Hoàng đế sợ ngây người trước biến cố đột nhiên xảy ra, ông nhìn về phía Thái Tử, chỉ thấy Thái Tử gầy đi một chút sau mấy ngày mệt nhọc liên tục, nhưng cũng không hề che được sự tao nhã của hắn, dáng vẻ như ngọc, dung mạo thanh tú, người cao lớn thẳng tắp như cây tùng, bình tĩnh đứng ở hàng đầu tiên, dường như không hề có chút phản ứng nào với sự hỗn loạn ở phía sau. Thấy thế, Tinh Đức Đế liền hiểu rõ, Thái tử nhất định biết rõ chuyện này, lại nhìn Bình Dương hầu quỳ bò trên mặt đất, hoàn toàn mất hết khí độ, thì hiểu việc này đúng như những lời Ngự Sử nói.
Kỷ Sóc thậm chí không dám thở mạnh, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Tinh Đức Đế, bây giờ ông ta chỉ trông mong Ngự Sử không đủ chứng cớ, chỉ trông mong Tinh Đức Đế còn niệm tình phủ Bình Dương Hầu là công thần, khai ân mà xử nhẹ.
Tiêu Tề Dự cất bước đi về phía trước, nâng hốt nói:
"Lần này dịch bệnh có thể nhanh chóng được giải quyết, không thể bỏ qua công lao của một người."
Chuyện của Bình Dương hầu có thể bàn bạc ở ngự thư phòng sau, hơn nữa Tinh Đức Đế cũng không muốn đưa ra quyết định nhanh như vậy, cho nên việc Thái Tử chuyển hướng chủ đề là không thể tốt hơn. Ông sửa sang lại tâm tình, hỏi:
"Ồ, là người nào vậy, Thái Tử mau nói, dập tắt dịch bệnh, là có công với xã tắc, tạo lợi đời đời, trẫm nhất định sẽ luận công ban thưởng."
Tống Dật trong lòng thắt lại, giương mắt nhìn Thái tử điện hạ, thân như cây tùng, đang đứng thẳng tắp ở trung tâm, trong lòng hiểu rõ lời kế tiếp hắn muốn nói là gì. Điều đó rõ ràng khiến ông cảm thấy khẩn trương hơn cả việc ban thưởng cho bản thân mình sau đây.
Chỉ thấy Tiêu Tề Dự không hề phân tâm, nghiêm mặt nói: "Là Thất tiểu thư phủ Trấn Quốc công, ba loại phương thuốc lần này là do chính Thất tiểu thư vì đại nghĩa mà cung cấp. Thái y viện do chưa quen thuộc với dịch bệnh, cho nên điều chế ba bốn lần đều không thể tiêu trừ được dịch bệnh. Sau khi, Thất tiểu thư cống hiến phương thuốc này, nhi thần liền sai người thử nghiệm, thì quả nhiên có hiệu quả. Bởi vậy, công này nên dành cho Tống Thất tiểu thư!"
Tinh Đức Đế nhìn Thái Tử, không biết hắn nói thật hay vẫn là nói đùa, thấy hắn vẫn rất nghiêm túc, ông bèn nhìn sang Tống Dật, Tống Dật liền ra khỏi hàng hành lễ đứng chờ. Tinh Đức Đế hỏi:
"Tống Thất tiểu thư! Thực sự là một nữ tử hiếm thấy! Chỉ không biết làm sao mà nàng biết được?"
Hoàng đế hỏi một câu, nhưng Thái Tử lại không tiếp lời, Tống Dật vã mồ hôi lạnh đầy đầu. Lúc ông chuẩn bị quỳ xuống, thì rốt cuộc Thái Tử cũng lên tiếng, nói:
"Trước khi Quốc công đưa Thất tiểu thư đến Đông cung, thì đã khởi bẩm với nhi thần, nói có người vô tình được tiên nhân báo mộng, có được phương thuốc này, đây chính là trời cao bảo vệ Tiêu quốc ta. Về sau nhi thần cũng tuyên Khâm Thiên Giám tới hỏi, chính sử Khâm Thiên Giám đâu rồi?"
Tiêu Tề Dự ra lệnh một tiếng, thì thấy từ hàng giữa đi ra một người cầm hốt, sau khi quỳ xuống hành lễ, thì cao giọng trả lời:
"Chúng thần quan sát tinh tượng về đêm, thì thấy trước đó vài ngày sao Huyền Vũ ảm đạm, cản trở sự di chuyển của chủ tinh, báo trước sẽ có tai ương lớn là trận mưa ba tháng. Sau khi hết mưa lại giống như phương tinh (sao cản) che khuất mặt trăng, cho thấy khả năng xảy ra chuyện khác thường ở phía đông bắc, ứng với chuyện dịch bệnh. Vốn phương tinh che khuất mặt trăng, chính là đại hung, nhưng may mắn thay có một vi tinh (ngôi sao nhỏ) vô cùng sáng, xuất hiện từ bắc sang đông. Chính là một cát tinh (ngôi sao may mắn), từ mười ngày trước bắt đầu tỏa sáng rực rỡ, đuổi đi phương tinh, dần dần lan rộng, bây giờ đã ở chính vị, nhưng ánh sáng không thuyên giảm, hàng phục sao Tử Vi, khiến nó thu liễm lại sự sắc bén."
