Lời nói của Thu Đồng khiến mọi người bàn tán, phải biết rằng, không thông truyền mà đã xông vào phủ đệ và thông truyền sau đó được chấp thuận, lại là hai chuyện khác nhau, có sự khác nhau về bản chất.
Diêm thị nhìn thoáng qua Thu Đồng, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là nha hoàn có xuất thân từ nhà cao cửa rộng, vậy mà các chủ tử nói chuyện, ngươi lại có thể tùy ý chen miệng vào? Huống chi, ngươi đang nói cái gì vậy? Tiểu thư nhà ngươi đã phái người tiến đến thông truyền qua sao? Tại sao ta không biết? Chẳng lẽ ta còn muốn lấp l.i.ế.m sao?”
Diêm thị cũng chắc chắn, hiện giờ trong phủ bà ta sẽ không có người đứng ra thay Tống Ngọc Tịch nói chuyện, mà Tống Ngọc Tịch cũng không có cách ở ngay trước mặt mọi người khiến cho người trông thấy chuyện này mở miệng, cho nên bà ta mới dám ở đây nói những điều này.
Thu Đồng còn muốn nói, nhưng lại bị Tống Ngọc Tịch gọi lại, tự mình tiến lên, nói với Diêm thị:
“Hầu phu nhân có chuyện, chỉ cần nói với ta là được rồi, không cần khó xử nha hoàn. Ngày đó cứ coi như là ta đã từng đến phủ của ngài, nhưng như vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ ta đã từng đến phủ một lần, thì lão thái quân chính là do ta hại c.h.ế.t sao? Các ngươi mỗi người ta một câu ngươi một câu nói lão thái quân là bị ta tức chết, nhưng các ngươi có chứng cứ rõ ràng hay không? Ân oán giữa ta và Kỷ gia, một nửa người trong kinh thành đều biết, ta gặp lão thái quân đương nhiên là chẳng có chuyện gì tốt, nhưng nếu nói lão thái quân bị ta làm cho tức chết, vậy các ngươi đã đánh giá quá cao ta rồi, và còn đánh giá thấp lão thái quân nhà các ngươi? Ta đã gặp bà ta rất nhiều lần, nhưung tại sao lần này bà ta lại bị tức giận đến chết?”
Tống Ngọc Tịch nói chuyện, ánh mắt thoáng nhìn qua phía bên ngoài phòng khách, ánh mắt khẽ động, lúc này mới quay lại tiếp tục nói với Diêm thị
“Huống chi, lời Hầu phu nhân nói đều là giả dối! Ngày đó ta rõ ràng đã phái Thu Đồng tiến vào quý phủ thông truyền, sau khi nhận được mệnh lệnh của ngài, chúng ta mới được bà tử ngoại viện của ngài dẫn đến viện của lão thái quân. Nếu không phải như vậy, chúng ta tiến vào Hầu phủ, Đông Tây Nam Bắc đều không phân biệt được, làm sao có thể chuẩn xác không sai lầm bắt được người hầu hạ ở bên cạnh lão thái quân đi đây? Chẳng lẽ chúng ta đều có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ hay sao?”
Lời nói của Tống Ngọc Tịch xác thực sinh ra ảnh hưởng không nhỏ, mọi người ngẫm lại, hình như đúng thật là đạo lý này. Nếu không có người dẫn đường, người ngoài phủ làm sao có thể chính xác tìm được phương hướng và người cần bắt đây?
Diêm thị đang muốn phản bác, lại thấy Tống Ngọc Tịch chỉ chỉ phía sau bà ta, thì thấy Thu Vân dẫn một bà tử đi tới, bà tử kia, chính là người đã dẫn Thu Đồng vào cửa hôm đó. Diêm thị biến sắc, nhíu mày nói:
“Có ý gì?”
Tống Ngọc Tịch cười cười, lúc trước Tống Ngọc Thiền và Kỷ Lan Tiến đến tìm phiền toái, Tống Ngọc Tịch đã đoán được bọn họ sẽ nói như vậy, cho nên đã sớm bảo Thu Vân đi tìm bà tử kia qua đây. Bà tử kia vừa thấy tình huống căng thẳng này, thì đã sợ tới mức muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị Thu Vân bắt được, bà ta đâu phải là đối thủ của Thu Vân, Tống Ngọc Tịch chỉ vào bà tử này, hỏi Thu Đồng:
“Hôm đó có phải là bà ta dẫn các ngươi đi vào không?”
Thu Đồng lập tức trả lời: “Vâng, chính là bà ta. Hôm đó sau khi ta xin chỉ thị của Hầu phu nhân, thì bà ta liền phái vị bà bà này dẫn chúng ta đi vào viện của lão thái quân, người cũng là do Hầu phu nhân sai vị bà bà này chỉ cho chúng ta biết. Bà bà, bà nói đi, ta nói như vậy có đúng không?”
Bà tử kia đang định trả lời thì bị Diêm thị cắt ngang, nói:
“Ngươi nên nói cái gì thì cứ nói thẳng, đừng để bị những người này lừa gạt, đã có ta ở đây, không ai có thể bức bách được các ngươi.”
Ngụ ý nói với bà tử này, nhìn kỹ ai mới là chủ tử chân chính, bảo bà ta đừng vì nhất thời mau miệng, mà nói sai.
Bà tử kia nhìn người của hai bên một chút, rồi mới cúi đầu nói:
“Ta, ta không biết.”
Diêm thị âm thầm nhếch môi, ở trong phủ của bà ta hỏi người của bà ta, không khỏi cũng quá ngây thơ! Dưới tình huống như thế này, cho dù các nàng có tìm bất kỳ ai để hỏi, thì không một ai sẽ vì người ngoài mà phản bội bà ta, chủ nhân của căn nhà này ở trước mặt mọi người.
Thu Vân không nói lời nào, lập tức giơ tay phải của bà tử lên, lộ ra vòng tay ngọc bích, vòng tay này có chất lượng vô cùng tốt, không phải một bà tử canh cổng bình thường có thể đeo lên, thậm chí ngay cả thê tử của quan sự hay ma ma bên người phu nhân, cũng chưa chắc đã đeo lên.
Thu Đồng đi qua, kéo ống tay áo của mình lên và nói: “Lúc ấy, ta còn cho bà bà một chiếc vòng tay để tạ ơn, nhưng chiếc vòng này là một đôi, là do tiểu thư đã thưởng cho ta vào sinh nhật năm ngoái của tiểu thư. Vì ta không mang theo nhiều bạc trên người, nên không thể thưởng cho ngươi, vì vậy đã đưa cho ngươi một cái. Ngươi nhận vòng tay của ta, nhưng lại trợn mắt nói dối ngay tại đây? Nếu không phải phu nhân ngươi muốn ngươi dẫn đường, thì chính là ngươi muốn tự mình dẫn người ngoài vào phủ, tội này cũng không nhỏ đâu đấy!”
Bà tử vừa thấy thế, thì lập tức sợ ngây người, quỳ xuống với Diêm thị, nói: “Phu nhân, ta, ta lúc ấy cũng là phụng theo mệnh lệnh của ngài, dẫn các nàng vào, ta, ta cũng không phải là tự ý mang người vào phủ! Phu nhân, ngài nói một câu, ta không phải là tự ý dẫn người vào phủ, ta cũng không có lá gan lớn như vậy!”
Bà tử ở ngay trước mặt nói ra chân tướng, khiến người ở đây lại kinh hãi lần nữa, có người còn trực tiếp nói:
“Rõ ràng là bà ta cho người ta vào cửa, giờ lại còn ở đây oan uổng người ta! Bà ta có ý định gì, nào ai biết được?”
Còn có người nói: “Người ngoài vào phủ bắt người, bà ta không chống cự, còn để cho bà tử dẫn đường, rõ ràng chính là muốn khiến cho lão thái quân gặp xui xẻo, hiện giờ lão thái quân thế mà lại c.h.ế.t đi. Còn không biết sau lưng là bị ai hại c.h.ế.t đây.”
“Ta đã sớm nghe nói, Hầu phu nhân cùng lão thái quân không hòa thuận, nếu không trước kia lão thái quân làm sao lại tình nguyện ở cùng với tam phòng, cũng không nguyện ở lại phủ Bình Dương hầu? Trong chuyện này đương nhiên là phải có lý do.”
“A, nói không chừng...”
Các loại ngờ vực cứ thế mà nảy sinh. Những người ở trong sảnh này đều là nữ quyến nhà quan, nếu phủ Bình Dương hầu có chứng cứ chứng minh Thất tiểu thư Tống gia chọc Kỷ gia lão thái quân tức c.h.ế.t thì còn không nói, các nàng cũng sẽ không xen vào, nhiều nhất là vui vẻ xem kịch, nhưng hiện tại Kỷ gia lại bị Tống gia đánh mặt, các nàng không thể ngồi không xem kịch được nữa, vì sao ư, đương nhiên là vì phủ Bình Dương hầu đã cùng đường mạt lộ. Nếu phủ Bình Dương hầu có chứng cứ thì không có gì để nói, nhưng nếu đã không có chứng cứ chứng minh, thì ai còn muốn đi theo phía sau phu nhân phủ Bình Dương hầu đắc tội Trấn Quốc Công phủ quyền thế ngập trời chứ? Bọn họ cũng không phải là người ngớ ngẩn.
Tống Ngọc Tịch nhìn mặt Diêm thị lúc xanh lúc đỏ một hổi, thì tiến lên nói:
“Hầu phu nhân, hiện tại sự tình đã tra ra manh mối, những lời nói giống như lúc nãy, tốt nhất là ngài đừng nên nói thêm lần nào nữa, về phần lão thái quân c.h.ế.t như thế nào, còn thỉnh phu nhân âm thầm điều tra kỹ lưỡng.”
Diêm thị oán hận liếc mắt nhìn Tống Ngọc Tịch một cái, xoay người sang chỗ khác mà không nói gì, Tống Ngọc Thiền thấy sự tình biến đổi như vậy thì cũng không biết nên nói cái gì cho phải, vốn nàng ta muốn để cho mợ ra mặt, khiến cho tội danh của Tống Ngọc Tịch đứng vững, nhưng không ngờ rằng Tống Ngọc Tịch còn ẩn giấu một chiêu này, ngay cả người Kỷ gia cũng đã sớm mua chuộc được, chẳng lẽ nàng đã sớm biết, ngoại tổ mẫu hôm nay sẽ chết, cũng đoán được bọn họ sẽ oan uổng nàng như vậy sao? Sao lại có thể như vậy được?
Thật ra Tống Ngọc Tịch cũng không đoán được hôm nay Kỷ Trữ thị sẽ chết, trên thực tế nàng căn bản không nghĩ tới chuyện này. Tính cách của Kỷ Trữ thị, làm sao có thể lựa chọn phương thức treo cổ tự tự như vậy chứ, nếu bà ta bị ủy khuất, sẽ chỉ nghĩ cách làm sao đánh trả được uỷ khuất này, treo cổ tự tự tuyệt nhiên không phải phong cách của bà ta. Lúc ấy nàng chỉ nghĩ Diêm thị và Trữ thị sẽ lợi dụng chuyện nàng đột nhập vào phủ Bình Dương hầu để làm bằng chứng chống lại nàng. Vì vậy mới bảo Thu Đồng tìm một bà tử tham tài, thuận tình tặng chút đồ, vòng tay kia vốn là chuẩn bị thay cho nhân chứng. Nếu Diêm thị dám phủ nhận việc nàng đã từng đến cửa thông truyền, thì nàng sẽ dùng vật chứng này để phản bác, không nghĩ tới, điều này lại có thể phát huy được tác dụng trong trường hợp quan trọng như ngày hôm nay.
Chuyện xảy ra trong sảnh ngươi một câu, ta một câu bàn tán rôm rả, thì Kỷ Uyển Ninh mặc một thân hiếu phục, hốc mắt đỏ ừng đi vào, nói với Diêm thị và Tần thị:
“Mẫu thân, lão phu nhân, bên ngoài tới không ít người, cần phải tiếp tục tiếp đón.”
Diêm thị nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tịch, sau đó liền theo Kỷ Uyển Ninh đi ra ngoài, Tần thị nhìn thoáng qua Tống Ngọc Thiền và Kỷ Lan. Kỷ Lan hôm nay xác thực vô cùng thương tâm, đương nhiên là dáng vẻ tuyệt không sợ Tần thị, sau khi bảo nha hoàn thu thập dáng vẻ cho mình xong, thì lau nước mắt đi ra ngoài, Tần thị nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, yên lặng thở dài, nói:
“Sau này chỉ sợ càng ngày càng không yên ổn.”
Tang lễ của Kỷ Trữ thị được ấn định vào năm ngày sau, đồng thời mai táng, trong thời gian này sẽ đặt linh cữu tại nhà, đặt trên nắp quan tài, mấy ngày này trong trong ngoài ngoài Kỷ gia đều rất bận rộn, phải chuẩn bị cho lễ viếng, đồ vật và mâm cỗ, còn phải ứng phó với mấy người đến viếng tang trong mấy ngày này.
Kỷ Lan thật sự là vô cùng đau lòng đối với cái c.h.ế.t của Kỷ Trữ thị, từ sáng đến tối đều canh giữ bên cạnh quan tài của KỷTrữ thị, không hề chớp mắt, cho dù là nửa đêm, cũng không dám ngủ, ngồi ở một bên canh giữ đèn chong, thỉnh thoảng thêm dầu thơm, sợ đèn tắt, khiến Kỷ Trữ thị lầm đường về nhà trong dịp cúng thất tuần.
Sự tình bận rộn đến ngày thứ ba, đại đa số mọi người đều không chịu nổi, ngay cả linh đồng chuyên canh giữ cũng khó tránh khỏi ngủ thiếp đi mất khi đến giờ Tý. Mặc dù bên ngoài có người canh đêm, nhưng suy cho cùng cũng không có mấy người chịu tới phòng đặt quan tài. Kỷ Lan nhìn mặt Kỷ Trữ thị, không khỏi lại cảm thấy bi thương dâng trào, nằm trên người bà ta khóc rống lên.
Bất ngờ một trận gió thổi vào, Kỷ Lan nằm sấp trên người Kỷ Trữ thị khóc, đụng phải cánh tay Kỷ Trữ thị. Người c.h.ế.t sau ba ngày, thân thể đã sớm mềm nhũn từ lâu, bị chạm vào, vậy mà lại rơi ra từ dưới vải trắng. Kỷ Lan lau nước mắt, đưa tay muốn đặt cánh tay Kỷ Trữ thị vào lại bên trong tấm vải trắng, nhưng lại phát hiện lòng bàn tay Kỷ Trữ thị đang siết chặt. Bà ta cảm thấy tò mò, không khỏi mở ra xem, thì thấy một hạt châu san hô màu lam rơi xuống đất, trong đêm yên tĩnh, phát ra tiếng động đặc biệt chói tay. Linh đồng ở một bên cả kinh, cả người giống như bị xù lông, hỏi:
“Cái gì vậy, tiếng gì vậy!
Mặc dù trong lòng Kỷ Lan nghĩ rằng chờ xong chuyện của mẫu thân, thì sẽ lập tức sa thải tất cả những người hầu hạ vô trách nhiệm này, nhưng vào thời điểm này, bà ta cũng không muốn nhiều lời với hắn, chỉ nói, “Không có gì, ta bị trượt tay.”
Linh đồng kia gật đầu, Kỷ Lan ngồi xổm xuống, nhặt hạt san hô màu xanh lam kia lên, thật đúng chỉ là một hạt châu, cũng không có gì đặc biệt, vậy tại sao mẫu thân lại liều mạng, nắm chặt trong tay?
Suy nghĩ cẩn thận một chút, Kỷ Lan giấu hạt châu vào trong túi tay áo của mình, sau đó đặt cánh tay Kỷ Trữ thị vào trong vải trắng, lại đi qua thêm chút dầu đèn vào trong bốn ngọn đèn chong.
Năm ngày sau, chính là ngày an táng. Canh giờ pháp sư tính toán là vào buổi chiều trước giờ Thân, là phải đưa xuống mộ an táng, tất cả thân thuộc đương nhiên phải đi theo đến mộ của Kỷ gia. Bốn tráng hán mang quan tài đến trước lăng mộ, chính thức đóng đinh, Kỷ Lan khóc ngất đi hai lần, nhưng bất luận bà ta có gào khóc như thế nào, thì rốt cuộc Kỷ Trữ thị cũng không trở về được.
Mấy đứa con trai của Kỷ gia cũng vô cùng đau lòng, quỳ gối trước hố đất, mỗi người đều mở miêng hô nương, cuối cùng, xen lẫn những tiếng gọi bi thương này, từng xẻng từng xẻng đất khiến cho quan tài hoàn toàn bị chôn vùi, bia mộ được dựng lên, trên đó viết về cuộc đời của Kỷ Trữ thị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT