Chuyện cầu thần bái Phật, Tống Ngọc Tịch vốn không quá tin tưởng, nếu là nàng thì tuyệt đối sẽ không tự mình tới.
Cho nên Tần thị và Lâm thị ở thiền phòng nói chuyện, còn nàng thì đi dạo ở trong miếu, chờ sau khi hai người đi ra, lại đi theo các nàng đi bái Phật xin bùa. Sau khi cầu xong bùa an sản của Lâm thị, Tần thị lại muốn Tống Ngọc Tịch cũng cầu một quẻ, tuy nhiêm lúc giải xăm, lại để cho người coi miếu dẫn bà đi hậu viện giải xăm, còn Tống Ngọc Tịch thì cùng Lâm thị đi thắp hương trước lư hương, sau đó thì đi trong viện xem vườn hoa của chùa Bạch Mã. Lúc trước Tống Ngọc Tịch đã đi xem một lần, cho nên mang theo Lâm thị đi xem một chút, ngược lại Lâm thị lại thật sự nhìn trúng mấy gốc Thiên Trúc Ngọc Lan, tăng nhân bọc lại cho bà, cũng coi như là kết thiện duyên, Lâm thị đương nhiên vui vẻ, lại để cho Tống Ngọc Tịch đi thêm một trăm lượng dầu vừng.
Sau khi Tần thị giải xăm xong, vẻ mặt có chút ngưng trọng, Tống Ngọc Tịch đi qua nhìn bà, hỏi:
“Đại sư nói thế nào ạ?”
Tần thị phức tạp nhìn nàng một cái, nói: “Nói rất tốt, có phúc lớn. “
Tống Ngọc Tịch trong lòng căng thẳng, cũng không dám hỏi nhiều, sợ hỏi ra chuyện kinh thiên gì đó, dù sao nàng cũng không phải sinh ra và lớn lên tại nơi này, tuy rằng trong quẻ xăm sẽ không nói ra rõ ràng, nhưng bốn chữ quẻ tượng khác thường cũng rất đáng sợ đấy.
Thấy Tần thị ngoại trừ ngưng trọng ra, ngược lại cũng không có phản ứng quá khích nào khác, thì cầm an sản phù của Lâm thị, chuẩn bị dọn dường hồi phủ, nhưng đột nhiên bầu trời truyền tới một tiếng sấm, ầm ầm, sắc trời cũng rất nhanh đã tối sầm lại. Tần thị đứng ở dưới hiên, nghi hoặc nói: “Tiết trời lúc này lại còn có thể có dông bão hay sao?”
Tống Ngọc Tịch nhìn mây đen cuồn cuộn trên trời, trả lời: “Không chừng, thật đúng là như vậy đó ạ!”
Đang nói chuyện, mưa đã rơi xuống, hạt mưa to như hạt đậu, rơi xuống đài hương khô ráo, Tần thị thở hắt ra một hơi, rồi nói: “Ôi, năm nay mưa nhiều quá. Được rồi, nếu hôm nay Phật Tổ muốn lưu chúng ta lại, vậy chúng ta cứ nghỉ lại một đêm ở đây đi. Xuống núi trời mưa đường trơn trượt, cũng không thể đi, thực sự không an toàn. Quế ma ma, đồ đều mang theo đủ chứ? Nếu không đủ, thì bây giờ hãy để người quay trở về lấy.”
Quế ma ma nghênh đón nói: “Lão phu nhân yên tâm, cũng có chuẩn bị cả trong trường hợp có ở lại một đêm. Không thiếu gì cả.”
“Nếu đã không thiếu cái gì thì đi sương phòng ở hậu viện thôi, đêm nay ở lại đây, ngày mai hẵng đi.”
Nếu Tần thị đã lên tiếng, thì Tống Ngọc Tịch và Lâm thị đương nhiên cũng không có ý kiến khác, trời mưa cũng không thể để cho một phụ nữ mang thai đi đường núi, cho dù ngồi kiệu nhỏ thì cũng không an toàn, vẫn là ở lại một đêm thì tốt hơn.
Hậu viện của chùa Bạch Mã có sương phòng dành riêng cho thí chủ, nhất là dạng đại hộ (nhà giàu) có cúng tiền hương khói như Tống gia, chi cần nói một tiếng, thì sương phòng liền được chuẩn bị. Đám hộ vệ chiếm năm gian, nữ quyến năm gian, đã được sắp xếp xong xuôi. Tống Ngọc Tịch và Lâm thị còn có Thu Đồng Thu Vân, Mai Tường, Triều Nhan ở một gian.
