay thường vào cung làm bạn với mẫu hậu, thân phận ngài tôn quý, cũng thích hợp khuyên mẫu hậu để bà ấy không chọn cho ta những người mà bà ấy thích.”

Tần thị bị sự thành thật của vị thái tử điện hạ này làm cho choáng váng, nhìn hắn một hồi lâu, Tiêu Tề Dự thấy bà không nói lời nào, lại bổ sung thêm:

"Vốn những lời này cũng không nên để lão phu nhân nói, chỉ là tính cách mẫu hậu ta tương đối bướng bỉnh, bình thường nếu không có người ở bên người bà ấy khuyên nhủ một chút, thì bà ấy luôn nghĩ đến chuyện này, có lúc càu nhàu rất nhiều, động một chút thì nói ta tâm tư quá sâu, cố ý không thân thiết với bà ấy. Ngài cũng biết, ta ngày thường có bao nhiêu bận rộn, làm sao có thời gian cố ý chơi tâm tư với bà ấy chứ. Ngẫu nhiên nói vài câu, thì mỗi lần đều vì bà ấy không vui mà kết thúc, cho nên ta cũng không thể nói nhiều thêm cái gì.”

Tần thị không nghĩ tới bà chỉ mở miệng một câu, vị điện hạ này lại thật sự lảm nhảm việc nhà với bà, sau khi sửng sốt một lát, mới kịp phản ứng lại:

"À, à, nương nương cũng hy vọng điện hạ bồi bà ấy nhiều hơn, làm mẹ mà, ai không hy vọng hài tử của mình thân thiết gần gũi với mình chứ."

Tiêu Tề Dự ở trước mặt Tần thị thật sự cảm thấy mình giống như một đứa cháu trai, trên người Tần thị có một loại khí chất khoẻ mạnh minh mẫn, bất kể là tư duy hay lời nói cử chỉ, đều có một loại khí phách khiến người ta tin phục, khí thế này chỉ lộ ra ở trên người những người bề trên xử sự công bằng, làm cho Tiêu Tề Dự nguyện ý cùng với bà nói một chút lời trong lòng của mình.

Huống chi, hắn còn có ý muốn cưới tôn nữ nhà bà, dù sao cũng phải dỗ dành lão nhân gia vui vẻ mới được.

"Mẫu hậu ta muốn thân cận, ta còn thật sự không làm được sao, bà đây là hy vọng ta mù quáng làm theo lời bà, bà nói cái gì ta đều phải nghe, như vậy bà ấy liền vui vẻ, nhưng có một số ý kiến của bà ấy rõ ràng là không đúng, cho nên ta không thể làm theo ý bà, thế là bà ấy nói ta là không thân thiết, nào có cái đạo lý thân cận nào như vậy chứ, ngài thấy ta nói có đúng không?”

Tần thị bị vị điện hạ dám nói này chọc cho bật cười, sự sợ hãi do một màn kinh hồn tán đảm lúc trước, tựa hồ đã có chút giảm bớt, đột nhiên ý thức được đứa nhỏ này, là muốn làm cho bà bình ổn hơn, vui vẻ hơn một chút, vì vậy hắn mới có thể nói những điều này để trêu chọc mình ư?

Sau khi nở nụ cười, Tần thị cũng không tiếp tục nói gì với Tiêu Tề Dự nữa, bởi vì nói tiếp nữa, thì sẽ phải nói đến bí mật trong cung, bà là thần phụ, có một số lời, Thái tử điện hạ có thể nói, nhưng còn bà trong lòng cho dù có biết, cũng không thể nói ra miệng.

Tiêu Tề Dự tràn đầy thoả mãn nhìn Tần thị nở nụ cười, trong lòng cũng sinh ra một loại tình cảm đã lâu không có. Người hiền lành hòa ái có thể lắng nghe những lời hắn nói giống như Tống lão phu nhân, còn có một người, đó chính là cựu hoàng hậu đã nuôi lớn hắn, kỳ thật trong lòng hắn hẳn là cảm thấy tiền hoàng hậu mới là mẫu thân của hắn.

Tần thị cũng hiểu được ý tứ của Tiêu Tề Dự, đương kim hoàng hậu này so với tiền hoàng hậu đích thật kém hơn rất nhiều, làm việc càng thiên về tình cảm cá nhân của bà ta, quyền lợi trong tay cũng không lớn như tiền hoàng hậu, bởi vì trong lòng hoàng đế, hoàng hậu này của bà ta là để phù hợp với sự tồn tại của Thái tử nên mới được tăng lên, bốn chữ mẫu bằng tử quý này, nói chính là đương kim hoàng hậu nương nương. Cũng có lẽ vì điểm này, cho nên trong lòng Hoàng hậu có rất nhiều bất an, bà ta sợ bất cứ lúc nào mình cũng bị hạ xuống, cho nên mới liều mạng muốn để cho Thái tử thân cận với bà ta, muốn Thái tử nghe lời bà ta, thế nhưng, càng làm càng hỏng, Thái tử sớm đã không phải là đứa bé năm sáu bảy tám tuổi, hắn có suy nghĩ của mình, từ nhỏ học chính là thuật đế vương. Đối với các loại lung lạc của Hoàng hậu, thật sự nhìn không vừa mắt, nhưng hết lần này tới lần khác hoàng hậu không hề tự giác, từ đầu đến cuối vẫn luôn là tự làm tự chịu.

Những chuyện này, những người thường xuyên vào cung yết kiến như bà, ít nhiều cũng có thể phát hiện ra một ít.

Hai người đang nói chuyện, Quế ma ma cùng Bùi Thao liền tiến vào, Quế ma ma thần sắc ngưng trọng, nói:

"Điện hạ, lão phu nhân, đã tra ra, là dầu thắp kia có vấn đề, trong phòng ngài cùng tiểu thư và di nương đều dùng dầu thắp ta mang từ trong phủ ra. Ta còn có Tôn ma ma, Lý ma ma, ngủ chung một gian với ngài, còn Thu Đồng Thu Vân, Mai Tường Triều Nhan là ngủ chung một gian với tiểu thư và di nương, cho nên, những người chúng ta đều không bị trúng mê dược kia, nhưng trong sương phòng của các thị vệ dùng dầu vừng từ trong tay tiểu sa di, chỉ là chủ trì cũng gọi tất cả tiểu sa di trên dưới toàn chùa ra nhìn qua một lần, cũng không tìm được người đưa dầu thắp kia, có thể thấy là có người trăm phương ngàn kế tính toán kỹ lưỡng, sớm đã có âm mưu.”

Tần thị nhớ tới những người lúc trước, trầm giọng nói: "Mục đích của những người đó là ta, người bọn họ từ đầu đến cuối muốn g.i.ế.c là ta.”

Quế ma ma gật đầu, chứng thực lời Tần thị nói: "Vâng, nô tỳ cũng cảm thấy những người đó đều không có ý tốt, đều là nhằm vào lão phu nhân.”

Tiêu Tề Dự đi tới nói: "Chuyện này giao cho ta điều tra đi, sẽ bắt ra người đứng sau màn.”

Giọng nói của Tống Dật vang lên ở bên ngoài: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Đi dâng hương thôi, mà làm sao lại bị tập kích rồi hả?”

Ông tức giận đùng đùng xông vào, thấy Tần thị và Tiêu Tề Dự đứng chung một chỗ, thì ngẩn người, sau đó mới hành lễ với Tiêu Tề Dự, sau đó không nói gì, xoay người đi về phía giường trúc, nắm lấy tay Lâm thị, nói:

"Cảm giác thế nào? Không thoải mái ở đâu? Tuyệt đối đừng chịu đựng, biết chưa?”

Lâm thị dựa vào gối đầu, có chút buồn ngủ, thấy trong lời nói của Tống Dật lộ ra khẩn trương, liền gật đầu, nói: "Thiếp không sao, ngài đừng khẩn trương. Điện hạ có mang theo thái y đến, đã bắt mạch, có nói là cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần uống vài đơn thuốc an thai là được.”

Tống Dật vẫn không yên lòng, lại nghe thái y ở bên cạnh nói lại một lần, sau đó lấy phương thuốc nhìn từ trên xuống dưới vài lần, xác định không có vấn đề gì, mới ngồi trở lại bên giường Lâm thị, dùng tay áo lau sạch mồ hôi trên trán của Lâm thị, bộ dạng kia thật giống như là đối diện với một trân bảo tuyệt thế vậy.

Ánh mắt Tiêu Tề Dự rơi vào trên người bọn họ, cuối cùng mới hiểu được câu nói bên ngoài đồn đãi Trấn Quốc Công gặp phải hồ ly tinh, rốt cuộc là có ý gì. Ai có thể nghĩ đến Tống Dật lưu luyến bụi hoa lúc trước, sẽ chuyên sủng một nữ nhân nhiều năm như vậy, hơn nữa thân phận của nữ nhân này còn rất đặc biệt.

Tống Ngọc Tịch nhìn Thu Đồng Thu Vân xong, lúc trở về, cũng nhìn thấy Tống Dật tới, cũng không đi quấy rầy bọn họ, mà đi qua nói với Tần thị:

"Thu Đồng Thu Vân, còn có Tôn ma ma, Lý ma ma đều bị thương, trên cánh tay Tôn ma ma còn bị c.h.é.m một vệt dài, có lẽ phải chăm sóc mấy ngày.”

