Bước ra khỏi nhà, con đường yên tĩnh và hoang vắng, đi được vài bước, họ đi ngang qua một con phố ăn vặt có chút náo nhiệt, đột nhiên bụng Lương Trí Viễn réo lên, chậm rãi nhận ra mình có chút đói nên liền nghiêng đầu nói: “Đi ăn cái gì đó với tớ đi".

Hai người đều không thay quần áo, mặc vest đi giày da, nửa đêm xuất hiện ở phố ăn vặt nên có chút kỳ quái.

Trên đường người ta đi chơi theo đôi theo nhóm, đều không khỏi quay đầu lại nhìn hai người họ.

Lương Trí Viễn cầm dù, nói: “Nơi này thật sự không hợp với khí chất của cậu".

Chu Kỳ Nghiễn nhẹ nhàng khịt mũi, "Tớ cũng không phải được nuôi dưỡng bởi một gia đình giàu có."

Lúc này chỉ có quán thịt nướng ven đường còn sáng đèn, trong không gian thoáng đãng trên đường phố, một chiếc đèn lồ ng được treo trên mái hiên nhựa, hai cô gái ngồi đối diện nhau, nhìn có vẻ ấm áp hơn rất nhiều.

"Những người còn ra ngoài ăn vào giờ này ít nhiều gì cũng sẽ có tâm sự", Lương Trí Viễn nghĩ đến một trong những bệnh nhân của mình, mỗi lần cô đến tư vấn tâm lý bốn mươi phút, cô sẽ dành cả nửa giờ để chửi mắng ông chủ của mình. Trong số đó, sếp của cô là một đại gia thế hệ thứ hai, ban ngày ngủ, ban đêm mới hoạt động, thỉnh thoảng có suy nghĩ muốn làm việc chăm chỉ thì cũng toàn là đêm khuya ngủ được nên muốn làm, còn lôi theo cô ấy cùng làm việc, dẫn đến cô gái bị mất ngủ trong thời gian dài lại cộng thêm lao lực, kết quả là tinh thần sụp đổ.

Chu Kỳ Nghiễn vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía hai cô gái, sau đó khẽ cau mày: "Tiểu Thư".

Tống Tình Thư không ăn gì, chỉ ăn một nửa con cá nướng.

Tiểu Đoạn ăn đến no căng bụng, nhấp một ngụm bia hoa quả, tiếc nuối nói: “Cái chỗ khỉ ho cò gáy này, thậm chí còn không có gì để ăn.”

Mặc dù đã rất no nhưng cô vẫn có thể ăn thêm.

Tống Tình Thư rất tin tưởng thực lực của Tiểu Đoạn, thuở còn đi học Tiểu Đoạn đi ngang qua còn đường bán đồ ăn vặt, dù đã ăn no từ đầu đường thì vẫn có thể tiếp tục ăn tiếp cho đến cuối đường.

Mặc dù ở thành phố vào giờ này vẫn còn nhiều nhà hàng mở cửa 24/24, nhưng ở đây thì rất ít.

"Chỗ này mà còn không có gì á, lần trước lên núi quay phim, ngay cả phòng tắm tử tế cũng không có, trong phạm vi mấy dặm cũng chỉ có một cửa hàng tiện lợi." Tống Tình Thư cười nói: "May mà cậu không đi lần đó, nếu không hai đứa mình đã phải ôm đầu khóc trong đau khổ rồi".

Lần trước Tiểu Đoạn có việc liên quan đến gia đình nên công ty tạm thời phái trợ lý khác đi theo Tình Thư.

Dù không quen thì Tình Thư cũng không thể ôm đầu mà khóc.

Tiểu Đoạn cảm thấy buồn cười, lần trước cô có nghe nói nhưng cũng không hỏi chi tiết, bây giờ muốn hỏi rõ thì bỗng nhiên phát hiện bên trong có người vẫn luôn nhìn về phía này. Cô cảnh giác nhìn chằm chằm qua phía đó, sau đó đột nhiên cau mày, thăm dò hỏi: "Thầy Hoắc?"

Hoắc Bân quấn mình như xác ướp cùng quản lý uống rượu, hai người rúc vào góc uống rượu không nói một lời, Đoạn Thư Dao căn bản không nhận ra anh, nếu không phải đối phương thường xuyên về phía này, cô có lẽ cũng không chú ý đến bên đó.

Thế giới này thật nhỏ bé.

Nói cách khác, nơi này thực sự nhàm chán và có quá ít nơi để ở.

Hoắc Bân đơn giản đi tới, xách theo bình rượu, có chút nịnh nọt cười: "Tống lão sư cũng tới à, lúc này anh có để ý thấy em, nhưng cũng không dám đến quấy rầy."

Tống Tình Thư thực sự không dám ngưỡng mộ kiểu người cứ gặp người khác lại gọi là lão sư thế này, hơn nữa nếu cô nhớ không nhằm thì người này lúc buổi chiều còn mở miệng là kêu cô là "Tiểu Thư".

Tiểu Đoạn cũng chú ý tới, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại mỉm cười hiền lành.

Chị Sa Sa nghiêm khắc cảnh cáo cô phải nhã nhặn khi ra ngoài và không được gây thù chuốc oán ở mọi nơi.

Lúc này, Tiểu Đoạn chỉ có thể yên lặng tự an ủi mình, thái độ nhã nhặn đem đến tiền tài, thái độ nhã nhặn đem đến tiền tài.

"Thầy Hoắc, ngày mai không phải thầy còn có cảnh quay sao? Sao bây giờ lại ra ngoài uống rượu thế này?", Tiểu Đoạn giúp đỡ chào hỏi.

Hoắc Bân kỳ thực rất chán nản, ở trong giới này không dễ hòa nhập, những chuyện xảy ra chỗ này chỗ kia trong những năm đầu chỉ là thoáng qua, phù du như vậy, anh vẫn chưa có khả năng tiếp nhận khoảng cách này.

“Thỉnh thoảng thả lỏng một chút, không làm lỡ việc quay phim.” Hoắc Bân mỉm cười nhìn Tống Tình Thư rồi cầm chai rượu lên, “Tôi kính Tống lão sư một ly?”

Tống Tình Thư lắc đầu: “Xin lỗi, tôi uống rượu không tốt lắm.”

Kỳ thực uống rượu cũng không sao, tửu lượng của cô cũng không tệ, nhưng cô không muốn đối phó với người này.

Hoắc Bân không ép buộc, gật đầu, cuối cùng không nhịn được nữa, "Cô Tống và Chu tổng... quan hệ tốt quá ha, sao anh ấy không đi cùng cô?".

Câu hỏi này nhìn có vẻ mơ hồ, nhưng lại cũng mang chút ý mạo phạm.

"Sao em dám làm phiền  ông chủ chứ?" Tống Tình Thư mỉm cười, mơ hồ nói.

Hoắc Bân "ah" một cách cường điệu: "Ngại quá, tôi còn tưởng hai người... Xin lỗi, chủ yếu là nhìn hai người rất xứng đôi."

Tống Tình Thư biết đối phương đang cố tình cớ nên khóe môi nhếch lên, không trả lời.

Không thừa nhận cũng không phủ nhận, nói nhiều cũng không có ích gì.

Hoắc Bân mím môi dưới, nói thêm: "Cô Tống xinh đẹp như vậy, đứng cạnh ai cũng đều rất xứng, cô đứng cạnh Trang lão sư trông cũng rất bắt mắt". Hoắc Bân mơ hồ có nghe nói về xào couple, là thông tin nội bộ, nhưng cũng không chắc chắn lắm, hôm nay trên phim trường thấy Trang Hàn Sơn từ đầu đến cuối đều chú ý đến Tống Tình Thư nên mới tin điều này.

Hoắc Bân thậm chí còn cảm thấy Trang Hàn Sơn thực sự có hứng thú với Tống Tình Thư. Trang Hàn Sơn là kiểu người vô cùng kiêu ngạo, năm đó anh nổi tiếng đến mức mọi người đều khách sáo với anh, nhưng đến Trang Hàn Sơn thì đến mặt mũi cũng không nể anh.

Hai người từ nhưng năm đó đã không ưa gì nhau.

Cho nên Hoắc Bân cảm thấy Trang Hàn Sơn khó có thể đồng ý xào couple, nhưng hiện tại xem ra có lẽ anh đã nghĩ sai rồi.

Tống Tình Thư và Trang Hàn Sơn đã ký hợp đồng, cho dù đến lúc đó không xào couple cũng vẫn sẽ cùng nhau xuất hiện trên chương trình, cho nên Tống Tình Thư cũng không thể phủ nhận, liền cười nói: “Thật sao? Cảm ơn thầy Hoắc đã khen".

Hoắc Bân thấy cô tiếp nhận lời nói về Trang Hàn Sơn mà không phải là Chu tổng nên cũng hiểu ra, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Hoắc Bân chỉ là không dám đắc tội Chu Kỳ Nghiễn, còn Trang Hàn Sơn thì chẳng sao.

“Anh ấy rất tài năng, tính tình kiêu ngạo nhưng lại rất quan tâm đ ến cô.” Hoắc Bân khen ngợi.

Tống Tình Thư cụp mắt xuống, nói: “Anh Trang chỉ là giúp đỡ thôi".

Có lẽ chính vì Tống Tình Thư mang vẻ ngoài khiêm tốn, thái độ lại hiền dịu, Hoắc Bân uống chút rượu đã trở nên can đảm hơn: "Cô giáo Tống thật đúng là kiểu người người đều thích, tôi cũng đặc biệt thích cô. Hôm nay trên phim trường thật sự có lỗi với cô, nhưng con người tôi chính là thật như vậy, không phải muốn nhắm đến cô, cô đừng để trong lòng nhé. Chúng ta chuyện công việc ra công việc, chuyện cá nhân ra chuyện cá nhân. Thực ra tôi cũng thấy cô có tiềm năng thực sự nên không khỏi khắt khe một chút, nếu là người khác, tôi cũng không buồn khuyên nhủ.

Đôi mắt Tiểu Đoạn gần như trợn ngược lên trời.

Tống Tình Thư không hiểu sao có chút buồn cười, lại sợ mình cười thật, chỉ có thể cúi đầu, nhưng lại có vẻ rất ngượng ngùng.

Hoắc Bân cứ nói xong như ngày càng nhập vai, đột nhiên giơ tay đặt lên lưng ghế của cô, hơi nghiêng người về phía trước: “Em còn trẻ, giới giải trí này có rất nhiều cám dỗ, em phải trân trọng những người la em...", nói đến đây như bỗng có một ma lực mạnh mẽ khiến Hoắc Bân đứng thẳng lên,  hắn ngẩng đầu nhìn thấy Chu tổng của Thần Tinh đang nhìn xuống hắn, trên mặt lộ ra vẻ u ám.

Chu Kỳ Nghiễn đút một tay vào túi quần, tay còn lại giơ ra tùy ý kéo một chiếc ghế đẩu đến ngồi cạnh Tống Tình Thư.

Hoắc Bân lập tức bừng tỉnh, nhưng dường như càng mơ hồ hơn, hắn đứng hồi lâu không nói được lời nào, chỉ nhìn Chu Kỳ Nghiễn đang ngồi xuống, lau tay rồi bóc nửa đ ĩa tôm còn lại trên bàn, bóc xong đem tôm xếp gọn gàng trên đ ĩa trước mặt Tống Tình Thư.

Anh liếc nhìn cô, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Sao nửa đêm không ngủ, lại dầm mưa chạy ra ngoài vậy?”

Nhịp tim của Tống Tình Thư hoàn toàn mất kiểm soát, cô thậm chí còn có thể nghe rõ ràng nhịp tim của chính mình đập vào màng nhĩ, thậm chí không thể điều khiển được hơi thở của mình, cô im lặng điều chỉnh hơi thở trong vài giây mới dám nói: "Em ngủ không được. Tại sao anh cũng ra đây vậy?".

Chu Kỳ Nghiễn ấm áp nói: "Anh cũng không ngủ được."

Tiểu Đoạn ngồi đối diện, lúc này vô cớ nín thở, cảm thấy giữa hai người này có một bầu không khí không thể giải thích được mà cũng không ai có thể xen vào.

Hoắc Bân đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, quay lại với giọng điệu tâng bốc và khẩn trương: "Xin chào, Chu tổng."

Chu Kỳ Nghiễn khẽ gật đầu, nhưng cũng không có dời mắt, chỉ nhìn Tống Tình Thư: "Em ăn no chưa?"

Tống Tình Thư no rồi, thực sự không thể ăn thêm nữa, nhưng cô vẫn cúi đầu ăn con tôm anh bóc vỏ, ăn nhanh quá nên bị nghẹn. Trong lúc Tống Tình Thư đang tìm nước uống, Chu Kỳ Nghiễn đã mở một chai nước khoáng rồi thuận tay đưa cho cô.

Cô uống hai ngụm trước khi gật đầu: "Em no rồi."

“Vậy anh đưa em về, hoặc em có thể cùng anh đi dạo, được không?”, anh hỏi.

Tống Tình Thư bối rối, nhưng vẫn vô thức gật đầu.

Niềm tin của cô dành cho anh gần như đã khắc sâu vào xương tủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play