Sau khi đến sương phòng, dưới chân núi liền có người đưa đồ của các nàng mang theo ở trên xe ngựa tới, không ngờ chỉ ra cửa một chuyến, mà Quế ma ma lại có thể sai người mang theo không ít chăn bông đi theo, thật sự là đã tính toán trước trường hợp nếu tất cả nhiều người như vậy đều qua đêm ở bên ngoài. Sau khi trải giường xong, Lâm thị liền nằm xuống nghỉ ngơi, mặc dù hôm nay có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần Lâm thị vẫn rất tốt. Từ khi mang thai tới nay, bà cũng chưa từng ra khỏi cửa, khó khắn lắm hôm nay mới được đi ra cửa, cho nên tâm tình rất là cao hứng.
Có lẽ là do mệt mỏi, nên đầu vừa chạm gối, mới đây còn đang nói chuyện với Tống Ngọc Tịch, đảo mắt đã ngủ thiếp đi. Tống Ngọc Tịch kéo chăn cho bà, rồi ra khỏi gian trong, đi đến dưới hiên, nhìn mưa trong đình viện. Tuy rằng so với trận mưa tháng năm kia thì nhỏ hơn, nhưng cũng vẫn có thể coi là lớn, vụ thu hoạch năm nay khẳng định sẽ không được tốt, hoa màu đều bị ngập, nếu không phải vì Tiêu Tề Dự sớm trùng sinh trở về, làm chút chuẩn bị, để cho kho lương cất giữ lương thực trong nhiều năm, thì trận tai nạn này có thể khiến cả Tiêu quốc lùi lại mười năm, tuy nhiện bây giờ ngược lại không có khốn quẫn này, quốc khố lương thực sung túc, quan viên được phân công ra ngoài cũng ổn thỏa, dân chúng c.h.ế.t ít, không đến mức không sống nổi, cho nên cũng sẽ không suốt ngày cân nhắc chuyện tạo phản.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, có tiểu sa di đưa tới không ít đèn và dầu thắp đèn, sương phòng giống như một tiểu viện tử, Quế ma ma sớm đã phái bà tử canh gác dưới mái hiên, tiểu sa di cầm lấy đèn và dầu thắp đèn, đưa cho bà tử thủ vệ tiến vào phân phối. Quế ma ma suy nghĩ chu toàn, cũng mang theo mấy ngọn đèn lưu ly tới, chia ra đặt ở trong hai gian phòng Tống Ngọc Tịch, Lâm thị và Tần thị, những gian phòng khác, thì dùng đèn của chùa Bạch Mã.
Đêm xuống, trong chùa đưa tới bữa tối của mọi người, các ma ma nha hoàn hầu hạ lần lượt thử độc thức ăn trước, mới bày lên bàn, đều là đồ chay. Trái lại Lâm thị ăn cũng không ít, ngay cả canh đậu phụ rau xanh bà cũng ăn sạch, cuối cùng còn để Mai Tường nhớ kỹ mấy món ăn này, để sau khi trở về bà còn muốn ăn.
Tống Dật từ Nguyên Dương điện đi ra, đã bị Tiêu Tề Dự gọi lại, đành hành lễ hỏi: “Tham kiến Thái tử, có việc gì sao?”
Tiêu Tề Dự câu môi nói: “Quốc công là hồi Binh bộ sao? Có thời gian đến Đông Cung của ta ngồi một chút không?”
Thái tử đã mời, Tống Dật không có chuyện nói không, cho dù ông thật sự muốn trở về Binh bộ, nhưng Thái tử đã nói như vậy thì ông cũng chỉ đành phải đi. Hai người đi đến dưới hiên, lập tức có cung nhân đến lấy ô, nhìn trận mưa này Tống Dật không khỏi nói:
“Xem ra tối nay mấy người các nàng sẽ không trở về.”
Tiêu Tề Dự nhìn ông một chút, Tống Dật lập tức chắp tay trả lời: “À, thần nói chính là chuyện trong nhà, hôm nay mẫu thân của thần mang theo gia quyến đi chùa Bạch Mã thắp hương, không ngờ buổi chiều lại nổi lên mưa lớn, thần đoán chừng các nàng đêm nay có lẽ là ở lại trong chùa Bạch Mã rồi.”