Tống Ngọc Tịch ước lượng chiều dài với Tần thị, Tần thị cũng thở dài một hơi, nói: "Lúc này nhờ có mấy người các nàng thề c.h.ế.t bảo vệ, chúng ta mới có thể chống đỡ đến khi điện hạ đến cứu viện, mạng của đám người chúng ta đều là do điện hạ cứu, con đi nói lời cảm ơn với điện hạ, nói cho tốt, không cho phép không có quy củ.”

Tần thị nhất định là thấy Tống Ngọc Tịch sau khi tiến vào, không chào hỏi Tiêu Tề Dự trước, cảm thấy Tống Ngọc Tịch đối với Tiêu Tề Dự thái độ quá mức tùy ý, bà không nhìn thấy thì cũng coi như xong, nhưng nếu đã nhìn thấy mà không nói, thì đó chính là vấn đề của bà.

Tống Ngọc Tịch le lưỡi một cái, sau đó nhìn về phía Tiêu Tề Dự, chỉ thấy người đó cũng đang ung dung nhìn mình, Tống Ngọc Tịch mới đi qua, cung kính phúc hạ thân thể với Tiêu Tề Dự, nói:

"Hôm nay đa tạ điện hạ đã cứu cả nhà chúng ta, ta thay tổ mẫu, di nương còn có cha ta, cảm ơn ân cứu mạng của điện hạ."

Tiêu Tề Dự đỡ cô dậy, nói: "Ta không muốn mấy người các nàng cảm ơn ta, ta cũng không phải vì họ mà đến.”

Tống Ngọc Tịch trừng mắt nhìn Tiêu Tề Dự, trong mắt như muốn toé ra lửa, khóe mắt liếc nhìn sang bên cạnh, thấy Tần thị hình như không nghe thấy câu nói này, thì lúc này mới yên lòng lại, chỉ chỉ bên ngoài với Tiêu Tề Dự, sau đó mới nói:

"Lúc trước ta ở bên ngoài nhìn thấy một chỗ, cảm thấy kỳ quái, điện hạ nếu có rảnh rỗi, thì có thể theo ta đi ra ngoài xem một chút không?"

Tiêu Tề Dự tự nhiên cầu còn không được, không nói hai lời liền ra cửa, Tống Ngọc Tịch thở phào nhẹ nhõm, đi theo ra ngoài.

Bên ngoài đình viện đã được Long Kỵ Vệ cùng tăng nhân xử lý, phương trượng chủ trì cũng đi theo phía sau thái y để chữa trị cho người bị thương. Tống Ngọc Tịch cùng Tiêu Tề Dự đi qua hành lang, đi tới trước một tấm bia đá, Bùi Thao thấy bọn họ dừng bước, rất thức thời lui ra phía sau, nhường chỗ trống cho bọn họ.

Tống Ngọc Tịch thấy bốn phía không có người, mới nói với Tiêu Tề Dự:

“Chàng có thể đừng nói mập mờ như vậy ngay ở trước mặt người nhà ta được không, bọn họ nghe thấy được, thì ảnh hưởng không tốt! Quay về, ta lại phải giải thích cả buổi đấy.”

Tiêu Tề Dự nhìn nàng dưới ánh trăng, tóc mai có chút buông lỏng, nhưng lại không che giấu được gương mặt càng lúc càng tươi sáng xinh đẹp của nàng, không tự chủ được vươn tay, Tống Ngọc Tịch hoảng sợ, theo bản năng co rụt về phía sau, chỉ thấy Tiêu Tề Dự rút ra mấy cây cỏ dại và hai lá cây từ trên đầu nàng, Tống Ngọc Tịch mới ngượng ngùng cúi đầu, chỉ nghe Tiêu Tề Dự Nói:

"Giải thích cái gì chứ! Chỗ cha và tổ mẫu nàng ta đều đã ngầm giải thích qua mấy lần, bọn họ khẳng định đều biết cả rồi. Nàng không thấy tổ mẫu nàng cho phép nàng và ta ra ngoài gặp riêng à?”

Tống Ngọc Tịch trừng lớn đôi mắt sáng ngời như sao trên trời mà nhìn chàng, miệng khẽ há hốc trông vô cùng ngốc nghếch đáng yêu, Tiêu Tề Dự nhất thời không nhịn được, liền cúi người xuống: Hôn lên cánh môi nàng như chuồn chuồn lướt nước, Tống Ngọc Tịch ngây ngốc nhìn chàng, giống như chưa kịp phản ứng lại. Tiêu Tề Dự cũng không khách khí với nàng, nếu nàng không có cự tuyệt, vậy chàng cứ tiếp tục là được rồi.

Một tay nâng cằm của Tống Ngọc Tịch lên, chậm rãi tiến gần đến.

Ánh trăng màu bạc chiếu xuống, lộ ra bóng cây, chiếu sáng cặp đôi định tình dưới ánh trăng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play