Những lời nói của Khâm Thiên Giám từ trước đến nay đều chỉ là suy đoán, Tinh Đức Đế nghe mà như lọt vào trong sương mù, ông hỏi:
"Mười ngày trước xuất hiện vi tinh, đuổi đi phương tinh?"
Thái Tử tiến lên, tỉnh bơ nói: "Tống Thất tiểu thư đến Đông cung ta đúng mười ngày trước, lời của Khâm Thiên Giám thật sự có cơ sở."
Lời của Tiêu Tề Dự khiến cho đám triều thần như bùng nổ! Người Khâm Thiên Giám nói là chỉ Tống Thất tiểu thư sao? Thậm chí ngay cả Tống Dật cũng không khỏi cảm thấy cực kỳ xấu hổ trước lời nói của Thái tử, không ai biết rằng mồ hôi lạnh đã thấm đẫm lưng ông. Ông rất sợ Hoàng đế ra lệnh, đúng là tà thuyết mị chúng, thì ông cũng phải trợn ngược mắt ngất xỉu rồi.
Đúng lúc mọi người ở đây đang còn nghi hoặc, thì chính sử Khâm Thiên Giám đi đến bên cạnh Tống Dật, chắp tay hỏi: "Hạ quan bất tài, xin hỏi Quốc công, phải chăng quý phủ đang ở phía đông đường Chu Tước?"
Tống Dật vội vàng trả lời: "Vâng, nhà đầu tiên ở phía đông đường Chu Tước."
Khâm Thiên Giám lại gật đầu ra vẻ cao thâm khó lường, nói: "Hoàng Thượng, thần đã hỏi xong!"
Nói xong câu đó, thì chính sử liền thối lui đến vị trí của mình, cũng không nói thêm gì nữa, khiến cho Tống Dật như rơi vào sương mù, còn quần thần thì gào thét trong lòng: này nói cho hết lời đi chứ, này này! Cứ như vậy bỏ lại một câu suy đoán như vậy rồi để mặc cho bọn họ tự phải phán đoán hay sao hả?
Hoàng đế thấy chính sử Khâm Thiên Giám nói ra hình ra dạng, mặc dù có chút khó hiểu, nhưng nói cho cùng kết quả cũng không thay đổi. Thái Tử nói rằng phương thuốc là do Tống Thất tiểu thư cung cấp, có vẻ cũng không phải giả bộ, về phần phương thuốc kia làm sao mà có được, thì có lẽ cũng không có quan trọng như vậy!
"Một nữ tử có công với xã tắc như vậy, xác thực nên thưởng! Huống chi trẫm còn nhớ rõ lúc trước, vì nàng biết nhìn xa trông rộng, tích trữ lương thực để tiếp tế cho dân chúng trong thành, nghĩa cử này làm mọi người cảm động, nữ anh hùng, nữ trung hào kiệt, thật không ngoa khi nói nàng là Mạnh Thường Quân trọng nghĩa khinh tài. Công đức lớn như vậy, khiến trẫm có chút khó xử, ban thưởng vàng bạc thì không thể biểu đạt hết sự cảm kích của trẫm. Thần nữ lập công, đương nhiên phải được ban thưởng, cũng có thể ban thưởng chút ít đất đai, nhưng lập công lớn như vậy, thì phong huyện chủ cũng không quá đáng, như vậy phong..."
Nam nhân Tiêu thị đều thích mỹ nhân, đương nhiên Tinh Đức Đế cũng không ngoại lệ, nhớ tới trước đây ở trong yến tiệc mừng sinh nhật của Cảnh Dương công chúa, Tống Thất đã nhảy một điệu múa trống bốn mặt kinh diễm, tựa như tiên tựa như yêu, xinh đẹp không gì sánh được, rực rỡ như vầng trăng sáng trên trời, ông liền vung tay lên, nói:
"Vậy phong làm Nguyệt Hoa huyện chủ, ban thưởng 200 hộ phong ấp! Các khanh cảm thấy như thế nào?"
Lời nói ấy của Tinh Đức Đế, đương nhiên làm các ái khanh trợn tròn mắt! Trong lòng liên tục nổi lên câu chửi thề đậu xanh rau má, Hoàng Thượng có bị lầm lẫn hay không? Một nữ nhi thứ xuất lại có thể được phong làm huyện chủ, cứ như một trò đùa vậy... Với công lao kia, thật sự thì cũng không phải không được, nhưng... suy cho cùng vẫn là quá nhanh, quá đột ngột đúng không nào?
Nhưng trái lại Thái Tử lại rất hài lòng, xoay người gật đầu nói với Tống Dật: "Chúc mừng Quốc công."
Đầu óc Tống Dật vẫn còn đang xoay mòng mòng, kỳ thật nội tâm của ông cũng giống như các quan viên ở đây kể từ khi ông ý thức được Thái Tử muốn nâng cao thân phận của Tịch tỷ nhi, cho đến khi Hoàng đế vung tay lên, trực tiếp nói ra phong hào "Huyện chủ̉". Đây không phải là loại ban thưởng suông, hay chỉ là phong một chức huyện chủ trên danh nghĩa, mà quan trọng là có phong ấp! Ngay cả những nữ nhi tông thất có họ hàng với hoàng gia, cũng chưa chắc có thể lấy được phong thưởng như vậy. Hai cha con họ làm việc hoàn toàn giống hệt nhau, khiến ông đột nhiên không biết phải ứng đối như thế nào.
Sau đó, trong đám triều thần cũng có người không đồng ý, lấy thân thế của Tống Ngọc Tịch ra làm lý do, nói nàng chỉ là một thứ nữ, thân phận không đủ để nhận được trọng thưởng như vậy. Nhưng lại bị một vị văn thần dưới trướng Thái Tử châm chọc đến mức suýt chút nữa đã phải vào thiên lao. Lời nói của vị văn thần kia có nhắc đến Tiên đế và đương kim Thánh thượng, ngụ ý chính là Tiên đế và đương kim Thánh thượng đều không do Hoàng hậu sinh ra, cũng không phải là con trai trưởng, khiến người vừa lên tiếng kia lập tức nghẹn họng; lại có triều thần dùng tuổi tác của Tống Ngọc Tịch làm lý do, lại vẫn bị vị văn thần nọ, dùng điển cố về Cam La, nói đến mức người kia mặt đỏ tới mang tai, còn thiếu mỗi nói hắn ta tài trí bình thường không có thiên phú... Khẩu chiến thời gian nửa nén hương, phe cánh do Thái Tử cầm đầu toàn thắng!
Tống Dật lau lau mồ hôi lạnh, thay Tống Ngọc Tịch tạ ân. Hoàng đế ngay tại chỗ dặn dò Trung Thư Lệnh soạn chiếu chỉ, chọn ngày phong thưởng, còn một cuộn thánh chỉ thì đưa đến Chung Thúy Cung cho Hoàng hậu, để Hoàng hậu chủ trì điển lễ cùng các loại trang phục, ấn triện của huyện chủ. Chuyện này cũng giống như sấm sét ầm ầm giáng xuống Chung Thúy Cung. Sau khi Hoàng hậu nhận được thánh chỉ, ngồi cứng ngắc người một lúc lâu. Bà ta thực sự không hiểu, làm thế nào mà một thứ nữ chẳng là cái thá gì như Tống Ngọc Tịch thoắt một cái đã lắc mình biến hóa trở thành Nguyệt Hoa huyện chủ!
Sự đả kích này quá lớn, lớn đến mức khiến bà ta không thể tin nổi! Trong cuộc đời của bà ta, còn chưa từng bị nữ thần chiến thắng bỏ rơi hoàn toàn như vậy, vốn tưởng rằng chỉ cần một ngón tay út là có thể nghiền c.h.ế.t một tiểu hồ ly tinh như Tống Ngọc Tịch, tuy nhiên giống như đối phương đột nhiên chui từ trong đất ra, bay thẳng lên trời, mọi chuyện cũng không dừng ở trước mặt bà ta để có thể kịp xoay chuyển tình thế!
Mà điều khiến cho Hoàng hậu kinh sợ và hối hận, là nghe nói chuyện này còn do nhi tử tốt của bà ta, Thái tử điện hạ một tay thúc đẩy! Thế này thì muốn bà ta vun đắp tình cảm mẹ con như thế nào đây? Nhi tử làm việc, chưa bao giờ bận tâm đến người mẹ là bà đây, giờ thì tốt rồi, đặt luôn cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bà ta lên hẳn mặt bàn, sau này nếu muốn xử lý thì cũng không được nữa rồi!
Nhi tử và lão công, mỗi một người đều là kẻ thấy sắc quên nghĩa, bảo sao bà ta không tức giận cơ chứ? Hoàng hậu đột nhiên cảm giác mình vô cùng cô đơn! Bà ta là Hoàng hậu của một nước, mẹ của muôn dân, mẫu nghi thiên hạ, thế nhưng Hoàng Thượng và Thái Tử có từng nể mặt bà ta không? Mọi chuyện hỏi cũng không thèm hỏi ý kiến của bà ta, trực tiếp quyết định luôn rồi!
Bà ta không những không có quyền lợi lên tiếng phản đối, mà còn phải vui vẻ tươi cười đi chuẩn bị phẩm phục [2] cùng ấn triện!
[2] phẩm phục: quần áo của quan lại thời xưa, mặc theo cấp bậc
Người kinh ngạc bàng hoàng giống như Hoàng hậu, còn có bản thân Tống Ngọc Tịch!
Tống Dật cảm giác mình giống như cửu tử nhất sinh, toàn thân giống như bị hơn mười con voi lớn giẫm qua, lê bước trở lại Vũ Đồng viện, ngay cả xương cốt cũng mệt mỏi rã rời, thậm chí ngay cả lúc bản thân ông thừa kế tước vị cũng không căng thẳng cùng cực giống như hôm nay. Sau khi uống liền bốn năm chén nước, ông mới thoáng cảm thấy khôi phục lại sau cơn suy sụp. Sau khi nhìn chằm chằm vào bụng Lâm thị một lúc, rồi tự mình an ủi trong chốc lát, mới nói ra chuyện này với Tống Ngọc Tịch.
"Cha đừng nói giỡn nữa ạ! Cái gì mà huyện chủ chứ! Con, con làm sao lại thành huyện chủ rồi?"
Tống Ngọc Tịch nhìn Tống Dật, cứ cảm giác là do ông nghe lầm! Nhưng Tống Dật lại nói vô cùng ngay ngắn rõ ràng, ngay cả Lâm thị cũng không khỏi lên tiếng nói: "Đúng vậy, đang yên đang lành, sao lại thành huyện chủ rồi? Con nó đã lập công gì chứ? Dù muốn phong cũng nên phong đích nữ là Thiền tỷ nhi chứ, cho dù là ân ấm cũng không tới lượt con nó chứ! Ông cũng đừng vờ ngớ ngẩn không biết phải trái trên phương diện này chứ, thứ nữ không công lấn lướt đích nữ, sẽ bị người ta nói cho đấy."
Lâm thị hoài nghi đây là do Tống Dật lập được công, Hoàng Thượng muốn ban thưởng cho ông, nhưng ông lại cầu thưởng cho con gái! Chuyện này nếu để Kỷ Lan biết được, thì Tống gia lại một trấn nháo nhào không yên! Mặc dù bà không sợ Kỷ Lan, nhưng bây giờ thân thể cũng không thể so với lúc trước, hết thảy vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Tống Dật nhìn bà, bất đắc dĩ nói: "Nàng cho rằng Hoàng Thượng ban thưởng cho ta à? Con gái tốt của nàng ấy, thoáng cái đã biến thành hơi tinh (ngôi sao nhỏ) phò tá đế tinh rồi, hào quang vạn trượng, là cát tinh (ngôi sao may mắn) xua tan mây mù! Thái Tử cố ý nâng con lên, những lời này cũng không biết là do Khâm Thiên Giám nói, hay là do Thái Tử bày mưu đặt kế nữa. Nói tóm lại, lần này Thất tiểu thư nhà chúng ta được nở mày nở mặt, Tống gia chúng ta cũng đi được nở mày nở mặt theo rồi. Đây cũng không phải là vượt đích phong thứ (con dòng thứ được phong vượt con dòng chính), Hoàng Thượng nói, đây là do nàng có công với xã tắc, tạo lợi đời đời. Đối với đất nước hay gia đình đều là có công!"
Tống Ngọc Tịch nghe xong hai chữ "Thái Tử", thì hiểu chuyện này là thế nào rồi. Tiêu Tề Dự có phải phát điên rồi hay không, dám rêu rao thổi phồng chuyện này lên. Từ đầu chí cuối, nàng chỉ thầm nghĩ cố gắng cứu nhiều thêm một người trong khả năng của mình mà thôi. Nhưng hắn lại đẩy nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió, còn làm cho Khâm Thiên Giám nói những lời suy đoán tốt đẹp theo thuật chiêm tinh kia. Người khác không nói nàng là Thần Tiên, thì cũng sẽ nói nàng là yêu quái mất!
"Ba đơn thuốc mà con đưa cho Thái Tử rốt cuộc là làm sao mà có? Thái y viện nhiều lần thử nghiệm cũng không cho ra kết quả nhanh như vậy, làm sao mà con biết được đơn thuốc chính xác vậy?" Tống Dật lại uống một chén nước, rồi mới tiếp tục hỏi Tống Ngọc Tịch nghi vấn trong lòng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT