Đại Dũng vạch trần chuyện qua lại sau lưng giữa Kỷ gia và Điền Phúc Châu.

Kỷ gia phái một quản gia thu xếp chuyện này, quản gia kia là chú bác bên nhánh phụ của Kỷ gia, cho nên cũng coi như không phải là người ngoài. Người này biết chuyện lớn không xong, chịu sai khiến của Kỷ Trữ thị, dứt khoát đẩy tất cả tội lỗi lên người Điền Phúc Châu. Hắn nói sở dĩ làm như vậy, là vì chịu sự uy h.i.ế.p từ Điền Phúc Châu, ông ta nói nếu như nhà bọn hắn không làm như vậy, thì Điền Phúc Châu sẽ hợp tác với Trương Đại Dũng tố cáo công tử lên triều đình, khai trừ học tịch của công tử. Đương nhiên Kỷ gia có sai, nhưng cũng là do nhất thời hồ đồ mà nên, nếu như không phải bị bức bách, thì nhà ai sẽ gả một tiểu cô nương mười lăm tuổi cho lão đầu đã hơn 60 tuổi như Điền Phúc Châu chứ? Trên phương diện cả tình lẫn lễ nghĩa thì đều không thể chấp nhận được,...!

Điền Phúc Châu nghe xong lời lên án của Kỷ gia, thì suýt chút nữa đã hộc m.á.u vì tức giận, lập tức đánh nhau với quản gia kia trên công đường. Hơn nữa, ông ta đổ toàn bộ là do Kỷ gia mê hoặc ông ta, bọn họ nói chỉ cần thay bọn họ dọn dẹp chuyện này, thì nhà bọn hắn không những gả hoàng hoa khuê nữ của Tam phòng cho ông ta làm vợ kế, còn tặng thêm một đống lớn đồ cưới. Ông ta mới là nhất thời bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, mới leo lên thuyền tặc của Kỷ gia,...!

Hai bên bên nào cũng cho mình là đúng. Trương Đại Dũng ở bên cạnh lắng nghe, càng nghe thì càng nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải ông biết việc này sớm, nếu để cho bọn họ câu kết thực hiện thành công, thì không những tiểu tử nhà ông bị toi mất tay chân, mà ông còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì tin tưởng cách làm người của Điền Phúc Châu tiên sinh. Đến lúc đó, vì tương lai của hai đứa con trai lớn, ông nhất định phải nghe theo lời Điền tiên sinh khuyên bảo, hơn nữa, sau khi dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, ông còn phải thiếu Điền Phúc Châu một cái nhân tình.

Cho dù sau này biết được chân tướng, thì lúc đó mọi việc cũng đã thành kết cục đã định, cho dù ông đi tố cáo thì cũng đã đánh mất thời cơ tốt nhất, sẽ rất khó khăn để truy lại mọi chuyện.

Điền Phúc Châu và Kỷ gia liều c.h.ế.t cấu véo nhau dưới công đường, không ai nhường ai, cuối cùng Phủ Doãn Cát đại nhân cũng không có cách nào, đành phải xin ngự sử đại nhân đang đứng ở một bên chờ phán xét giúp đỡ. Sau khi hai người đến hậu đường thương lượng một phen, lúc trở ra, thì đã có kết luận. Điền Phúc Châu và Kỷ gia luận tội như nhau! Kỷ Du theo như luật pháp bị phán xăm chữ làm nô năm năm, bồi thường Trương gia ba ngàn lượng bạc, Điền Phúc Châu tạm thời bị cách chức tạm giam, chờ sau khi Ngự Sử báo cáo Hình bộ, thì định đoạt tiếp.

Kỷ Du và Điền Phúc Châu bị bỏ tù, Thuận Thiên Phủ đại diện cho chính nghĩa, không xét trên tình cảm, mạnh mẽ đuổi tất cả người muốn biện hộ trở về, đồng thời phát ra thông cáo, ai đến lần nữa thì xử theo tội đồng lõa, một buổi chiều thanh tịnh.

Tống Ngọc Tịch ở trong phòng Lâm thị, lột quýt cho Lâm thị ăn. Lục Hoàn và Từ ma ma hai người nói đến nước miếng bay tứ tung, kể lại một năm một mười tin tức hôm nay đã nghe được từ phiên chợ:

"Ta đã nói mà, người xấu một ngày nào đó sẽ phải chịu báo ứng! Lúc chúng ta ở Kỷ gia, bọn họ đối với chúng ta tệ như vậy, bây giờ thì tốt rồi, lão thiên gia đã thay chúng ta thu thập bọn họ. Hôm qua lúc Kỷ công tử ở trong lao đã bị xăm chữ lên mặt, hôm nay còn bị bán ở chợ, có rất nhiều người đi xem, đều nói nhà hắn bị trừng phạt đúng tội! Quả thực là lòng dạ đen tối, vì muốn xử lý chuyện cho nhi tử, mà lại để cho một tiểu cô nương mười mấy tuổi gả cho lão già 60 tuổi! Tất cả hàng xóm láng giềng đều đang mắng bọn họ! Còn có người cầm trứng thối và rau nát ném vào người Kỷ công tử đấy, thật sự thảm hại kinh khủng!"

Lục Hoàn hào hứng ngẩng cao đầu nói, Từ ma ma lắng nghe cũng thấy cao hứng, vừa khâu đế giày, vừa nói: "Đây gọi là thiện giả thiện lai, ác nhân tự có ông trời!"

Hai người bọn họ đều là đi theo Lâm thị và Tống Ngọc Tịch trải qua cửu tử nhất sinh mới thoát khỏi Kỷ gia, cho nên đều hận Kỷ gia thấu xương. Hiện giờ biết được Kỷ gia gặp xui xẻo, đương nhiên sẽ rất cao hứng! Mà Mai Tường thậm chí còn bật khóc, muội muội của nàng Mai Mặc chính là c.h.ế.t ở trong tay Kỷ gia.

Lâm thị đón lấy quả quýt Tống Ngọc Tịch đưa tới, nhìn nàng một cái, nói: "Đây là chuyện lần trước mà con nói sao?"

Tống Ngọc Tịch ăn quýt, không có lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, Lâm thị đưa múi quýt vào trong miệng, trước đó có nói một câu: "Xử lý không tồi! Trong thời gian ngắn, Kỷ gia sẽ không gượng dậy nổi."

Lời Lâm thị nói không sai. Phủ Bình Dương Hầu vừa mới bị giáng cấp, Kỷ Sóc đang bị giữ lại điều tra, mà bây giờ nhà bọn họ lại làm ra chuyện như vậy. Kỷ Du vào tù, đời này coi như bị hủy. Hoàng Thượng sẽ nhớ kỹ từng chuyện không may của phủ Bình Dương Hầu, sau này xác thực khó có thể làm ra chuyện gì, tuy nhiên Tống Ngọc Tịch vẫn không dám xem thường như cũ. Sau khi suy nghĩ một chút, mới trả lời một câu:

"Rắn c.h.ế.t vẫn còn nọc [1]." Sợ bọn họ còn có hậu chiêu! Dù sao Kỷ Uyển Ninh và Hoài Vương... Ở kiếp này có thể câu kết ở bên nhau hay không? Nếu như Kỷ gia có thể lợi dụng Kỷ Uyển Ninh nương nhờ vào Hoài Vương, thì việc khôi phục cũng không phải là vấn đề. Đến lúc đó bọn họ sẽ trả thù như thế nào? Những chuyện đã thoát khỏi quỹ đạo, Tống Ngọc Tịch không biết, nhưng luôn phải chuẩn bị kỹ càng, không thể coi thường.

[1] Gốc trùng trăm chân, c.h.ế.t vẫn không cứng: Ẩn dụ về một gia tộc hùng mạnh, cho dù có bị suy tàn nhưng cũng sẽ không hoàn toàn bị lụi tàn.

Lâm thị đã hơn tám tháng, thái y mỗi ngày đều đến bắt mạch bình an, nói thai nhi rất tốt, tuy nhiên tay chân của Lâm thị sưng vù rất ác liệc, cho nên bảo bà nên năng đi lại, thì lúc sinh, mới có thể đỡ hơn một chút.

Tần thị cứ ba ngày hai lần sang đây xem Lâm thị, bảo nàng không cần nghĩ cái gì khác, chỉ cần an tâm chờ sinh là được. Còn nói, qua hai ngày nữa, có một phương trượng vô cùng linh nghiệm của chùa Bạch Mã sẽ từ xa trở về, bà định tự mình lên núi cầu cho Lâm thị một lá bùa an sản (sinh sản bình an). Lâm thị rất cảm động đối với sự quan tâm của Tần thị, vô cùng lễ phép đối với Tần thị, không giống đối với Tống Dật, thỉnh thoảng còn có thể đùa nghịch giận dỗi.

Sau khi Tần thị rời khỏi, Tống Ngọc Tịch bưng một chén canh táo đỏ tới, thấy Lâm thị lại đang thất thần, ngồi vuốt bụng, thì đi qua nói:

"Con cảm thấy tổ mẫu là người tốt nhất trên đời này! Nếu không phải bà cởi mở, thì cuộc sống của hai chúng ta cũng không tốt như vậy."

Lâm thị rất xúc động đối với những lời này, gật đầu, nói: "Đúng vậy, nếu không có Lão phu nhân, thì chúng ta làm sao chúng ta có được cuộc sống an bình như hôm nay, cũng sẽ không chờ được ngày Kỷ gia suy tàn."

Nhận lấy canh táo đỏ, tự giác bắt đầu ăn. Sau khi hết nôn nghén, khẩu vị của Lâm thị liền tốt hơn. Mỗi ngày cố định ăn bốn năm bữa, nếu không phải sợ hài tử quá lớn, sau này không dễ sinh thì nói không chừng bà sẽ ăn suốt ngày đấy.

Tống Ngọc Tịch cũng tiến lại gần sờ Lâm thị, nói: "Con cảm thấy đây là đệ đệ đấy, ngày đó thằng bé còn đá con, thật là nghịch ngợm!"

Lâm thị cười cười, nói: "Đá con một phát, thì là đệ đệ sao. Bản thân ta lại hi vọng sinh được một khuê nữ, tri kỷ giống như con, như vậy ngày sau ta sẽ không phải lo lắng rồi!"

Hai mẹ con nói vài câu việc nhà. Lâm thị định đi nghỉ một lát, còn Tống Ngọc Tịch thì đi ra ngoài.

Vừa đến cửa ra vào của Phù Dung Viên, đang định đi vào, thì Tống Ngọc Tịch nghe thấy ở bên cạnh có người gọi nàng. Nàng nhìn qua, thì thấy ở phía sau sư tử bằng đá, có một tiểu cô nương mặc vải thô áo gai đang trốn ở đó, nhìn có chút quen mặt. Nàng ta gọi nàng là: "Tứ tiểu thư." Trước khi Tống Ngọc Tịch quay trở lại Tống gia, thì chính là Tứ tiểu thư của Kỷ gia.

Nha đầu kia thấy Tống Ngọc Tịch quay đầu lại, thì đi ra từ phía sau sư tử đá. Lúc này Tống Ngọc Tịch mới nhận ra nàng ta, hóa ra là Bích Nhu, thiếp thân nha hoàn bên người Kỷ Uyển Thanh. Trước đây, nha đầu này mặc đặc biệt diễm lệ, giống với cách ăn mặc của tiểu thư, nàng ta lớn lên từ nhỏ với Kỷ Uyển Thanh, tình cảm rất tốt, không biết vì sao hiện giờ lại ăn mặc thành như vậy mà đến tìm đến nàng!

Nàng đi qua, hỏi: "Bích Nhu? Làm sao ngươi lại mặc thành như vậy? Tiểu thư nhà ngươi đâu?"

Bích Nhu không nói lời nào, lập tức quỳ xuống, dập đầu với Tống Ngọc Tịch, nói: "Tứ tiểu thư, ngài mau đi cứu tiểu thư nhà ta với! Cô nương, cô nương sắp c.h.ế.t rồi!"

Tống Ngọc Tịch đỡ nàng ta đứng lên, nói: "Tiểu thư nhà ngươi bị đuổi đi rồi à? Nàng ta đang ở đâu?"

Bích Nhu nghe Tống Ngọc Tịch nói như vậy, thì không kiềm được mà chảy nước mắt, nức nở nói: "Tứ tiểu thư đừng hỏi nữa, tiểu thư nhà ta để cho ta tới cầu người cứu mạng, cầu người nhìn ở tình cảm đã từng sống chung ngày xưa, mà cứu tiểu thư nhà ta. Cô nương thật sự sắp c.h.ế.t rồi!"

Thấy Bích Nhu nói như vậy, Tống Ngọc Tịch cũng không trì hoãn nữa, mang theo Thu Đồng và Thu Vân, đi theo Bích Nhu tới trước một viện nhỏ cũ nát trong thành, cửa gỗ xập xệ, nhìn thế nào cũng giống như là một chỗ ở bị bỏ hoang. Thu Đồng Thu Vân đi ở đằng trước của Tống Ngọc Tịch, Bích Nhu đẩy cửa, đi vào, ra dấu tay với Tống Ngọc Tịch, nói:

"Tiểu thư nhà ta đang ở bên trong."

Thu Đồng Thu Vân cũng muốn đi theo Tống Ngọc Tịch đi vào, nhưng Bích Nhu đã dừng lại trước mặt họ và nói: "Bộ dạng bây giờ của tiểu thư nhà ta không tiện để gặp những người khác, các ngươi đừng đi vào."

Tống Ngọc Tịch mơ hồ cảm thấy sự tình không ổn, vội vàng bước nhanh hơn đi vào viện nhỏ. Trong viện chỉ có mấy gian phòng gạch đổ nát, đích thật là chỗ bị bỏ hoang không người ở. Có ba gian phòng ở cũ nát, nhưung chỉ có phòng chính giữa là cửa đang mở ra, Tống Ngọc Tịch liền nâng làn váy đi vào trong. Ánh sáng lờ mờ khiến nàng nheo mắt lại, sau khi thích ứng, thì nhìn thấy ở một nơi hẻo lánh trên mặt đất có một người đang nằm, trên người có đắp chăn bông, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt, khóe miệng xanh tím, trên má phải còn có một vết roi, tóc tán loạn xơ cứng như rơm rạ, hóa ra là Kỷ Uyển Thanh.

Sau khi đi qua, Tống Ngọc Tịch đưa tay lên mũi dò xét hơi thở, xác định mặc dù hô hấp của Kỷ Uyển Thanh hô hấp yếu ớt, nhưng vẫn lại chưa có chết, đôi mắt nhắm nghiền, khả năng là bị ngất đi, trên người nàng ta đang đắp một cái chăn bông cũ nát, hẳn là lúc Bích Nhu rời khỏi đã đắp cho nàng ta. Sau khi xốc chăn lên, thì thấy cả người Kỷ Uyển Thanh đầy vết thương, y phục trên người xốc xếch, dưới váy dính đầy máu. Tống Ngọc Tịch kinh sợ vội vàng buông chăn xuống, che miệng sợ nôn ra ngoài, hai chân nhũn ra, đi tới bên cạnh cửa, gọi Bích Nhu tới, hỏi:

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Bích Nhu vừa khóc, vừa nói: "Ta cũng là hôm nay mới tìm được tiểu thư. Kể từ khi Nhị công tử bị bắt, tiểu thư liền bị Hầu phu nhân và lão thái quân bắt nhốt lại, không cho ai tới gần. Mặc dù ta không gặp được tiểu thư, nhưng ta biết được ngày nào Tôn ma ma cũng sai người đi đánh tiểu thư. Tôn ma ma thích khoe khoang, cho nên ta liền trốn ở trong phòng bếp nghe ngóng, biết được bọn họ muốn ném tiểu thư ra khỏi phủ. Họ sai Mã Tam mang đi, ta vội theo Mã Tam đi ra ngoài, muốn cứu tiểu thư, nhưng chân người thì không thể đuổi kịp ngựa chạy, nên bị mất dấu. Cho đến buổi sáng hôm nay, ta ở trên đường nhìn thấy xe ngựa của Mã Tam, liền dọc theo đường đi nghe ngóng hắn đã đi qua những nơi nào, thật vất vả mới tìm tới nơi này, thì đã nhìn thấy tiểu thư nhà ta bị biến thành như vậy... Ta, ta... Ta... Mã Tam hắn không phải là người! Là súc sinh! Tiểu thư nhà ta sau này làm sao còn có thể gặp người khác chứ!"

Tống Ngọc Tịch lắng nghe, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng tức giận, không thể tin được một tổ mẫu có thể làm ra loại chuyện này với cháu gái của mình. Giận dữ hỏi: "Lão gia nhà ngươi đâu? Lão gia nhà ngươi không nói gì sao? Để tùy bọn họ tra tấn người như vậy sao?"

Bích Nhu vừa gạt lệ vừa nói: "Lão gia nhà ta chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này. Tiểu thư lại đang ở trong tay lão thái quân, lão gia nhà ta khả năng còn chưa biết chuyện này, mà cho dù có biết, thì ông ta cũng không dám làm gì lão thái quân Tiểu thư nhà ta để cho ta tìm Tứ tiểu thư hỗ trợ, cô nương có nói, chỉ có Tứ tiểu thư mới có thể cứu chúng ta mà thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play