“Ồ, hóa ra là như vậy. Có phải... Quốc công đang nói đến Lâm di nương mới nạp trong phủ? Chính là mẹ đẻ của Nguyệt Hoa huyện chủ?”
Tiêu Tề Dự hỏi dường như rất tự nhiên, nhưng Tống Dật lại ở nghe ra sự mất tự nhiên ở trong đó, liền cười trả lời: “Đúng, chính là nàng ấy, trong bụng nàng ấy đang mang cốt nhục của thần, mẫu thân của thần tương đối coi trọng, nên muốn mang theo nàng ấy tự mình đi cầu một lá bùa an sản.”
“Ồ, nói vậy là huyện chủ cũng đi theo chứ?” Tiêu Tề Dự lại hỏi.
Tống Dật trực giác cảm thấy Thái tử nói chuyện nhiều với ông như vậy, kỳ thật quan trọng nhất vẫn chính là câu này. Gật đầu nói: “Vâng, cũng đi cùng.”
Hai người đi ra ngoài điện, ngược lại là cả đường nói chuyện, sau đó khi ra ngoài điện, thì mỗi người tự ngồi lên trên kiệu của mình, đi về phía Đông Cung. Đi một đoạn đường mưa, đến trong thư phòng của Tiêu Tề Dự, liền cảm thấy ấm áp như mùa xuân.
Sau khi Tống Dật đi vào, Tiêu Tề Dự liền cầm lấy một hộp quà từ trên giá sách, đưa cho Tống Dật, Tống Dật chưa hiểu rõ, nên mở ra xem, bên trong là một hộp trà cống phẩm Long Tỉnh, hộp còn lại giống như là là Kỳ Môn [1], ông khó hiểu mà nhìn Tiêu Tề Dự, chỉ thấy hắn ngồi ở phía sau thư án, thần sắc bình tĩnh nói:
“Năm nay Giang Nam vừa trình cống phẩm, đều là trà mới, bởi vì mưa to nên đến trễ một chút, tổng cộng cũng không có nhiều, Quốc công trước tiên cứ mang về uống đi.”
[1] Kỳ Môn: một địa danh của Trung Quốc nổi tiếng về sản xuất hồng trà. Ở đây chỉ loại trà đó.
Tống Dật vội vàng buông đồ xuống, nói: “Không không, cái này, Long Tỉnh mỗi năm cũng không sản xuất ra mấy trăm cân, ta nghe nói năm nay Giang Nam thu hoạch cũng không tốt, điện hạ vẫn nên giữ lại cho mình uống đi.”
Tiêu Tề Dự mở ra một phần tấu chương, tiện tay lật ra, vừa nhìn, vừa trả lời: “Không sao, nếu là đã cho Quốc công, thì Quốc công cứ nhận là được.” Rồi ngẩng đầu lên từ trên tấu chương, nhìn Tống Dật một chút, sau đó nói: “À... Hộp Kỳ Môn kia... Ta ngẫu nhiên biết được, Nguyệt Hoa huyện chủ rất thích uống trà này, nếu Quốc công không thích Kỳ Môn, vậy thì cứ đưa cho huyện chủ uống cũng giống như nhau.”
Tống Dật:...
Ôi chao nói chuyện cả buổi, hoá ra không phải tặng quà cho ông! Làm ông lúc trước còn cao hứng một chút...
Tuy nhiên, chuyện này cũng không có gì mà phải mất hứng, Thái tử có ý đối với khuê nữ nhà mình, vừa coi trọng, còn tặng đồ, tâm tư này cũng rõ rành rành thế này rồi. Ông nhận lấy hậu lễ này, cũng không có gì, cho dù hắn là Thái tử, nhưng nếu thật sự cưới Tịch tỷ nhi, tương lai còn không phải gọi ông một tiếng nhạc phụ đại nhân sao? Nghĩ như vậy, thì phần lễ này cũng không nặng như vậy.
Ông thức thời cảm ơn Tiêu Tề Dự, vừa vặn đối mắt với ánh mắt Tiêu Tề Dự đang len lén nhìn ông. Tiêu Tề Dự sửng sốt một chút, cảm thấy có chút luống cuống, vội vàng tránh đi ánh mắt, ho khan hai tiếng, Tống Dật cũng không trêu chọc hắn, thu đồ xong liền vội cáo từ:
“Đồ này thần liền mặt dày nhận lấy, đa tạ Thái tử điện hạ, nếu không có chuyện gì khác, thần liền cáo lui trước.”
Tiêu Tề Dự gật đầu, nói: “Ừm, không có việc gì, Quốc công trở về đi.”
Sau khi Tống Dật rời đi, Tiêu Tề Dự mới buông tấu chương trong tay xuống, thở ra một hơi thật dài, đưa tay quạt quạt má, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới tặng đồ ngay trước mặt cha người ta, lại có thể xấu hổ như vậy.
Tuy nhiên, nếu hắn đã có ý cưới nàng làm vợ, thì chỗ cha vợ cũng phải chuẩn bị một chút, bằng không cha vợ bị kẹt ở giữa, người khó chịu lại chính là hắn.
Tiêu Tề Dự đang tràn đầy vui mừng vì đã đưa lễ vật thành công, thì Bùi Thao đi vào, đồng thời bên ngoài vang một tiếng sấm sét. Bùi Thao chạy tới bên cạnh Tiêu Tề Dự, quỳ một gối trả lời:
“Điện hạ, người chúng ta phái đi theo Thất tiểu thư truyền tới tín hiệu, nói là có một đám người thừa dịp đêm mưa mà leo lên chùa Bạch Mã, nhân số có khoảng ba bốn mươi người, mỗi người đều đeo theo bội đao, mặc y phục dạ hành (đi đêm), trông có vẻ không có ý tốt.”
Tiêu Tề Dự lập tức kinh hãi, tức giận nói: “Cái gì? Thực sự đã thấy rõ ràng chưa? Có chắc là chỉ có ba bốn mươi người hay không?”
Bùi Thao gật đầu, nói: “Vâng, tin tức Trương Đình truyền về xác thực là có tầm từng đấy người.”
Tiêu Tề Dự thoáng yên lòng, nói: “Nếu chỉ có ba bốn mươi người, thì hộ vệ của phủ Quốc công chưa chắc là không ngăn lại được.”
“Vâng, nếu đối chiến ở ngay trước mặt, thì chưa chắc không ngăn lại được, chỉ sợ có động tay động chân ở sau lưng mà thôi.” Bùi Thao đang nghĩ đến khả năng này.
Tiêu Tề Dự không nói gì thêm nữa, mà vượt qua Bùi Thao, vừa đi vừa nói: “Gọi một trăm long kỵ vệ, theo ta đi vùng phía tây ngoại ô!”
“Điện hạ, ngài chưa chắc đã cần phải tự đi, thuộc hạ dẫn người đi cứu là được.” Bùi Thao không muốn để Tiêu Tề Dự mạo hiểm, đây là trách nhiệm của hắn, nhưng không ngờ, Tiêu Tề Dự lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, quát:
“Ngươi còn nói nhảm nhí gì đấy, nhanh lên một chút!
Bùi Thao vội vàng lĩnh mệnh, nửa khắc sau, một đội Long Kỵ Vệ mạo hiểm lao đi trong mưa to, từ cửa cung phi nhanh ra, chạy tới phía tây ngoại ô.
Tống Ngọc Tịch che chở Lâm thị trốn ở phía sau giường, nghe tiếng đánh g.i.ế.c trong viện, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh.
Đúng vậy, các nàng bị tập kích, ngay sau buổi cơm tối, đúng lúc mọi người đang chuẩn bị nằm ngủ. Bắt đầu từ một tiếng la hét của bà tử canh giữ bên ngoài cửa, sau đó trong viện liền truyền ra tiếng hét "có thích khách". Tống Ngọc Tịch trước tiên dẫn theo Lâm thị trốn ở sau giường, ngồi xổm xuống, để Thu Đồng Thu Vân canh giữ ở cửa phòng, hóp lưng lại như mèo nhìn tình huống bên ngoài.
Dường như ngay cả tăng lữ của chùa Bạch Mã cũng xuất động (tham gia), các hộ vệ đang huyết chiến, lời nói của Thu Đồng khiến Tống Ngọc Tịch và Lâm thị cảm thấy tuyệt vọng.
“Đám hộ vệ dường như bị trúng độc, chân đứng không vững, hơn phân nửa đã ngã xuống.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT