Sắc mặt Kỷ Trữ thị tái nhợt, một cước đá văng Kỷ Uyển Thanh, khuôn mặt lạnh xuống, tức giận nói: "Đồ hỗn trướng! Lần trước ngươi làm ra chuyện có lỗi với tổ tông, đã bị ta trục xuất khỏi cửa, ngươi sớm đã không phải là tử tôn của Kỷ gia rồi. Bây giờ ngươi được lợi từ người bên ngoài, liền dám đến vu cáo ta?"

Kỷ Uyển Thanh mặc kệ Kỷ Trữ thị nói cái gì, cũng cứ nhất quyết không chịu buông chân của Kỷ Trữ thị ra. Bà tử đi theo Kỷ Trữ thị ra vẫn còn đứng ở trên bậc thang, căn bản không có khả năng tiến lên giúp bà ta một tay, mà người của bà ta lại bị Diêm thị khống chế ở trong viện. Bà ta tức giận Diêm thị nhát gan sợ phiền phức, đẩy bà ta ra ngoài, đã muốn bà ta giải quyết vấn đề, lại không cho bà ta người, thật là một nữ nhân hung ác! Ác độc!

Đưa tay nắm tóc Kỷ Uyển Thanh, nhấc chân đạp vào n.g.ự.c nàng ta một cước. Bích Nhu ở một bên bị dọa sợ đến mức không dám đỡ Kỷ Uyển Thanh, chỉ cúi đầu không nói lời nào. Sau khi Kỷ Trữ thị đá rớt Kỷ Uyển Thanh, mới sửa sang lại dáng vẻ của mình một phen, rồi lạnh lùng nhìn về phía Tống Ngọc Tịch, cái nhìn này cũng đủ khiến cho Kỷ Trữ thị chấn kinh lo lắng.

Đã từng là một nhóc đáng thương, nhưng bây giờ không ngờ đã trưởng thành thành bộ dáng này, duyên dáng yêu kiều, lại có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, lúc trước nếu không phải nhìn trúng gương mặt này của nó, nghĩ muốn bồi dưỡng xong sẽ đem dâng tặng cho người khác. Nếu không khi đó làm sao có thể đưa nó rời khỏi từ Nguyệt Dao Uyển, để bây giờ nó đạt được công lao thành tựu như bây giờ, mới chỉ hai, ba năm, thế mà nó đã leo lên cao đến mức không thể với tới rồi...

Bà ta nghiến răng thâm trầm nói:

"Vị này chính là Nguyệt Hoa huyện chủ rồi, làm sao nào, giờ ngươi vừa ngồi lên vị trí huyện chủ, liền dẫn người đến gây phiền phức cho lão thân sao? Hừ, tốt xấu gì thì lúc trước ngươi cũng gọi ta một tiếng tổ mẫu, lúc này ngược lại là trở mặt không quen biết rồi sao."

Tống Ngọc Tịch cười một tiếng, như hạt sương sớm thanh tịnh trong suốt, môi đỏ hé mở, nói:

"Lão thái quân nói đùa rồi, nếu không phải bởi vì một chút chuyện chó má xúi quẩy, thì đời này ta đều không muốn nhìn thấy tấm mặt mo này của ngài đâu đấy!"

Bình tĩnh đánh trả, thành công đẩy lại quả pháo mà Kỷ Trữ thị b.ắ.n ra! Người chung quanh cũng biết một chút về cách làm người của Kỷ Trữ thị, lúc này, đã không nhịn được muốn lớn tiếng khen Tống Ngọc Tịch một tiếng "hay" rồi.

Lão thái quân phủ Bình Dương Hầu xảo trá âm độc đã quen, ngày thường phu nhân nhà ai đắc tội với bà ta, thì bà ta sẽ trăm phương ngàn kế ngáng chân họ, nhưng bây giờ lại bị một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi ngăn ở trước cửa, hai bên bắt đầu giao tranh, hơn nữa tiểu cô nương là từng chữ như châu như ngọc, một chút ý tứ kinh sợ cũng không có, quả thực khiến cho người khác đổ mồ hôi lạnh vì nàng.

Tuy nhiên, bởi vì chung quanh thật sự có rất nhiều nhà quan lại, cho nên cũng không ít người đã nhận ra thân phận của Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch, Thất tiểu thư phủ Trấn, vừa mới được Hoàng Thượng sắc phong làm Nguyệt Hoa huyện chủ, có thể nói là quý nữ may mắn nhất trong kinh thành hiện nay, lại không nghĩ rằng, nàng lại là một nữ tử can đảm như vậy.

Kỷ Trữ thị nhẫn nhịn lửa giận, cắn răng nghiến lợi nói: "Tốt tốt tốt, ngươi không muốn gặp tấm mặt mo này của ta, mà ta đây cũng không muốn nhìn thấy bộ mặt dày không biết xấu hổ của ngươi, ta hỏi ngươi, vì sao lại sai người oan uổng ta? Ngươi cho nha đầu c.h.ế.t tiệt kia chỗ tốt gì, mà lại có thể khiến nó ở ngay trên đường phố vu cáo hãm hại ta như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng phủ Bình Dương Hầu ta gặp phải chuyện không may, thì ngươi liền có thể tới cửa khi dễ sao? Ngươi là huyện chủ, nhưng dường như ngươi cũng không có bản lĩnh này!"

Tống Ngọc Tịch câu môi, không hề nhượng bộ chút nào, nói: "Chỗ nào cắn quàng, vu cáo oan uổng chứ? Đương nhiên là có chứng cứ rõ ràng mới dám tới cửa đòi một lời giải thích, chẳng lẽ lão thái quân lại cho rằng ta tay không mà đến? Cũng giống ngài, đóng mở mồm miệng một hồi, là liền có thể quyết định sự trung trinh của tức phụ sao? Chỉ bằng ngài đóng mở mồm miệng một hồi, liền có thể phủ nhận chuyện con của ngài đang chiếm vị trí thế tử sao?" Chung quanh một trận xôn xao, nhưng Tống Ngọc Tịch lại thờ ơ, tiếp tục câu môi chắp tay cười nói:

"Tuy nhiên, hôm nay ta cũng không phải là vì những chuyện kia mà đến, những chuyện xưa xửa xừa xưa kia, ta cũng không muốn nói nữa. Hiện giờ ta sống rất tốt, vốn dĩ tha cho bà một mạng cũng không có vấn đề gì, nhưng bà hết lần này tới lần khác muốn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, là vì sao vậy?"

Kỷ Trữ thị nhíu mày: "Nói chuyện phải có chứng cứ rõ ràng, trước tiên ngươi lấy chứng cứ ra đây, nếu không sẽ là vu cáo bậy bạ."

"Hừ, muốn chứng cứ thật sao? Tốt, ta lại hỏi bà, lời Kỷ Uyển Thanh nói, bà có thừa nhận hay không? Bà phái nàng ta trà trộn vào trong phủ của ta, để nàng ta hạ độc vào đồ ăn của di nương đang mang thai để hại bà ấy, chuyện này ta có hai nhân chứng! Một người là cháu gái ruột Kỷ Uyển Thanh của bà, chung quy nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ oan uổng bà không phải sao, còn một người nữa chính là người đã cho nàng gói thuốc kia, gọi là Hồ Tứ, có đúng không? Chính là quản gia hồi sự phòng trong phủ của ngài, là thị tì của ngài. Chuyện này ngài không yên lòng để người khác làm, cho nên đã để Hồ Tứ đi làm, nhưng ngài khẳng định không nghĩ tới, Hồ Tứ còn chưa ra khỏi đầu ngõ nhà ta, thì đã bị ta phái người bắt được. Sau một phen tra hỏi, hắn ta cũng đã khai ra tất cả, có bằng chứng, nói là được sự phân phó của ngài đi làm việc này. Bà còn có thể giảo biện hay sao?"

Kỷ Trữ thị biến sắc, nhưng vẫn cố trấn định, nói:

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, Hồ Tứ đích thật là quản sự bên cạnh ta, nhưng cho dù hắn ta có làm ra cái gì, thì cũng không cùng ta có bất cứ quan hệ nào! Hắn nói vậy thì là đúng như vậy sao? Không có chứng cứ rõ ràng, ngươi chính là ngậm m.á.u phun người!"

Tống Ngọc Tịch đơn giản chỉ muốn vỗ tay cho lão bà không biết xấu hổ này, có thể ngụy biện thành như vậy, cũng coi như là bản lĩnh của bà ta, tuy nhiên lão ẩu này cho rằng nàng không có chứng cớ nào khác sao?

Nàng câu môi cười một tiếng, vỗ tay một cái, Thu Đồng liền cầm lấy cái bao vải tiến tới. Sau khi mở ra bao vải, bên trong là hai cây trâm vàng vạn thọ như ý, Kỷ Trữ thị trông thấy cây trâm kia, thì siết chặt quai hàm.

Chỉ thấy Tống Ngọc Tịch nói:

"Còn nhận ra cây trâm này sao? Trâm vạn thọ như ý, một bộ tổng cộng có tám cây, bà đưa cho Hồ Tứ hai cây, để hắn đi tiệm thuốc mua bột hạc đỉnh hồng kịch độc, hắn đưa hai cây trâm vàng này cho lão bản của tiệm thuốc. Chung quy thì cây trâm này cũng sẽ không biết nói dối chứ, chỉ cần để người bên cạnh bà phân biệt, hoặc nếu bây giờ bà có thể đưa ra đầy đủ tám cây trâm ngay tại chỗ này, thì coi như là ta oan uổng bà. Như thế nào?"

Kỷ Trữ thị nắm thật chặt nắm đấm, hung tợn nhìn chằm chằm vào hai cây trâm vàng cản đường kia. Từ lần Chu thị xảy ra chuyện, bà ta bất đắc dĩ phải quay về phủ Bình Dương Hầu, nhưng từ trước đến nay khi bà ta ở với Tam phòng, thì tất cả mọi chuyện đều do bà ta cầm giữ. Bây giờ đến phủ Bình Dương Hầu, không những bà ta không thể chủ trì gia nghiệp, mà tất cả vốn riêng ở bên người cũng bị bỏ vào bên trong phủ khố của phủ Bình Dương Hầu phủ. Diêm thị mở miệng một tiếng, thì vốn việc các nàng phụng dưỡng Kỷ Trữ thị là chuyện phải làm, nhưng lại thu hết tất cả bạc của bà ta, mỗi tháng chỉ có thể dựa vào cấp dưỡng trong phủ sống qua ngày.

Quan phủ đều có kiểm soát nghiêm khắc đối với độc dược của tiệm thuốc, cho nên nếu không có khoản tiền tài lớn thì căn bản không mua được những này, cho nên, bà ta liền đưa hai cây trâm vàng này cho Hồ Tứ, để hắn trước tiên đi mua thuốc xong rồi lại tính, nhưng lại không ngờ rằng, Tống Ngọc Tịch không chỉ phát giác ra kế hoạch của bà ta, mà còn điều tra sâu như vậy, ngay cả cây trâm vàng đưa cho tiệm thuốc cũng đều đào lên được, biến thành chứng cứ khiến bà ta không thể chối cãi.

Tống Ngọc Tịch cười lạnh, cây trâm này đương nhiên là do lão Lưu đào ra tới. Thu Đồng nói lão Lưu là người lui ra từ Bắc Trấn Phủ Ti, trước đó nàng còn có chút không tin, nhưng bây giờ thì thật sự tin tưởng rồi, chỉ có người chuyên làm những chuyện này, mới có thể đào sâu sự việc đến từng chi tiết, tìm ra chứng cớ rõ ràng nhất.

"Cây trâm vàng này đúng là của ta! Nhưng như vậy thì tính sao? Cây trâm này ta đã sớm đánh mất, cứ coi như là bị Hồ Tứ nhặt được đi, làm xằng làm bậy, vậy cũng không có quan hệ gì với ta cả!"

"Ha ha." Tống Ngọc Tịch cười, người bên cạnh nàng đều cười, sau đó chung quanh cũng bị lây nhiễm. Tống Ngọc Tịch dập tắt nụ cười, nói:

"Bản thân ta không biết, nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, mà bà vẫn còn nói không có quan hệ gì với bà! Vậy ta cũng phải hỏi một chút, thế nào mới được tính là có quan hệ với bà đây?" Tống Ngọc Tịch vừa dạo bước, vừa suy nghĩ, cước bộ nhàn nhã dáng vẻ cũng vô cùng thong dong, rồi quay đầu, ngây thơ nói:

"Ba nhân chứng ở đây, mà lão thái quân còn trơ trẽn không nhận. Nếu đã như vậy, vậy thì đành phải để quan phủ thẩm vấn người bên cạnh ngài rồi."

Xoay người sang chỗ khác, đi đến phủ Bình Dương Hầu —— nói với quan gia đang núp ở đằng sau sư tử đá trước cửa âm thầm quan sát: "Ngươi đi về nói một tiếng với Hầu phu nhân nhà ngươi, nói là ta muốn dẫn người hầu hạ bên người lão thái quân đi quan phủ, để bà ta đừng trách tội ta đã xông vào cửa phủ Bình Dương Hầu."

Quản gia nơm nớp lo sợ, liên tục gật đầu, không nói chuyện, vừa quay đầu liền chạy vào phủ Bình Dương Hầu. Cũng không trách được hắn, vị huyện chủ đại nhân xinh đẹp này thật sự là quá có khí thế, một tiểu cô nương mười mấy tuổi mà nói chuyện làm việc không hề kém với một người trưởng thành có bản lĩnh, còn có phủ binh phía sau nàng một hai chiêu đã đánh ngã gia đình của Kỷ gia, cho dù quản gia là người có khí tiết, thì cũng không dám cứng rắn đối với nàng, huống chi hắn còn là một người không có khí tiết nữa chứ.

Vãi tè ra quần mà chạy về, vừa chạy vừa hô.

Tống Ngọc Tịch cũng không đợi quản gia kia trở về báo tin, mà trực tiếp để người ta hiệp lực đẩy ra hai bà tử đang ở trên bậc thềm, ngang nhiên dẫn người tiến vào trong phủ đệ, nói rõ muốn bắt người hầu hạ bên người lão thái quân đi tra hỏi.

Lần này Kỷ Trữ thị thật sự là nóng nảy, đi theo sau lưng những người kia, không ngừng hô:

"Phản phản. Thật sự là phản rồi! Đám vô dụng các ngươi vẫn chờ cái gì vậy? Người ta đã dẫn người đánh tới trong phủ rồi, các ngươi còn không biết ngăn cản sao? Ngày thường nuôi đám người rác rưởi các ngươi thì được tích sự gì?" Đuổi không kịp tốc độ của phủ binh phủ Trấn Quốc công, Kỷ Trữ thị lảo đảo xém chút nữa đã ngã sấp xuống, quay người kêu lên với Tống Ngọc Tịch đang ở phía sau: "Ngươi cho rằng ngươi làm huyện chủ, thì có thể tùy ý làm giẫm đạp cửa phủ Bình Dương Hầu sao? Ta cho ngươi biết, chỉ bằng điểm này, ta có thể khiến cho thân phận huyện chủ của ngươi lập tức bị phế đi! Ta muốn dâng thư, ta muốn dâng thư!"

Ngược lại Tống Ngọc Tịch lại rất tỉnh táo, đứng ở ngoài cửa, ung dung nói: "Ta đã xin chỉ thị từ quản gia của quý phủ, là tiến phủ cùng với hắn, chỗ nào là giẫm đạp cửa phủ Bình Dương Hầu chứ? Ta cũng không có động tới bà, cũng không có động tới quý nhân nào của phủ Bình Dương Hầu, ta chỉ là muốn tìm mấy nô tỳ, có chút nghi vấn muốn hỏi các nàng một chút, chờ ta thẩm tra xong, ta sẽ trả lại cho bà, bà gấp cái gì chứ? Nếu ngươi thực sự muốn dâng tấu, vậy được thôi, bà có thể kiện ta cái gì chứ?"

Kỷ Trữ thị bị Tống Ngọc Tịch bịt miệng, có chút do dự, một lát sau, mới lên tiếng:

"Ngươi, ngươi, ngươi cho nô bộc đi hành hung, ta kiện ngươi tội cho nô bộc đi hành hung!"

Lần này, Tống Ngọc Tịch thật sự là bật cười: "Ta cho nô bộc hành hung? Ta hành hung người nào? Vẫn là câu nói kia, ta đã đánh bà chưa? Không có, đã không có đánh, thì tính là hành hung gì chứ, Người của ta tiến vào phủ Bình Dương Hầu, cứ coi như có người muốn nói ta cho nô bộc đi hành hung, thì người đó cũng nên là Hầu phu nhân. Lão thái quân ở nông thôn quá lâu rồi, nên đầu đã có chút hồ đồ rồi có phải hay không?"

Kỷ Trữ thị chỉ cảm thấy đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng hưởng qua loại mùi vị tức hổn hển như vậy. Nha đầu này quá độc miệng, làm việc cũng quá ác, suy cho cùng cũng là vì nhìn thấy bây giờ phủ Bình Dương Hầu đã suy tàn, Diêm thị cũng không hòa thuận với bà ta, nên mới tới cửa làm nhục bà ta! Bà ta đã có thể đoán trước được rằng Diêm thị sẽ không ra tay cứu giúp người của bà ta.

Đối với Diêm thị mà nói, bây giờ hoàn cảnh của phủ Bình Dương Hầu đã kém không thể kém hơn, nên nếu vào lúc trước thì còn có khả năng che chở một hai, dù sao việc cũng có liên quan đến mặt mũi phủ Bình Dương Hầu, nhưng hôm nay, mặt mũi sớm đã mất rồi. Hoàng Thượng lần lượt truyền xuống thánh chỉ, phủ Bình Dương Hầu từ nhị đẳng Hầu phủ, lập tức biến thành mạt đẳng, bây giờ ngay cả thế tử đều bị bắt vào trong lao ngục, xăm chữ sung quân, bằng vào uy danh của phủ Bình Dương Hầu bây giờ, muốn lại thỉnh phong thế tử, cũng là chuyện khó khăn, cứ một tới hai đi như vậy, sẽ đoạn mất sạch sẽ đường lui của phủ Bình Dương Hầu!

Bà ta thật sự là đã quá coi thường tiểu cô nương Tống Ngọc Tịch này rồi, tâm tư quá mức thâm trầm, thủ đoạn quá mức độc ác, từng chiêu từng chiêu đánh vào chỗ yếu hại của bà ta, đồng thời cũng không cho bà ta có bất kỳ cơ hội thở dốc nào, cho tới bây giờ đều là như vậy, một chiêu tiếp lấy một chiêu đột kích, đánh cho bà ta không hề có lực chống đỡ nào, trong ngoài giáp công, từ trong ra ngoài đều không phải người mà.

Những tùy thân nô tỳ kia của bà ta, Diêm thị chắc chắn không sẽ thay bà ta bảo vệ, thậm chí nếu như những nô tỳ kia đều nhận tội, liên đới bà ta, đoán chừng Diêm thị đoán chừng cũng sẽ không bảo vệ, đến lúc đó, nhất định bà ta chỉ có một con đường chết!

Đồ nha đầu ác độc, đây rõ ràng là muốn thật sự bức tử bà ta mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play